Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 632: Lợi nhuận
Trước mắt, Hải Nam đang trong giai đoạn đầu của quá trình đầu tư xây dựng, thế nên cảnh trí tương đối nghèo nàn, không có gì để chơi hết. Đừng nói thời điểm hiện tại, thậm chí ba năm nữa cũng chưa thể khai thác du lịch.
Ở khu vực bến cảng còn đông vui nhộn nhịp một tí chứ vào sâu trong đất liền hầu như chẳng bắt gặp người khách du lịch nào, có khi cả cái khách sạn chỉ có mỗi nhà cô thuê phòng thôi ấy chứ.
Chu Thanh Bách thuê một chiếc xe hơi cho tiện đi lại. Ngày đầu tiên, Lâm Viên dẫn vợ chồng Lâm Thanh Hoà tới trung tâm đảo Hải Nam. Đầu năm nay Hải Nam mới chính thức tách khỏi Quảng Đông trở thành vùng đặc khu kinh tế, vậy nên tất cả mọi thứ vẫn còn khá sơ khai, nền kinh tế chưa bước vào gia đoạn phát triển mạnh mẽ. Nói ngắn gọn một câu chính là nghèo.
Dân thì nghèo mà giá nhà lại cao ngất ngưởng, một căn chung cư rao giá trăm ngàn thì làm sao người dân có cơ hội an cư lập nghiệp cơ chứ?
Ở trung tâm thành phố, suýt chút nữa Lâm Thanh Hoà xuống tay mua một căn biệt thự, cũng may cô kiềm chế lại kịp.
Dạo chơi mấy ngày trời, Lâm Viên không tốn một đồng bạc nào. Tất cả chi phí trong suốt chuyến đi đều do Lâm Thanh Hoà chi trả hết. Tới ngày cuối cùng, trước khi chia tay, Lâm Thanh Hoà đưa cho cậu ấy tờ một trăm đồng: “Cầm lấy, đây là tiền công của cậu, cậu xứng đáng được nhận. Có khi ngày mai anh chị phải trở về rồi. Lát nữa chị ghi cho cậu số điện thoại, nếu bên này có động tĩnh gì thì cậu gọi điện báo cho chị nhé.”
Lâm Viên vui vẻ nhận tiền rồi sảng khoái nói: “Dạ được, không thành vấn đề.”
Đi cùng anh chị mấy hôm, cậu cũng được mở rộng tầm mắt không ít. Mặc dù là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây nhưng có rất nhiều khu vực lân cận cậu mới chỉ nghe qua mà chưa từng đặt chân đến. Lần này nhờ anh chị Chu mà cậu có cơ hội được đi nhiều nơi, học hỏi nhiều điều, nhìn ngắm tận mắt nhiều quang cảnh trên mảnh đất quê hương mình. Không chỉ có vậy, chị còn hào phóng bao toàn bộ chi phí ăn uống đi lại và cuối cùng còn cho thêm một trăm đồng nữa chứ. Kỳ nghỉ phép lần này tính ra quá hời rồi.
Lâm Thanh Hoà thò tay vào túi lấy giấy bút ra, nhanh nhẹn viết xuống dãy số quen thuộc.
Vừa nhìn thấy mấy con số đầu tiên, Lâm Viên đã há hốc miệng kinh ngạc: “Đây là số điện thoại khu vực Bắc Kinh mà? Trời, anh chị là người Bắc Kinh hả?”
Lâm Thanh Hòa thản nhiên gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Lâm Viên gật gù thầm nghĩ, thảo nào ra tay hào phóng thế, hoá ra anh chị ấy là dân Bắc Kinh. Công nhận người thủ đô có khác, chơi rất đẹp và sòng phẳng!
Đưa tay nhận tờ giấy Lâm Thanh Hòa đưa, Lâm Viên nghiêm túc nói: “Chị cứ giao cho em, khi nào bên này có chính sách mới, em sẽ lập tức thông báo cho anh chị.”
Sau khi biết rõ lai lịch, Lâm Viên trực tiếp đưa vợ chồng Lâm Thanh Hoà vào danh sách khách hàng tiềm năng, thậm chí cậu còn tin rằng mai này họ sẽ là một trong những khách hàng lớn của mình. Nếu bán được nhiều là ăn hoa hồng đã luôn, vậy nên phải chăm sóc hai vị thần tài này thật cẩn thận mới được.
Thôi, ở Hải Nam chơi mấy ngày thế là được rồi. Tính ra ngoài những lô chung cư cao chót vót kia thì cũng không có gì đặc sắc cho lắm. Mà thật ra không phải Bắc Kinh không có, cách đây mấy năm chính phủ đã cho xây dựng hạng mục này rồi, nhưng nó chỉ dành riêng cho những cán bộ cấp cao, còn người dân thường thậm chí viên chức nhà nước có tiền cũng không được phép mua.
Coi như chuyến đi này không có thu hoạch tuy nhiên không phải công cốc vì cả Chu Thanh Bách lẫn Lâm Thanh Hoà đều nhìn ra tiềm lực lớn của nơi đây, chắc chắn vợ chồng cô sẽ quay lại đầu tư nhưng không phải ngay thời điểm này. Hẹn Hải Nam một ngày không xa nhé!
Vì không còn việc gì nên sáng sớm hôm sau Lâm Thanh Hoà cùng chồng và con thu dọn đồ đạc, khởi hành về nhà.
À, chiều hôm qua cô đã kịp mua khá nhiều đặc sản địa phương tỉ như kẹo dừa, bánh dừa, sữa dừa…tất nhiên những cái đó đều cất hết vào trong không gian riêng cho nhẹ, chứ xách chi cho lỉnh kỉnh.
Ngồi tàu thuỷ quay lại Quảng Đông, vợ chồng cô không vội vã mua vé xe lửa về Bắc Kinh ngay mà cho Mật Mật ở chơi tiếp vài ngày vì có vẻ bé con khá thích nơi này.
Quảng Đông không hổ danh là thiên đường ẩm thực, mới ở cái niên đại này thôi mà đã có quá trời đồ ăn thức uống từ điểm tâm sáng cho tới trà chiều rồi ăn vặt buổi đêm, hầu như chỉ cần bước chân ra đường là không thiếu đồ ăn, mà cái gì cũng ngon mới chết chứ. Đặc biệt là những món canh bổ dưỡng nhìn hấp dẫn vô cùng. Chúng khiến Lâm Thanh Hoà mê tít thò lò, làm cô không những muốn nếm thử mà còn muốn nghiên cứu và học cách nấu cho bằng được.
Thế nên vốn dĩ chỉ tính ở mấy ngày thôi mà cuối cùng vì bị mỹ thực giữ chân thành ra kéo dài tới tận nửa tháng.
Trong khi mẹ đang quay cuồng với ẩm thực thì Mật Mật đã kịp học lóm được một câu tiếng Quảng. Tụi trẻ con đặc biệt có thiên phú về mảng ngôn ngữ, chúng chỉ cần nghe qua là có thể bắt chước y xì từ ngữ điệu cho tới cách nhấn nhá nối âm. Lâm Thanh Hoà trêu nếu để Mật Mật ở lại đây 1, 2 năm có khi mọi người sẽ tưởng nó là dân Quảng Đông chính hiệu cũng nên, chẳng bù cho Chu Thanh Bách, học hoài mà chẳng nói nổi một câu tròn vành rõ chữ.
Vui chơi chán chê, ba người mới chịu lên tàu quay về Bắc Kinh.
Cùng ngày hôm đó, Chu Quy Lai cũng ngồi tàu lửa về Bắc Kinh nhưng cậu khởi hành từ ga Thượng Hải.
Đợt công tác này cậu bồi dưỡng được tổng cộng mười người, ngoài Khương Hằng ra thì còn chín nhân viên khác được sắp xếp vào ba tiệm trà, có nghĩa là mỗi tiệm sẽ do ba nhân viên chia ca phụ trách.
Theo cơ cấu nhân sự thì một cửa hàng tiêu chuẩn phải bao gồm cửa hàng trưởng, cửa hàng phó, trưởng ca và cuối cùng là nhân viên bán hàng.
Nhưng thôi tạm thời cứ để Khương Hằng giữ chức tổng quản lý, quản lý cả ba căn tiệm này vậy. Không những thế, Chu Quy Lai còn giao cho anh ấy nhiệm vụ quan trọng hơn đó là nội trong năm nay phải cho mười mấy mặt bằng còn lại đi vào hoạt động. Mà để làm được cái này thì trước tiên phải đào tạo đội ngũ nhân viên hùng hậu. Đúng là khối lượng công việc khổng lồ và áp lực rất lớn, nhưng đó là nhiệm vụ và trách nhiệm của Khương Hằng bởi anh ấy nhận lương cao hơn người khác. Chứ không dưng Chu Quy Lai trả nhiều tiền như vậy làm gì? Tất nhiên là để san sẻ gánh nặng với mình rồi.
Trước khi rời Thượng Hải, Chu Quy Lai đã hướng dẫn và bàn giao kỹ càng, mỗi tháng cậu sẽ qua bên này một lần để kiểm tra sổ sách thu chi. Ngoài ra, cậu sẽ không nhúng tay vào bất cứ vấn đề nào khác, Khương Hằng có trách nhiệm giám sát cũng như quản lý toàn bộ công việc kinh doanh tại chi nhánh Thượng Hải.
Sắp xếp xong xuôi đâu đó, Chu Quy Lai nhẹ tênh bước lên tàu, cầm theo túi quà mẹ Khương Canh gửi tặng, hí hửng về Bắc Kinh.
Rất tiếc, về tới nhà nhìn quanh ngó quất chẳng thấy ba mẹ và em gái đâu, hoá ra mọi người vẫn chưa trở lại.
Chu Quy Lai thất thểu đi sang bên ông bà nội ăn ké bữa cơm.
Thấy thằng cháu mặt mày ủ rũ, bà Chu cười nói: “Hôm nọ cô út lại đây bảo ba mẹ cháu đang ở tỉnh Quảng Đông. Bà đoán còn phải chơi vài hôm nữa, chắc chưa về ngay đâu.”
Chu Quy Lai thở dài: “Bên đấy nhiều đồ ăn ngon như vậy cơ mà, có khi ăn quên cả đường về ấy chứ.”
Đợt trước Chu Quy Lai đã dắt hai ông nội đi tới vùng Quảng Đông du lịch rồi, không những ẩm thực phong phú mà thời tiết cũng rất dễ chịu, chỉ có điều mưa nhiều, cứ cách hai ba ngày lại mưa một trận. Riêng điểm này Chu Quy Lai không thích lắm.
Ôi dào, vợ chồng nó muốn đi tới bao giờ thì đi chứ, bà Chu chẳng quan tâm, cái bà lo lắng là chuyện khác kìa. Bà kéo tay Chu Quy Lai vồn vã hỏi thăm: “Tình hình kinh doanh bên Thượng Hải thế nào rồi? Ổn không?”
Nhìn ra nỗi bất an của bà, Chu Quy Lai mỉm cười trấn an: “Ổn bà ạ. Cháu thuê anh họ Tiểu Canh làm quản lý, anh ấy là người thành thật cũng rất chịu thương chịu khó. Mỗi tháng cháu chỉ cần qua đó một lần kiếm tra sổ sách thôi.”
Nghe vậy, bà Chu mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt, vậy là tốt, bà cứ sợ làm ăn lỗ vốn thì chết.”
Thật ra Chu Quy Lai đang cố tình nói giảm nói tránh, bởi vì thời gian đầu phải gây dựng danh tiếng, chưa có khách quen nên buôn bán khá ế ẩm. Cũng may lá trà là mặt hàng có thể bảo quản lâu, không sợ ôi thiu nên cũng không đáng ngại cho lắm.
Vậy nên để thúc đẩy tăng trưởng doanh thu, Chu Quy Lai đề ra một số chỉ tiêu để Khương Hằng phấn đấu. Nếu anh ấy có thể thành công dẫn dắt cửa hàng đạt được các hạng mức như Chu Quy Lai mong muốn thì sẽ được nhận thêm khen thưởng bằng tiền mặt từ 20, 40, thậm chí 80 đồng.
Cộng với lương cứng 180 đồng thì rất có thể Khương Hằng sẽ lọt vào danh sách những người có mức lương cao nhất cả nước. Đạt được điều đó hay không phụ còn thuộc vào tài năng cũng như bản lĩnh của chính anh ấy.