Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 630 - Chương 630: Hành Trình Đến Hải Nam

Chương 630: Hành trình đến Hải Nam Chương 630: Hành trình đến Hải Nam

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 630: Hành trình đến Hải Nam

Hạ Miên Miên không biết nấu cơm - điều này hết sức bình thường bởi trong nhà cô không thiếu bảo mẫu và người giúp việc.

Nhưng không sao, đã có Chu Toàn!

Và hôm nay Hạ Miên Miên lại được chứng kiến một khía cạnh hoàn toàn mới của anh người yêu. Cảm xúc của cô lúc này chỉ gói gọn trong hai chữ “sùng bái” - đúng vậy, vô cùng vô cùng sùng bái!

Trong bếp, Chu Toàn thành thạo thả nửa con gà vào nồi hầm, còn một nửa mang đi xào với khoai tây. Kế đến, cậu lanh lẹ bước ra sau vườn hái một rổ cải thìa cùng rau hẹ. Rau hẹ thì xào trứng gà còn cải thìa xào tóp mỡ đi. Vậy là xong món mặn, giờ chuyển qua cá, con cá này làm gì ngon ta? À, hầm với đậu tương là số dzách luôn. Cuối cùng tới món chính, màn thầu bột mỳ tinh.

Không để cô người yêu chờ đợi quá lâu, chỉ một lúc sau, cả một bàn đồ ăn với đầy đủ sắc, hương, vị được bày ra trước mắt khiến Hạ Miên Miên ngây ngẩn không thốt lên lời, đặc biệt là sau khi nếm thử từng món một, má ơi ngon xỉu, không thua kém dì giúp việc ở nhà một chút nào.

Trời đất, mình có anh người yêu hoàn hảo quá đi, Hạ Miên Miên hạnh phúc vô cùng, đến ánh mắt nhìn Chu Toàn cũng phấp phới toàn trái tim hồng.

Và tất nhiên điều này làm sao qua được đôi mắt tinh tường của bà Chu. Bà cười tủm tỉm: “Nhị Oa lợi hại đúng không?!”

“Dạ, đúng đúng !!!” Hạ Miên Miên gật như bổ củi. Không phải lợi hại thường đâu, mà là cực kỳ- cực kỳ lợi hại luôn!

Ông Chu lên tiếng góp vui: “Cả ba anh em nhà nó đều biết nấu cơm. Không những vậy lại còn nấu ngon nữa cơ.”

Ông Vương gật gù bổ sung: “Trong số đó tay nghề của thằng hai là tốt nhất.”

Chu Toàn cười cười: “Tốt đến đâu cũng không qua được tài nấu nướng của mẹ cháu.”

Sở dĩ mấy anh em cậu biết nấu ăn là vì được mẹ chỉ dạy từ hồi còn bé xíu. Lúc đó mẹ chiều lắm, muốn bóng đá có bóng đá, muốn truyện tranh có truyện tranh. Nhưng những việc mẹ giao thì phải hoàn thành đầy đủ, tỉ như quét sân, rửa bát, nấu cơm này nọ. Vậy nên bây giờ, dù thả đi bất cứ nơi đâu chúng nó cũng có thể tự thân vận động được hết.

Bà Chu nhiệt tình cười nói: “Miên Miên, ăn thoải mái đi cháu, đừng ngại nha. Sau này hai đứa kết hôn, nếu thèm món gì cứ bảo Tiểu Toàn làm cho. Haha, mẹ tụi nhỏ thật là biết nhìn xa trông rộng, đã trù tính trước sẽ có ngày hôm nay….”

Người yêu Đại Oa không biết nấu cơm, người yêu Nhị Oa…hmmm…nhìn cái bàn tay trắng nõn không một vết chai sần thế kia chắc có lẽ cũng không biết làm gì. Cũng may vợ thằng tư lường trước được sự việc, ngay từ hồi ba anh em nó còn nhỏ đã huấn luyện nhặt rau, cọ nồi khiến bà không ít lần chạnh lòng quay đi, ai đời đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất mà lại chui vào xó bếp thì còn ra thể thống gì?!

Thế nhưng khi ấy vợ thằng tư đã nói gì? Nó nói không những học rửa bát, nhặt rau mà còn phải học nấu cơm, kho thịt. Lúc đó bà không hiểu gì cả, trời đất, mấy việc này là của đám đàn bà con gái mà, con trai học có tác dụng gì? Vợ thằng tư điềm nhiên trả lời “để sau này dễ dàng lấy vợ!”

Và thật không ngờ, bây giờ mọi chuyện ứng nghiệm rồi này, nhờ thế mà thằng Đại Oa và Nhị Oa mới không bỏ lỡ hai người vợ ưu tú. Ôi, thời buổi nào rồi, phụ nữ đâu nhất thiết phải biết nấu cơm, chỉ cần những khía cạnh khác hoàn hảo là được, chút ít khuyết điểm cỏn con này nào tính là gì.

Hạ Miên Miên ăn mê mải, tới lúc no căng cả bụng mới ngẩng đầu lên.

Bà Chu cười nhu hoà: “Uống thêm chén canh gà nữa nha?!”

Hạ Miên Miên xua tay: “Dạ cháu cám ơn bà, nhưng cháu no lắm rồi ạ. Bà uống thêm đi, uống canh gà rất tốt cho sức khoẻ đấy ạ.”

Bà Chu đưa chén canh lên miệng uống một hớp rồi trầm ngâm tâm sự: “Giờ lớn tuổi, xương khớp nhức mỏi, tay chân bắt đầu lười hoạt động rồi. Hồi hai năm trước mẹ thằng Toàn bảo mướn một người giúp việc về đây chăm lo cơm nước ngày ba bữa với phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, nhưng khi ấy bà đâu có chịu. Haiza, mà sức khoẻ mỗi năm mỗi yếu, chắc phải bảo mẹ nó tìm cho một người thôi.”

Chu Toàn gật đầu đồng tình ngay: “Vì sợ bà không quen có người lạ sống trong nhà, chứ đáng lẽ việc này phải sắp xếp từ lâu rồi.”

Bà Chu khẽ cười: “Ừ, thế năm nay sắp xếp giúp bà một người đi.”

Ai da, ngày ba bữa được người khác cơm bưng nước rót phục vụ tận nơi, sao có vẻ giống với địa chủ phong kiến thế này? Chưa gì đã cảm thấy tội lỗi quá đi….

Cơm nước, rửa dọn xong xuôi, Chu Toàn lại tiếp tục dẫn người yêu đi thăm hỏi các nhà khác.

Cùng thời điểm ấy, vợ chồng Lâm Thanh Hoà và Mật Mật đang hào hứng hưởng thụ chuyến hành trình tới đảo Hải Nam. Đầu tiên phải ngồi xe lửa mấy ngày tới Quảng Đông trước rồi sau đó mới đi thuyền qua đảo.

Trước khi đi, Lâm Thanh Hoà đã cẩn thận bỏ vào không gian riêng kha khá đồ ăn thức uống, nên tới bữa chỉ cần kín đáo lấy ra cho con gái ăn là được. Tất nhiên là phải tuyệt đối kín đáo vì cái bà nhỏ này tinh ranh lắm, không cẩn thận để nó phát hiện là giải thích mệt nghỉ luôn.

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ hết, vậy mà Chu Thanh Bách vẫn lo thiếu. Có nói thế nào anh cũng không chịu ăn, cứ nhất quyết nhường lại cho vợ con còn mình thì đi mua cơm hộp trên xe lửa.

Vì đã được đi du lịch hai lần nên Mật Mật khá dạn dĩ, bé con không hề quấy khóc gì mà chơi ngoan vô cùng. Chơi chán, bé lại thò tay vào trong túi lấy ra một quả quýt đưa cho ba nhờ bóc giúp.

Tất nhiên Chu Thanh Bách không từ chối, thậm chí còn chờ mong được phục vụ con gái yêu ấy chứ. Và không uổng công ba ba cưng chiều, lần nào có gì ngon, Mật Mật cũng đút cho ba một miếng, đút cho mẹ một miếng rồi sau đó mới yên tâm ngồi nhấm nháp phần còn lại. Không những vậy, cô bé còn ghé mắt ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Mỗi lần nhìn thấy cái gì thích thú, bé con lại vỗ tay cười khanh khách: “Wowww, nhanh quá….vượt qua rồi…"

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Mật Mật ăn xong chưa con, ăn xong thì ngủ một giấc đi.”

Mật Mật lập tức xua xua hai bàn tay nhỏ xíu, chu miệng nói: “Mật Mật không buồn ngủ, Mật Mật vừa mới tỉnh mà, giờ không ngủ được…”

Ừ cái mỏ tía lia vậy đó thế mà mười giây sau đã ghé vào ngực ba ngủ chảy cả nước miếng!

Lâm Thanh Hoà nín cười, hất hất cằm ra hiệu: “Anh đặt con lên giường đi, ẵm như vậy con ngủ không được thoải mái mà anh cũng mỏi tay.”

Chu Thanh Bách nhẹ nhàng đặt con gái lên giường rồi quay sang khẽ hỏi vợ: “Em có mệt không?”

“Em không.” Lâm Thanh Hoà lắc đầu rồi lật tay lấy sách ra đọc. Chu Thanh Bách cũng ngồi xuống bên cạnh vợ, với tay cầm tờ báo lên tiếp tục xem tin tức, thỉnh thoảng lại nâng mắt nhìn về phía con gái canh chừng.

Vài ngày sau, xe lửa dừng tại Quảng Đông. Theo kế hoạch, cả nhà sẽ nghỉ ngơi ở đây hai ngày rồi mới di chuyển tiếp. Tất nhiên cô với anh thì không sao nhưng cái chính là sợ Mật Mật mệt.

Ở Quảng Đông, được ba mẹ dẫn đi chơi khắp nơi, lại ăn quá nhiều đồ ngon nên Mật Mật thích mê, muốn ở lại chơi thêm chút nữa. Gì chứ yêu cầu của công chúa nhỏ là Chu Thanh Bách đáp ứng ngay, anh sảng khoái quyết định ở lại thêm hai ngày nữa là bốn ngày để con gái vui chơi thoả thích thì thôi.

Lâm Thanh Hoà cũng không ngăn cản, đi du lịch mà, cứ chậm rãi hưởng thụ thôi, chứ có đi đánh giặc đâu mà phải vội.

Thế là bốn ngày sau, ba người mới thu dọn hành lý đi ra bến phà tìm tàu thuỷ sang đảo Hải Nam. Rất may vừa hay lúc này có một con tàu chuẩn bị rời bến. Kích thước chiếc này khá lớn, hơn nữa nhìn cũng tương đối chắc chắn, an toàn nên Lâm Thanh Hoà quyết định mua vé đi luôn.

Trước khi xuất phát, cô còn lo lắng nhìn về phía hai cha con Chu Thanh Bách: “Không biết có say sóng không đây?!”

Nhưng rất tiếc, cô lo thừa rồi, hai cha con chẳng say sóng tí mà mà ngược lại Mật Mật còn thích chí vô cùng. Bé con ríu rít đặt 1000 câu hỏi: “Ba ba, sao hồ này nhiều nước quá vậy?”

Chu Thanh Bách mỉm cười sửa lại: “Đây là biển con ạ.”

Mật Mật lại tiếp tục tò mò: “Thế chúng ta đang đi bằng xe gì hả ba?”

Chu Thanh Bách cực kỳ kiên nhẫn giao lưu với con gái: “Cái này gọi là tàu thuỷ.”

Tuy nhiên, Mật Mật chẳng cần biết tàu hay xe là cái quái gì vì cô bé còn mải mê đắm chìm vào sắc xanh mênh mông trước mặt.

“Nhiều nước thế này, không biết uống tới khi nào mới hết ba nhỉ?!”

Chu Thanh Bách bật cười dịu dàng: “Đây là nước biển, mặn lắm, không thể uống được!”

Ba một câu, con một câu cứ vui vẻ đối đáp qua lại như vậy đó, chỉ có hai người thôi mà rộn rã cả một góc tàu.

Cách đó không xa, Lâm Thanh Hoà lặng lẽ bấm máy lưu giữ khung hình tuyệt đẹp này lại.

Suốt cuộc hành trình, Mật Mật chính là diễn viên chính trong các shoot hình của mẹ. Lâm Thanh Hòa chụp nhiều lắm, hình con ăn, hình con chơi, đặc biệt là khoảnh khắc Mật Mật cưỡi lên cổ ba cười như nắc nẻ.

Mặc dù bốn phía xung quanh bị bao trùm bởi mùi tanh và vị mặn đặc trưng của biển cả, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì, thậm chí còn làm tăng thêm nét đặc sắc cho chuyến du lịch lần này.

Bình Luận (0)
Comment