Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 633: Cậu ba
Lần này đi công tác Thượng Hải những hơn hai mươi ngày, nên bây giờ quay trở lại Bắc Kinh, Chu Quy Lai phải giải quyết rất nhiều vấn đề tồn đọng, đầu tiên là tiến hành rà soát lại sổ sách của toàn bộ cửa hàng cửa hiệu.
Là người cực kỳ nhạy bén với các con số nên chỉ nhìn thoáng qua là Chu Quy Lai phát hiện ra có vài khoản thu xuất hiện điểm bất thường. Gần như ngay lập tức, cậu yêu cầu Mã Thành Dân giải trình làm rõ.
Bởi vì Mã Thành Dân đưa ra được lời giải thích hợp lý, hơn nữa mức sai lệch không lớn, vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được nên Chu Quy Lai tạm thời bỏ qua, không tiếp tục truy cứu.
Sổ sách kế toán đã xong, giờ chuyển sang kiểm tra đống chứng từ nộp tiền mặt vào tài khoản, đây là công việc do Chu Nhị Ni đảm nhiệm. Chả là sau khi thi xong bằng lái xe, biết Chu Quy Lai đã rời khỏi Bắc Kinh nên Nhị Ni tức tốc quay trở về hỗ trợ Mã Thành Dân. Mỗi ngày sau khi kết thúc giờ làm, cô sẽ đi tới tất cả các cửa tiệm thu tiền, sau đó mang ra Bưu điện gửi vào tài khoản tiết kiệm đứng tên Lâm Thanh Hoà.
Tất nhiên chị Nhị Ni đã làm thì không xảy ra bất cứ sai sót gì rồi, mà phải công nhận những con số này quá ấn tượng, ngay cả Chu Quy Lai cũng không khỏi chắc lưỡi xuýt xoa. Thế nhưng chưa dừng lại ở đây đâu, đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ tình hình kinh doanh bên Thượng Hải khởi sắc lên, tới lúc ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều số 0 được thêm vào đằng sau.
Kiểm tra hoàn tất, Chu Quy Lai tiếp tục giao nhiệm vụ mới cho Mã Thành Dân: “Chú bắt đầu cho thợ trùng tu, sửa sang hai cửa hàng ở Hải Điến (1) đi. À, còn cả ba cửa hàng ở Đông Thành (2) và Tây Thành (3) nữa, tiến hành cải tạo tất cả thành tiệm trà luôn nhá.”
Mã Thành Dân suy tính: “Thế này phải thông báo tuyển thêm nhân viên.”
Chu Quy Lai gật đầu ngay: “Vâng, phải tuyển thêm chứ. Ngoài ra chú bố trí điều hai nhân viên kỳ cựu sang bên đó giữ chức cửa hàng trưởng.”
Mã Thành Dân nhíu mày hỏi: “Không cần đợi ba mẹ cháu về à?”
Chu Quy Lai không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có mấy cái cửa hàng thôi mà, chẳng lẽ cháu không thể trực tiếp điều phối?”
Tất nhiên là được chứ, Mã Thành Dân gật đầu cười cười. Anh không tiếp tục đứng đây nói chuyện nữa mà lập tức xoay người rời đi, khẩn trương bắt tay triển khai và tiến hành các nhiệm vụ vừa được giao.
Mã Thành Dân đi rồi, Chu Quy Lai cũng với tay lấy chìa khoá xe hơi, định bụng làm một tour khảo sát chuỗi cửa hàng dưới trướng nhà mình xem tình hình kinh doanh ngày hôm nay thế nào.
Khi tới cửa hàng trà, cậu liền nhìn thấy chị Nhị Ni đang bận rộn tính toán sổ sách ở bên trong.
Chu Quy Lai tủm tỉm đẩy cửa bước vào.
Tưởng có khách tới, Chu Nhi Ni đang định đứng dậy tiếp thì hoá ra là ông em trai, cô bật cười chào đón: “Ớ, về rồi đấy à? Chị cứ tưởng phải vài hôm nữa cậu mới về chứ.”
Chu Quy Lai nhếch nhếch khoé miệng bốc phét không chớp mắt: “Xời, em mà đã ra tay thì cần gì tốn nhiều thời gian đến vậy, đáng lẽ chỉ mất một tuần thôi nhưng em ở lại chơi thêm mấy ngày.”
Dứt lời, cậu chỉ về chiếc xe con đang đậu ngoài cửa với vẻ mặt hết sức hoài nghi: “Chị Nhị Ni, xe kia là của chị à?”
Chu Nhị Ni cười rạng rỡ: “Ừ, anh rể cậu mới mua cho chị đấy.”
Đúng như lời hứa, sau khi cô thi đậu bằng lái, ông xã lập tức mua cho cô một con xe hơi bốn chỗ. Bây giờ hàng ngày cô chủ động lái xe đi làm, chờ tan tầm sẽ tới vườn trẻ đón hai đứa nhỏ về nhà.
Chu Quy Lai liên tục tặc lưỡi: “Ai da, đúng là người có tiền có khác. Thật là ganh tỵ quá đi, không biết bao giờ thằng em này mới đuổi kịp đây….haizzaa…”
Chu Nhị Ni bật cười ha hả: “Trời trời, có con xe thôi mà, nhằm nhò gì! Cậu đã xem sổ sách kết toán năm nay chưa? Doanh thu phải nói là quá khủng, chị đây mới là người phải ganh tỵ đây này!”
Sổ sách kế toán là do một tay cô phụ trách, làm sao cô không biết con số thực thu là bao nhiêu! Lợi nhuận năm trước đạt hơn trăm ngàn, khẳng định năm nay sẽ còn nhiều hơn thế nữa.
Mà cái này cũng không lấy gì làm lạ, bởi nền kinh tế nước nhà đang trên đà phát triển như vũ bão, người dân có tiền dẫn tới nhu cầu tiêu dùng và mua sắm được đẩy mạnh, theo đó lợi nhuận năm sau cao hơn năm trước là điều hết sức hiển nhiên.
Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng không kém đó là hệ thống cửa hàng đã tồn tại lâu năm và rất có uy tín trên thương trường. Tại đây, hàng hoá phải trải qua khâu kiểm định đầu vào vô cùng gắt gao và nghiêm ngặt, lá trà không phải loại tốt nhất thì không được phép xuất hiện trên kệ hàng. Không những vậy, chế độ hậu mãi và chăm sóc khách hàng cũng cực kỳ tuyệt vời. Chỉ cần hàng hoá xuất hiện vấn đề sẽ lập tức tiến hành đổi trả miễn phí. Chính vì luôn tận tâm hết lòng phục vụ nên khách hàng cũng không ngại đặt trọn niềm tin vào thương hiệu.
Chu Quy Lai đủng đỉnh ngồi xuống ghế, khoan thai pha một tách trà: “Ôi xời, mấy cái cửa hàng cỏn con này nào tính là gì, làm sao so được với cả một nhà máy quy mô hàng ngàn công nhân của anh rể chứ. Phải làm ăn lớn như vậy thì mới mong hốt bạc hàng ngày!”
Hai chị em giàu nứt đố đổ vách mà cứ thi nhau khen qua khen lại không biết chán, làm mấy nhân viên trong tiệm cứ phải bụm miệng quay đi cười trộm nãy giờ.
Kỳ thực Chu Quy Lai nói không sai, Vương Nguyên càng mở rộng quy mô nhà máy thì áp lực càng đè nặng. Bởi nuôi sống hàng ngàn công nhân đâu phải chuyện dễ dàng. Đúng là lợi nhuận thu về không nhỏ nhưng chi phí trả lương công nhân cũng muốn đột quỵ. Tính sơ mỗi người hơn trăm đồng, một ngàn người là bay vèo mất hơn trăm ngàn. Chỉ tính riêng từng đấy đã bằng xừ thu nhập của cả nhà Chu Quy Lai rồi.
À đương nhiên, khi mọi người xung quanh phải trầy da tróc vảy mới kiếm được trăm đồng mà nhà cậu kiếm cả trăm ngàn mỗi tháng đã là kinh khủng lắm rồi. Chỉ có điều như thế vẫn chưa thấm tháp gì so với giới phú hộ, mà điển hình trong số đó chính là Vương Nguyên. Vậy nên cái Chu Quy Lai muốn nói ở đây là “nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình”. Do đó chẳng cần ganh đua hay tỵ nạnh, hãy cứ sống bằng thái độ lạc quan tích cực, cháy hết mình với những khao khát đam mê và rồi cuối cùng mỗi người chắc chắn sẽ gặt hái được thành công của riêng mình.
Chợt nhớ tới chuyện gì, Chu Nhị Ni liền quay sang nhắc: “À, nếu rảnh thì cậu tới căn tứ hợp viện kiểm tra xem thế nào nhá. Hôm qua anh chị sang thì thấy người ta đã chuyển hết nội thất vào rồi đấy.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng, đợt lát nữa em qua.”
Nhắc tới cái này, Chu Nhị Ni có chút dở khóc dở cười: “Cũng không biết chú thím tư mua từ bao giờ nữa. Mà công nhận toà tứ hợp viện rộng thật, hôm qua suýt chút chị bị lạc trong đấy.”
Nghe chị họ nói vậy, Chu Quy Lai bỗng nhiên bật cười rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Chị à, đâu phải mỗi mình chị, em đây là con ruột mà cũng chẳng hề hay biết gì. Mãi tận gần đây, khi ba mẹ cho trùng tu, sửa chữa, cậu mới được tới tham quan vài lần. Mà vào rồi mới biết, toà đó không phải tứ hợp viện bình thường, mà là nhị tiến tứ hợp viện mới oách chứ. Nơi ấy có diện tích cực kỳ rộng cùng với lối kiến trúc đồ sộ và ấn tượng, ngay cả bản thân Chu Quy Lai cũng phải choáng ngợp khi đứng trong không gian đó.
Đã có lần cậu hỏi ba mẹ mua hết bao tiền mà ba mẹ nhất quyết không nói, thậm chí mua năm nào cũng chẳng chịu hé lộ nửa lời. Thần bí cực kỳ luôn, làm Chu Quy Lai tò mò muốn chết nhưng cũng chẳng có cách nào tìm hiểu được.
Sau khi cùng chị Nhị Ni thưởng trà và đàm đạo, Chu Quy Lai liền lái xe tới căn tứ hợp viện của nhà mình.
Mặc dù chưa chính thức dọn đến ở nhưng mẹ cậu đã thuê một người giúp việc từ hồi đầu tháng. Mỗi ngày, dì ấy có nhiệm vụ quét dọn, làm vệ sinh và chăm sóc vườn hoa.
Bởi vì đã gặp qua Chu Quy Lai, nên vừa thấy cậu tới là dì giúp việc nhận ra ngay. Dì ấy lập tức chạy ra đon đả đón chào: “Cậu ba, cậu tới rồi.”
Chu Quy Lai khẽ gật đầu thay cho câu trả lời rồi đi vào trong kiểm tra một vòng.
Lát sau, cậu trở ra hỏi: “Dì ơi, người ta chưa đưa giá sách tới à?”
Dì giúp việc liền đáp: “Người ta bảo gỗ lê vàng đã được chuyển tới, bên họ sẽ đóng tủ và giao lại đây sớm nhất có thể.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng, được rồi. Chắc chỉ mấy ngày nữa là ba mẹ cháu về đến Bắc Kinh. Khả năng cao sau khi trở về sẽ tiến hành chuyển nhà ngay. Khi ấy làm phiền dì sắp xếp giúp nhé.”
Dì giúp việc nghiêm túc nói: “Không phiền, đấy là nhiệm vụ của tôi mà, cậu ba, cậu đừng khách khí!”
Chu Quy Lai không ở lại lâu, sau khi dặn dò vài câu cậu liền lái xe tới tiệm hải vị lấy hai cân bào ngư rồi vòng về nhà ông bà nội ăn chực bữa tối.
Giữa đường, Chu Quy Lai bất chợt bắt gặp một dáng vẻ quen thuộc đang lững thững bước đi trên vỉa hè.
“Ủa, Hứa Thắng Cường? Ra tù hồi nào vậy trời?! Sao bảo cuối năm nay lận mà?!” Chu Quy Lai chỉ lầm bầm khó hiểu chứ không dừng xe mà vẫn giữ nguyên tốc độ đi thẳng. Rượu gặp bạn hiền ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu nhiều! Đến ruột thịt mà không cùng chí hướng còn khó nói chuyện huống chi anh em họ hàng. Thôi, kệ hắn vậy!
Tất nhiên không ai biết Hứa Thắng Cường mới được phóng thích sáng nay. Đúng là án phạt phải tới cuối năm mới mãn hạn nhưng vì Hứa Thắng Cường chấp hành nghiêm chỉnh nội quy trại giam, tích cực lao động, cải tạo tốt, nên đã được giảm án, ra tù sớm.
Sau khi ra tù, Hứa Thắng Cường đi thẳng tới cửa hàng tìm vợ.
Lúc trông thấy chồng, Trương Mỹ Liên giật mình đánh thót, cứ đứng đực mặt ra đó mãi không thốt lên được một chữ nào.
Thấy thái độ hốt hoảng của vợ, Thắng Cường nhíu mày khó chịu: “Anh về em không vui à?”
Chân chính ngồi tù một lần Hứa Thắng Cường sợ rồi. Đó không phải chỗ cho con người ở, sau này có chết nó cũng không bao giờ dám tái phạm để phải chịu cảnh tù đày như vậy nữa.
“Anh nói gì kỳ vậy. Anh có thể trở về, em vui còn không kịp ấy chứ.” Trương Mỹ Liên chột dạ vô cùng, cô ả luống cuống lấp liếm: “Tại bất ngờ quá nên em không biết phải phản ứng thế nào…à…mà sao anh ra sớm vậy, không phải là….”
Hứa Thắng Cường thoáng híp mắt đánh giá rồi bình tĩnh nói: “Anh được thả, không phải bỏ trốn.”
Quả nhiên sau hai năm ngồi tù, Hứa Thắng Cường đã học được sự điềm tĩnh và khả năng khống chế cảm xúc, nó không còn bốc đồng và nóng nảy như ngày trước nữa.
===
Chú thích:
(1) Hải Điến (tiếng Trung: 海淀区, pinyin: Hǎidiàn Qū, Hán Việt: Hải Điến khu) là một quận nội thành nằm ở phía Tây Bắc của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Diện tích toàn khu vực là 426 km vuông, chiều dài Bắc Nam khoảng 30 km, chiều rộng Đông Tây là 29 km, chiếm 2.53% diện tích Bắc Kinh và khoảng ba phần tư diện tích đồng bằng của khu vực. Quận Hải Điện rộng lớn nổi tiếng với Cung điện Mùa hè, nơi nghỉ ngơi dành cho hoàng gia với những khu vườn cổ điển, hồ nước rộng lớn và những chiếc cầu hình vòng cung bắc qua sảnh đường trên Đồi Vạn Thọ rợp bóng cây. Công viên Viên Minh Viên gần đó vẫn giữ được cảnh quan và hồ nước của cung điện từ thế kỷ 18, còn Vườn Cảnh Xuân là nơi thường diễn ra các hoạt động dã ngoại. Cuộc sống về đêm chủ yếu diễn ra ở khu sinh viên Ngũ Đạo Khẩu với các quầy bán hàng rong và nhiều quán bar sôi động mang phong cách thoải mái, phóng khoáng.
(2) Đông Thành (tiếng Trung: 东城区, pinyin: Dōngchéng Qū, Hán Việt: Đông Thành khu) là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Quận Đông Thành có diện tích 24,7 km², dân số theo điều tra năm 2000 là 536.000 người và mật độ dân số là 21.700 người/km². Là một địa điểm tham quan nổi tiếng tại Bắc Kinh với nhiều danh thắng nổi tiếng trên thế giới như Tử Cấm Thành, Đền Thiên Đường hay Quảng trường Thiên An Môn,... Đông Thành được biết đến là một quận nổi tiếng và khu kinh tế trọng điểm với lĩnh vực hoạt động chính là du lịch và dịch vụ. Đến với Đông Thành, du khách có một danh sách dài các địa điểm nên tham quan và trải nghiệm cả ngày lẫn đêm.
(3) Tây Thành (tiếng Trung: 西城区, pinyin: Xīchéng, Hán Việt: Tây Thành khu) là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Quận Tây Thành có diện tích 30 km², dân số theo điều tra năm 2000 là 707.000 người và mật độ dân số là 23.567 người/km². Tây Thành nổi tiếng về ẩm thực và cuộc sống về đêm quanh phố Cổ Lâu sành điệu, một con ngõ hẹp trải sỏi với những nhà hàng hiện đại đầy phong cách, các quán lẩu cũng như các quầy bán bánh bao và há cảo. Quán bar phục vụ cocktail và quán rượu nằm cạnh các cửa hiệu theo phong cách cổ điển. Gần đó, du khách có thể nhìn ngắm toàn cảnh Bắc Kinh từ Tháp Chuông, Tháp Trống và thưởng ngoạn không gian xanh của thành phố tại Công viên Bắc Hải và Hồ Hậu Hải rộng lớn.