Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 629: Phú nhị đại
Anh thì lúc nào cũng qua loa quýt luýt vậy đó, thế nhưng lần này Hạ Miên Miên quyết tâm phải nghe bằng được: “Anh nói cụ thể chút được không, chứ nhà người yêu làm gì cũng không biết, chắc trên đời này chỉ có mỗi mình em…”
Lần trước bị mẹ hỏi gia thế Chu Toàn ra sao, cha mẹ làm nghề gì, Miên Miên lúng túng vô cùng vì có biết cái gì đâu mà nói, chỉ trả lời đại khái là mở hộ cá thể kinh doanh tự do.
Không phải cô muốn giấu mẹ mà thực sự lúc ấy chỉ biết đến tiệm sủi cảo mà thôi, nhỡ đâu kể ra rồi mẹ không cho yêu nữa thì chết dở.
Vậy nên Miên Miên đành phải chơi chiêu đánh lạc hướng, ra sức đề cao Chu Toàn thông minh có học thức, con đường sự nghiệp mai này chắc chắn sẽ rộng mở thênh thang, rồi chuyển qua khen ngoại hình đẹp trai, tướng tá cao ráo chững chạc, giao tiếp giỏi lại còn có khiếu hài hước rất được lòng người…Tóm lại có bao nhiêu ưu điểm phô bày bằng hết tiện thể tâng bốc ngút ngàn lên tận mây xanh luôn.
Được cái mẹ cô tương đối dễ dụ, nói nói vài câu là bị di dời sự chú ý ngay.
Mà nói dụ thì cũng không hẳn bởi Chu Toàn thực sự quá hoàn hảo, không có điểm nào đáng chê trách. Minh chứng là đợt trước cô dẫn anh về nhà, cả ba lẫn mẹ đều ưng bụng còn gì. Thậm chí sau khi biết anh có bằng cấp cao, ba còn ngỏ ý lôi kéo, bồi dưỡng đấy thôi.
Chính vì thế Chu Toàn mới tạm dừng dự án nghiên cứu sinh, bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp chính trị.
Chỉ có điều yêu nhau lâu vậy rồi mà Hạ Miên Miên cứ ngu nga ngu ngơ, không biết nhà anh lại có điều kiện kinh tế tới vậy.
Thấy người yêu một hai muốn biết bằng được, Chu Toàn bất đắc dĩ xoè hai bàn tay ra liệt kệ tất tần tật các ngành nghề mà gia đình mình đang kinh doanh từ thời trang, cho tới ẩm thực, nước giải khát, trà, thuốc lá….
“Và cuối cùng là một cửa tiệm chuyên cung cấp các mặt hàng hải sản khô. Chỗ bào ngư, hải sâm lần trước anh xách sang biếu ba mẹ em cũng lấy từ đó ra.”
Từ đầu chí cuối, Hạ Miên Miên chỉ biết đực mặt ra nghe. Trời đất ơi, vốn tưởng ông ấy là con nhà nghèo, hoặc hơi khá giả chút thôi, không ngờ sản nghiệp gia đình lại hùng hậu dữ vậy!!!
Trước thái độ của người yêu, Chu Toàn chỉ biết dở khóc dở cười: “Nghe số lượng thì có vẻ nhiều đó nhưng thực chất không kiếm ra tiền bằng nhà em đâu.”
“Anh giỏi giấu thật đấy!” Hạ Miên Miên mím môi, giận dỗi giơ tay đánh nhẹ một cái. Cái ông thần này, cứ tẩm ngẩm tầm ngầm thôi. Nếu anh chịu kể ngay từ đầu thì cô đã có thể đường hoàng trình bày với mẹ, không đến nỗi rơi vào tình thế khó xử như vậy!
Chu Toàn khẽ cười: “Có gì đáng nói đâu, những cái đó nào phải của anh, là của ba mẹ anh mà.”
Hạ Miên Miên hừ hừ: “Ừ, thì đồng ý là của chú thím, nhưng đó chính là nhà anh, anh cũng nên nói trước với em một tiếng chứ, làm em cứ ngu ngơ chẳng biết gì….”
Chu Toàn dỗ dành: “Được rồi, sau này anh sẽ chú ý.”
Nhận được lời chấp thuận của người yêu là Hạ Miên Miên hết dỗi ngay, cô bắt đầu quay sang tò mò: “Mà có tiền như vậy sao chú thím không chuyển sang chỗ thoải mái rộng rãi hơn, cứ ở trong căn tiểu khu bé tí ấy làm gì?”
Chu Toàn có sao nói vậy: “Chắc trong năm nay ba mẹ anh sẽ dọn về ở tại toà tứ hợp viện. Đồ dùng dụng cụ bên đó cũng đã được sắm sửa đầy đủ rồi.”
Hạ Miên Miên há hốc miệng, mãi sau mới thốt lên lời: “Cái gì? Còn có cả tứ hợp viện nữa á?”
Vì cũng đang sinh sống trong một toà tứ hợp viện cho nên Hạ Miên Miên hiểu rất rõ giá trị của nó lớn tới chừng nào.
Nhắc đến cái này thì lại phải kể tới Lâm Thanh Hoà. Từ lúc mua được toà tứ hợp viện đầu tiên, cô không ngừng trông ngóng tậu được toà thứ hai, rất tiếc mọi nỗ lực tìm kiếm đều vô vọng, một chút tin tức phong phanh cũng chẳng có. Biết là ở Bắc Kinh rất khó, cô cũng cố gắng chuyển hướng sang các địa phương khác, chỉ có điều vợ chồng cô không gặp được cơ duyên. Cực chẳng đã, Lâm Thanh Hoà đành phải buông tay mặc dù trong thâm tâm luyến tiếc vô cùng.
Kể ra cũng phải thôi, tứ hợp viện hiếm lắm chứ nào phải nhan nhản như mấy căn hộ thông thường, vơ tay một cái là có cả đống.
Mà đấy là không tìm được, chứ kể cả có tìm được cũng chưa chắc đã đủ tiền mua. Hồi đó Lâm Thanh Hoà bỏ ra một trăm ba mươi ngàn, giờ có khi vô giá cũng nên.
Thôi thì trời cho nhiêu lấy nhiêu, Lâm Thanh Hoà không cưỡng cầu, một toà cũng là tốt lắm rồi. Nhiều năm qua, mặc dù không sang ở nhưng cô vẫn cho người tới quét tước làm vệ sinh sạch sẽ, vườn tược cũng đã được trồng thêm cây cỏ hoa lá nhằm tô điểm cho căn tứ hợp viện thêm phần sinh động, đồ gia dụng cũng đã được sắm sửa đẩy đủ cả. Chắc trong năm nay gia đình cô sẽ dọn về đây, có khi tới lúc ấy phải thuê thêm một người giúp việc phụ lo việc nhà cửa.
Thấy người yêu hằm hè nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, Chu Toàn bật cười thành tiếng: “Em đừng nhìn anh như vậy mà, ngay cả mấy anh em anh cũng chẳng biết gì hết, mãi hồi đầu năm nay mới nghe mẹ thông báo thôi.”
Hạ Miên Miên bó tay chịu thua. Ừ cứ nói cô là thiên kim đại tiểu thư đi, thế anh không phải công tử đại thiếu gia à? Đến nhà mình có cái gì còn không biết, thiệt tình…Mà không hiểu cái người này có biết giá trị thực của tứ hợp viện không nữa đây? Dựa vào diện tích và cấu trúc, tứ hợp viện được chia thành nhiều loại nhưng trước mắt loại bình thường nhất cũng rơi vào khoảng hai trăm ngàn, còn mấy loại cao cấp hơn thì khỏi nói rồi, ít cũng phải từ ba trăm ngàn trở lên!
Điều đó cho thấy, để có thể mua nổi tứ hợp viện chắc chắn phải có tiền, rất - rất nhiều tiền! Haizza, vậy mà trước đây cô cứ nghĩ người yêu mình là trai nhà nghèo chứ. Thật là sai lầm, hết sức sai lầm!
Hạ Miên Miên hỏi tiếp: “Trong nhà có họ hàng thân thích gì, tốt nhất anh nói luôn một lượt đi.”
Mặc dù khá bất đắc dĩ, nhưng thôi nói gì thì nói cô ấy cũng là người yêu đồng thời là đối tượng kết hôn cho nên Chu Toàn liền giới thiệu sơ về gia phả Chu gia. Mấy cậu mấy bác và anh chị em họ ở quê, cậu chỉ kể sơ qua bởi gia đình mình đã chuyển lên Bắc Kinh, thành ra trọng điểm đều đặt hết trên này…
“Căn đại viện này ba mẹ anh mua từ hồi mới lên Bắc Kinh lập nghiệp, hiện để cho ông bà nội và ông nội nuôi ở. Còn nhà cô út cũng ngay gần đây thôi, tí anh dắt em sang đấy chào hỏi. Hiện vợ chồng cô út mở một tiệm bánh bao, ngoài ra cũng có góp chút vốn vào tiệm trà nhà anh, không nhiều lắm, chỉ một ít thôi. Bởi mẹ anh và cô út rất thân thiết cho nên mới có ưu tiên đặc biệt.”
“À, cách đây không xa là nhà chị Nhị Ni, người chị họ sinh được cặp song sinh long phượng thai mà anh đã kể với em rồi đó. Nhà chồng chị ấy có thế lực dữ lắm, cả gia đình đều làm chính trị, có khi ba mẹ em cũng quen biết ấy chứ. Anh rể thì làm giám đốc nhà máy may mặc, quy mô lên tới hàng ngàn công nhân.”
“Thành phần gia đình anh thì càng đơn giản hơn. Ông anh cả là bộ đội, không biết năm nay có tiếp tục được thăng chức không nhưng nghe khẩu khí tự tin dữ lắm, khả năng cao sẽ được đề bạt lên vị trí Thiếu tá. Sắp tới đây anh ấy sẽ kết hôn với cô bạn gái thanh mai trúc mã. Cha mẹ hai bên gia đình cũng đi lại thân tình từ lâu. Hiện chị ấy giữ chức vụ y tá trưởng của bệnh viện quân y nằm ngay gần doanh trại anh cả đang đóng quân luôn.”
Đó, sơ sơ mọi chuyện chị có thể thôi, không có gì phức tạp hết.
Còn về bất động sản ở Bắc Kinh và Thượng Hải, mặc dù không biết con số cụ thể là bao nhiêu nhưng bảo đảm là không ít, Chu Toàn có thể khẳng định chắc chắn về điều đó. Nhưng thôi, mấy cái này không quan trọng, đợi về sau từ từ nói với cô ấy cũng được.
Hạ Miên Miên chỉ biết há hốc miệng lắng nghe, trời đất, gia thế cường thịnh vậy sao? Có lẽ từ giờ cô phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi!
Mãi một lúc sau, Hạ Miên Miên mới lấy lại tinh thần, cô dở khóc dở cười nói: “Aiza, nhị thiếu gia ơi, anh sống khiêm tốn quá đấy!”
Thật ra từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã nhìn ra khí chất vương giả trong con người anh, chỉ không ngờ anh đích thực là con nhà giàu, là một công tử danh xứng với thực!
Chu Toàn bật cười lắc đầu: “Anh sống bình thường như tất cả mọi người mà. Có cái gì khiêm tốn với không khiếm tốn chứ!”
Từ nhỏ tới lớn, Chu Toàn chưa một lần ỷ thế sinh kiêu. Có thể là do tính cách con người vốn vậy nhưng quan trọng hơn cả chính là cậu muốn tự mình phấn đấu. Cha mẹ đã cho ba anh em một mái ấm hạnh phúc và êm đềm, đã tạo mọi điều kiện cho ba đứa có một sự khởi đầu mạnh mẽ và tốt đẹp nhất. Hành trang như vậy là quá đủ rồi, con đường tiếp theo đây cậu muốn bước trên chính đôi chân mình, vươn lên bằng chính nỗ lực và bản lĩnh của bản thân.
Tuy nhiên những điều này cậu biết là được rồi, không nhất thiết phải chia sẻ cùng ai.
Trong khi đó, Hạ Miên Miên đang mải mê mừng thầm. Chà, Chu Toàn đã ưu tú mà gia cảnh lại còn tốt nữa chứ, thế này mẹ không có lý do gì phản đối nữa rồi. Tuyệt quá!
Một lúc sau, ông Chu và ông Vương đẩy cổng tiến vào. Hôm nay hai ông có buổi hẹn đánh cờ với mấy ông bạn ngoài công viên nên về hơi trễ một chút.
Đang vừa cười vừa bàn luận về mấy thế cờ khó, bỗng nhiên phát hiện thằng cháu trai đã lâu không gặp đang ngồi cạnh một cô gái trẻ trong phòng khách, cả ông Chu lẫn ông Vương đều thoáng bất ngờ.
Chu Toàn chủ động đứng dậy chào rõ to: “Ông nội, ông nội nuôi!”
Hạ Miên Miên cũng lập tức đứng dậy chào theo người yêu: “Cháu chào ông nội, cháu chào ông nội nuôi, cháu tên là Hạ Miên Miên ạ.”
À, thì ra đây là người yêu thằng Toàn. Khá lắm, có người yêu rồi cơ đấy! Sau khi xác minh thân phận, hai ông phấn khởi cười rung cả râu.
Ông Chu lập tức mở tủ lấy gói trà ngon tính thiết đãi cháu dâu tương lai.
Chu Toàn bật cười, cậu bước tới đón lấy bộ dụng cụ, thành thạo thể hiện kỹ năng trà đạo.
Không lâu sau, bà Chu về tới, trên tay xách theo một con cá rất to cùng một con gà đã làm sạch và được chặt thành từng miếng nhỏ.