Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 631: Ngất ngưởng
Ngay lúc này, nhiệt độ tại Hải Nam là 23 độ C, thời tiết cực kỳ lý tưởng, không quá nóng cũng không quá lạnh, thỉnh thoảng vài cơn gió biển khẽ thổi qua khiến con người ta bất tri bất giác thả lỏng mọi giác quan trong cơ thể, thoải mái đón nhận bầu không khí tuyệt đẹp mà ông trời ưu ái ban tặng cho nơi đây.
Tất nhiên Hải Nam bây giờ chưa thể so với Hải Nam trong tương lai nhưng bắt đầu từ năm nay, chính quyền đã bước đầu chú trọng phát triển kinh tế cảng biển đi đôi với khai thác du lịch thế nên hòn đảo nhỏ cũng khá náo nhiệt và tấp nập.
Thế nhưng như này còn chưa là gì đâu, có rất nhiều người đang án binh bất động quan sát từ xa. Nếu Lâm Thanh Hoà nhớ không lầm thì kể từ năm sau, dân tình sẽ thi nhau tràn về đây và khi đó dân số Hải Nam chính thức tăng vọt lên mấy trăm nghìn người.
Rời tàu, việc đầu tiên vợ chồng Lâm Thanh Hoà làm là tìm một nhà khách sạch sẽ, tiện nghi để tắm rửa một cái cho trôi hết cái mùi tanh của biển thì mới có thể ăn cơm ngon miệng được.
Đã là vùng biển thì không có gì nhiều hơn hải sản. Tôm, cua, cá, mực cứ phải gọi là ê hề, đặc biệt là mấy con ốc biển to đùng, nhiều thịt, tươi roi rói mà giá cả lại vô cùng phải chăng. Cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều thích mê nên hai vợ chồng gọi một bàn đầy ắp ăn cho đã, còn Mật Mật chỉ ăn mỗi một chén cháo tôm nho nhỏ rồi đẩy ra, không chịu ăn thêm gì nữa.
Có lẽ do ban nãy ngồi thuyền lắc lư nên con bé khó chịu trong người, chỉ ăn có một chút rồi ghé vào lòng ba mê mệt ngủ thiếp đi. Chu Thanh Bách xót quặn ruột, nhẹ nhàng thay đổi tư thế để con gái ngủ được thoải mái hơn.
Lâm Thanh Hoà nhanh chóng xử lý bữa ăn rồi chìa tay ra: “Đưa con đây em ôm cho, anh ăn tiếp đi.”
Chu Thanh Bách đặt con vào tay vợ, động tác cực kỳ cẩn thận để tránh làm con thức giấc. Rồi sau đó mới quay ra chiến đấu với một bàn đầy ắp hải sản. Và hiển nhiên gần như hầu hết các món ăn trên bàn đều đã nằm gọn trong bụng Chu Thanh Bách.
Lâm Thanh Hoà biết hải sản là món khoái khẩu của ông xã với lại những thứ này đều được đánh bắt ngay tại chỗ, đảm bảo tươi mới. Vậy nên hôm nay cô đặc biệt ân xá để anh muốn ăn bao nhiêu tuỳ thích.
Tuy nhiên, trên đường trở về nhà nghỉ, cô vẫn nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Anh mà cứ ăn như Thuỷ Tề ăn vực thế này (1) thể nào sau chuyến du lịch cân nặng cũng vượt mức trăm ký cho xem.”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười: “Sáng sớm mai anh sẽ chạy bộ cho tiêu bớt.”
Về tới phòng nghỉ, cả nhà ba người nhanh chóng thu dọn một chút rồi lên giường đi ngủ. Không chỉ Mật Mật mệt mà vợ chồng Lâm Thanh Hoà cũng mỏi nhừ cả người vì quãng đường di chuyển quá xa.
Bởi vì bây giờ mới là 5 rưỡi chiều nên tới giữa khuya, Mật Mật bỗng nhiên tỉnh giấc vì đói bụng. Nhưng không sao, mẹ Lâm Thanh Hoà đã có chiêu, chỉ tích tắc đã có ngay một chén sủi cảo tôm nóng hổi phục vụ con gái yêu. Mật Mật ăn xong, lại ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau.
Giữ đúng lời hứa, khi hừng đông ngày mới vừa ló dạng là Chu Thanh Bách thức giấc ngay, anh lập tức rời khỏi phòng đi ra bên ngoài chạy bộ. Tới khi quay trở lại thì thấy vợ con đã dậy cả rồi, hai mẹ con đang bận chải đầu, mặc quần áo làm điệu cho nhau.
Chu Thanh Bách nói với vợ: “Vừa rồi anh chạy quanh đây một vòng, tiện thể hỏi thăm được chút tin tức, có vẻ giá chung cư ở đây không thấp đâu em ạ.”
Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu hỏi ngay: “Bao tiền hả anh?”
Chu Thanh Bách nhíu mày: “Hơn ngàn ba, nếu vị trí đẹp thì phải ngàn tư đổ lên. Mà chưa hết đâu, đó mới là giá của một mét vuông thôi đấy.”
Cái này không phải cao bình thường, mà chính là cao- ngất- ngưởng!!!
Hiện tại lương công nhân mới bao nhiêu chứ, chưa cần xét đến địa phương khác, chỉ tính riêng Bắc Kinh - nơi người dân có mức lương bình quân cao nhất cả nước thì một tháng giỏi lắm kiếm được hơn một trăm đồng.
Vậy mà ở đây giá nhà hơn ngàn đồng một mét vuông. Quỷ thần ơi, giá đó ai mà mua cho nổi? Có mà đi làm bục mặt, ăn uống cần kiệm cả năm trời cũng chưa chắc đủ tiền mua một mét vuông đất huống hồ là cả căn nhà.
Lâm Thanh Hoà bình tĩnh nói: “Tí nữa vợ chồng mình đi xem thế nào.”
Thú thực thì lần này qua đây, mục đích chính của cô là thăm dò thị trường kết hợp với du lịch, bởi dạo này ở nhà rảnh quá, không có việc gì làm cũng buồn tay buồn chân, vả lại cô rất tò mò không biết Hải Nam lúc này có gì giống và khác với Hải Nam cô đã từng đi ở thời hiện đại. Còn về việc thu mua này nọ, cô chỉ dự định thôi chứ chưa lên kế hoạch cụ thể.
Đúng là trong tay cô đang có không ít tiền nhưng tiền không phải vỏ hến muốn tiêu thế nào thì tiêu. Thêm nữa, khoảng cách giữa nơi này và Bắc Kinh quá xa, để đầu tư vào đây cô buộc phải tìm hiểu, nghiên cứu thật kỹ lưỡng rồi mới đi đến quyết định. Nếu hợp lý thì làm, còn không thì thôi, chẳng thà dồn tiền cho Thanh Bách thêm vào mua miếng đất ở ngoại ô Bắc Kinh còn hơn.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cứ thử đi dạo xung quanh xem rốt cuộc tiềm năng và nội lực của khu vực biển đảo này tới đâu.
Chu Thanh Bách ngồi nghỉ một lát cho ráo mồ hôi rồi vào nhà tắm xối ù vài gáo nước, sau đó mới quay ra ăn cháo hải sản cùng vợ con.
Đánh chén no nê, hai vợ chồng bế Mật Mật ra ngoài. Công nhận Hải Nam phát triển nhanh thật đấy, những toà chung cư chọc trời mọc lên san sát, các căn hộ được thiết kế tương đối tiện nghi và đẹp mắt. À, tất nhiên cái đẹp ở đây là xét theo tiêu chuẩn thẩm mỹ thập niên 80.
Đi cùng với vợ chồng cô là một nam nhân viên trực thuộc công ty địa ốc.
Cậu ấy nói năng vô cùng lịch sự và lễ phép: “Xin hỏi anh chị có yêu cầu đặc biệt gì không ạ? Nếu có anh chị đừng ngại nói với em, em sẽ cố gắng tìm căn hộ phù hợp nhất với mục đích sử dụng cũng như sở thích của nhà mình.”
Lâm Thanh Hoà bật chế độ bốc phét như thần: “Công nhận có mấy năm không trở lại mà Hải Nam phát triển nhanh quá. Mấy toà chung cư này xây dựng khi nào nhỉ, lần trước chị tới có thấy đâu.”
Cậu thanh niên cười đáp: “Vậy chắc anh chị đi lâu rồi. Mấy khu này mới được xây dựng cách đây một, hai năm thôi ạ, toàn bộ phòng ốc đều mới tinh, anh chị có thể chuyển vào ở ngay mà không phải lăn tăn vấn đề sửa chữa hay tu chỉnh gì cả. Đặc biệt, khí hậu nơi đây rất lý tưởng, bốn mùa quanh năm đều mát mẻ, dễ chịu. Sinh sống ở đây thì không còn gì tuyệt hơn đâu ạ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Chúng tôi còn chưa biết có mua hay không nữa, cậu giới thiệu nhiệt tình thế không sợ uổng công à?!”
Cậu thanh niên đối đáp khéo léo: “Ấy, chị đừng ngại vấn đề này, không mua cũng không sao hết. Chỉ cần nhìn thoáng qua là dễ dàng nhận thấy anh chị đây là người đàng hoàng tử tế, có khí chất cao quý. Được giao lưu làm quen với hai anh chị chính là niềm vinh hạnh của em, em mừng còn không kịp làm gì nghĩ tới công với chẳng cán!”
Chu Thanh Bách liền hỏi: “Cậu tên gì?”
“Dạ, em tên Lâm Viên.”
Ồ, thật tình cờ và thật bất ngờ, Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Trùng hợp quá, tôi cũng họ Lâm, cậu cứ gọi tôi chị Lâm là được”, sau đó cô quay sang giới thiệu chồng và con gái.
Lâm Viên lịch sự bắt tay chào hỏi Chu Thanh Bách.
Tới đây coi như hai bên đã quen biết nên cuộc nói chuyện diễn ra thoải mái hơn.
Lâm Viên hỏi thăm: “Anh chị sang bên này du lịch à?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, cũng xem như vậy, nhưng lần này đến chị hơi ngỡ ngàng đấy, không nghĩ Hải Nam phát triển nhanh thế.”
Hôm nay công ty không quá bận rộn, Lâm Viên có khá nhiều thời gian rảnh, hơn thế nữa, chỉ qua tiếp xúc đôi, ba câu là cậu nhìn ra cặp vợ chồng này có khí chất và phong độ hơn người, chắc chắn thuộc diện không phú thì quý thành thử cậu không ngại đứng đây tâm sự với họ thêm một lúc.
Lâm Viên nhiệt tình liệt kê tất tần tật những điều mới mẻ của Hải Nam trong năm nay, cuối cùng cậu chốt lại một câu: “Anh trai, chị dâu, anh chị không tính mua thật à? Em cảm thấy bây giờ mua chắc chắn mai này sẽ không hối hận đâu. Nếu em mà có tiền ấy hả chắc chắn em sẽ tậu ngay một căn.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Một căn hơn trăm ngàn, không rẻ chút nào.”
Tuy rằng mức thu nhập nhà cô hàng tháng cũng rơi vào tầm này, nhưng cô vẫn thấy bỏ hơn trăm ngàn mua một căn chung cư là quá mắc.
Lâm Viên nói ngay: “Đúng là rất đắt nhưng em đánh giá càng về sau giá cả sẽ càng tăng cao.”
Lâm Thanh Hoà nói sang chuyện khác: “Cậu là dân bản địa chắc chắn không ai thông thuộc đường xá ở nơi đây hơn cậu. Chị tính ở lại Hải Nam chơi vài ngay, đúng lúc đang cần một hướng dẫn viên du lịch, không biết cậu nghĩ sao?”
Lâm Viên dở khóc dở cười: “Chị dâu à, em còn phải đi làm nữa.”
Chu Thanh Bách hỏi thẳng vào vấn đề: “Lương tháng của cậu bao nhiêu?”
Lâm Viên thoáng bất ngờ không hiểu tại sao anh Chu lại hỏi cái này nhưng cậu cũng thành thật trả lời: “Mỗi tháng em lãnh một trăm hai anh ạ.”
Xét mặt bằng chung thì mức lương này không thấp nhưng vì phải nuôi cả vợ con cho nên tiền bạc tương đối eo hẹp, hầu như hết tháng là hết tiền nên vợ chồng anh chẳng dám mơ tới việc mua nhà.
Lâm Thanh Hoà móc túi lấy ra tờ một trăm đồng rồi thẳng thắn nói: “Đây là một trăm đồng chị thuê cậu một tuần. Cậu về công ty xin nghỉ phép đi, rồi dắt anh chị đi chơi.”
Tình huống này quá sức bất ngờ, Lâm Viên nhất thời không biết xử trí sao. Cậu nhìn vợ chồng anh Chu một lúc rồi khẽ nhíu mày, giơ tay đẩy tiền trở lại rồi bình tĩnh nói: “Anh chị sang bên này du lịch, em với cương vị là chủ nhà đưa anh chị đi tham quan là việc nên làm. Tiền này em không nhận đâu, chị cất đi đi. Vừa hay tháng này em chưa lấy phép, gộp luôn cả phép tháng sau là vừa tròn bảy ngày. Để em xin nghỉ rồi dẫn anh chị đi thăm quan Hải Nam nha.”
===
Chú Thích
(1) Ăn như Thuỷ Tề ăn vực: Ăn khoẻ và mau chóng như vua Thủy Tề đánh vỡ đê và xoáy thành vực sâu, chỉ trong chớp mắt là xong. (Tục ngữ lược giải - Lê Văn Hòe)