Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 634 - Chương 634: Sinh Con Đi

Chương 634: Sinh con đi Chương 634: Sinh con đi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 634: Sinh con đi

Trương Mỹ Liên cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi lúng ta lúng túng nói: “Anh…anh ở lại trông hàng nha, để em đi tìm chị Thắng Mỹ báo một tiếng, chị ấy vẫn luôn nhớ mong và lo lắng cho anh lắm.”

“Để tự anh đi được rồi….”

Hứa Thắng Cường chưa nói hết câu đã bị Trương Mỹ Liên ngắt lời: “Đi cả quãng đường về đây chắc anh cũng đã mệt rồi, anh cứ ngồi xuống nghỉ ngơi cho khoẻ để em đi báo tin cho.”

Dứt lời, cô ta vội vồ lấy cái túi xách rồi bước thấp bước cao hấp tấp chạy ra khỏi cửa hàng như bị ma đuổi.

Trương Mỹ Liên chạy thẳng tới Triệu gia, nhưng không phải tìm Hứa Thắng Mỹ bởi lúc này Thắng Mỹ đang ở cửa hàng quần áo, làm gì có nhà mà kiếm. Người Trương Mỹ Liên muốn gặp chính là Triệu Quân cơ.

Thấy Trương Mỹ Liên hớt hơ hớt hải đứng ngoài cổng, Triệu Quân nhướng mày hỏi: “Sao ban ngày ban mặt em lại tới đây?”

Trương Mỹ Liên dè chừng đánh mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, thấy không có ai cô mới nhẹ nhàng thở ra rồi thấp giọng thì thầm: “Hứa Thắng Cường về rồi!”

Triệu Quân thoáng sửng sốt sau đó vội ra dấu bảo Trương Mỹ Liên tiến vào bên trong nói chuyện cho tiện.

Vào tới sân, Triệu Quân mới lên tiếng hỏi: “Sao bảo phải cuối năm cơ mà, thế nào mà giờ đã về rồi?!”

Sao với trăng cái gì, bố ai mà biết vì sao, Trương Mỹ Liên đang hoảng gần chết đây, lúc nhìn thấy Hứa Thắng Cường lù lù xuất hiện trước mặt cô sợ đến độ suýt chút tè ra quần, nào có kịp hỏi han cái gì, mà cũng chẳng đủ bình tĩnh để hỏi ấy. Phù, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ vãi cả linh hồn!

Cũng may anh ta về ban ngày chứ nếu về ban đêm lại đụng trúng lúc Triệu Quân đang ở đó thì chỉ có mà ăn đủ!

Có một sự thật nghiệt ngã mà đến chết Hứa Thắng Cường cũng không bao giờ ngờ tới đó là chỉ ba ngày sau khi vào tù đã bị cô vợ cắm cho một cái sừng to tổ vật.

Người chủ động tìm tới là Triệu Quân…trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng suốt đêm…chắc không cần nói huỵch toẹt ra thì ai cũng hiểu bọn họ làm gì, chứ hổng lẽ chong đèn búng thun?!

Và mối quan hệ “già nhân ngãi, non vợ chồng" này vẫn liên tục kéo dài cho tới tận ngày hôm nay.

Vì đang đứng trong khuôn viên Triệu gia nên Triệu Quân lại bắt đầu táy máy tay chân, lôi lôi kéo kéo Hứa Thắng Mỹ.

Trong khi mình đang gấp muốn chết mà Triệu Quân cứ bình chân như vại, Trương Mỹ Liên níu tay hắn sốt sắng hỏi: “Bây giờ phải làm sao hả anh?”

Triệu Quân nhún vai, thờ ơ đáp: “Cái gì mà làm sao, trước thế nào thì giờ cứ thế thôi.”

Hứa Thắng Cường là cái thá gì, tao ngủ với vợ mày công khai đấy, thì sao nào?!

Trương Mỹ Liên cắn môi do dự một lát rồi lí nhí đề đạt: “Hay là chúng mình dừng lại đi anh?!”

Lúc trước Hứa Thắng Cường đi tù, một mình cô chăn đơn gối chiếc cô quạnh lẻ loi. Trong khi ấy, Triệu Quân lại chủ động tìm tới tận cửa, nhiệt tình như lửa quan tâm hỏi han, thế nên cô liền ỡm ờ, thuận nước đẩy thuyền luôn. Nhưng đó là chuyện trước kia, giờ Hứa Thắng Cường đã về rồi, làm sao có thể tiếp tục vụng trộm được nữa. Vạn nhất bị phát hiện thì phải chết!

Triệu Quân chép miệng: “Em lo cái gì? Nó về thì chúng ta không làm ở nhà em nữa, ra ngoài thuê một cái phòng là được thôi. Chuyện nhỏ!”

Trương Mỹ Liên vẫn không sao yên tâm cho được: “Em nghĩ chúng mình nên cắt đứt thôi anh ạ.”

Triệu Quân nhếch mép nửa cười nửa không: “Liệu em có xa được anh không?!”

Nỡm ạ, Trương Mỹ Liên đỏ mặt giơ tay khẽ đánh yêu người tình một cái. Thú thực là cô không nỡ, Triệu Quân không hổ là tay chơi khét tiếng, khả năng giường chiếu của anh…khụ…cô đã hoàn toàn bị thuần phục rồi, không xa được….

Triệu Quân an ủi người tình: “Em bình tĩnh đi, không việc gì phải cuống quýt lên như thế. Nghe anh bày cho này. Khi nào nhớ anh cứ giao cửa hàng lại, bắt nó ở đó trông rồi bảo em đi ra ngoài có việc là được. Có mà thánh cũng không phát hiện ra.”

Được người tình trấn an, Trương Mỹ Liên mới thoáng cảm thấy nhẹ nhàng phần nào, bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô nũng nịu nép vào lòng Triệu Quân chất vấn: “Mấy ngày nay anh đi đâu đấy, sao không qua với em?!”

Triệu Quân cười gian tà: “Mấy nay anh đi uống rượu với đám bạn, sao? Nhớ anh hả?!”

Trương Mỹ Liên đỏ mặt gật gật đầu.

Bắt được ám hiệu, Triệu Quân lập tức kéo người đẹp lên lầu hai, tiến thẳng vào phòng ngủ của hai vợ chồng, đóng kín cửa lại…

Nửa giờ sau, cửa phòng mới một lần nữa mở ra. Lúc này, tâm trạng Trương Mỹ Liên đã bình ổn hơn hẳn. Cô vui vẻ rảo bước tới tiệm quần áo tìm bà chị chồng Hứa Thắng Mỹ.

Không phải mình Hứa Thắng Cường mà ngay cả Hứa Thắng Mỹ cũng không hề phát hiện ra cặp đôi gian phu dâm phụ này. Bởi mấy năm nay, chính xác là từ ngày em trai bị bắt giam, Hứa Thắng Mỹ ghét cay ghét đắng, không muốn nhìn thấy cái bản mặt Trương Mỹ Liên một tí nào, thế nên cô chẳng thèm ghé qua bên đó dù là nửa bước. Chỉ không ngờ, chính điều ấy lại tạo cơ hội cho ông chồng yêu quý của mình và cô em dâu thoải mái vui vẻ bên nhau.

Thế nhưng kể cả không biết chuyện thì Hứa Thắng Mỹ vẫn gai mắt Trương Mỹ Liên như thường. Trong thâm tâm mình, Hứa Thắng Mỹ cho rằng chính ả đàn bà xui xẻo này đã hại đời Hứa Thắng Cường. Nếu Trương Mỹ Liên an phận thủ thường làm vợ hiền dâu thảo thì Thắng Cường đâu tới nỗi năm lần bảy lượt đánh người, hết bồi thường tiền rồi lại phải chịu cảnh tù đày?! Tóm lại, tất cả lỗi lầm là do một mình Trương Mỹ Liên gây nên!

Vừa nhìn thấy Trương Mỹ Liên là máu nóng đã dồn lên não, Hứa Thắng Mỹ gắt gỏng: “Cô tới đây làm gì?!”

Trái ngược với thái độ giận dữ của Hứa Thắng Mỹ, Trương Mỹ Liên cực kỳ mềm mỏng: “Chị à, Thắng Cường về rồi. Em qua đây thông báo với chị một tiếng.”

Tin tức quá bất ngờ, Hứa Thắng Mỹ sửng sốt vô cùng, cô lập tức lao ra, không nén nổi sự kích động, hỏi dồn hỏi dập: “Cường Tử đã về? Thật không? Nó về từ khi nào? Cô không gạt tôi chứ?”

Trương Mỹ Liên gật đầu xác nhận: “Thật! Anh ấy đã về thật rồi, chuyện này làm sao em dám gạt chị chứ.”

Dường như vẫn không dám tin vào tai mình, Hứa Thắng Mỹ lại tiếp tục hỏi dồn: “Thế nó về lúc nào? Sao bảo tận cuối năm nay cơ mà?!”

Cô sốt sắng như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi, vì mấy năm nay, cứ mỗi lần gọi điện về quê là mẹ lại khóc lóc ỉ ôi, chỉ hỏi đúng một câu duy nhất “khi nào thằng Cường ra tù?!”

Trương Mỹ Liên lắc đầu: “Việc này em không rõ lắm, nhưng em đã xác nhận với anh ấy rồi, không phải vượt ngục mà là được thả ra.”

Hứa Thắng Mỹ lập tức giao công việc lại cho nhân viên rồi vội vã đi cùng Trương Mỹ Liên về tìm em trai.

Lúc này tại cửa hàng quần áo, Hứa Thắng Cường vẫn nghiêm túc ngồi đợi vợ. Mặc dù thời gian rất lâu song cậu chẳng nóng nảy cũng chẳng tức giận. So với Hứa Thắng Cường bốc đồng trước đây, Hứa Thắng Cường hiện giờ đã trầm ổn và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Lát sau, Hứa Thắng Mỹ đẩy cửa bước vào. Việc đầu tiên cô làm là ôm chầm lấy cậu em trai rồi oà khóc nức nở.

Hứa Thắng Cường không phiền chán cũng không ghét bỏ, thậm chí còn nhẹ giọng an ủi chị gái: “Chị à, đừng khóc, không sao nữa rồi, em đã về rồi đây.”

Hứa Thắng Mỹ nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa cười liên tục nói: “Về rồi là tốt, về rồi là tốt!…À đúng rồi, sao em được thả sớm vậy? Ở nhà không ai nhận được thông báo gì cả.”

Hứa Thắng Cường có sao nói đó: “Em ở trong đó nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, cải tạo tốt, chăm chỉ lao động, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được giao cộng với thái độ thành khẩn. Cho nên được hưởng khoan hồng trả tự do sớm.”

Nghe vậy, Hứa Thắng Mỹ vui lắm, đứng nói chuyện hỏi thăm em trai một hồi lâu cô mới nhớ ra phải gọi điện về báo tin vui cho mẹ. Thế là Hứa Thắng Mỹ lại mê mải chạy ra ngoài tìm buồng điện thoại công cộng.

Chị gái đi rồi, Hứa Thắng Cường mới nhìn về phía vợ, điềm nhiên nói: “Mỹ Liên, chúng mình sinh một đứa con đi.”

Trong suốt quãng thời gian ngồi tù, Hứa Thắng Cường đã suy nghĩ rất nhiều, nó cảm thấy vô cùng hối hận vì những hành động ở quá khứ, làm việc gì cũng không suy nghĩ đầu đuôi. Cho nên bây giờ nó muốn một lần nữa bắt đầu lại, nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, chí thú làm ăn và xây đắp một gia đình trọn vẹn.

Hai vợ chồng phải có đứa con thì mới là một gia đình hoàn chỉnh. Hồi ở trong đó anh nghe được rất nhiều lời tâm sự của các bạn tù, phần lớn mọi người đều mong muốn có cơ hội sửa sai được quay về chuộc lỗi và bù đắp cho vợ con.

Thế nhưng, khi vừa nghe được lời này, Trương Mỹ Liên bất tri bất giác sượng cứng người, mồ hôi lạnh túa ra, âm thầm chảy dọc sống lưng. Sinh con, một điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng xa vời với Trương Mỹ Liên. Đại loại là cho tới giờ phút này, cô đã có thể xác nhận mình không có khả năng làm mẹ. Bởi mấy năm nay, cô và Triệu Quân đã ngủ với nhau rất nhiều lần và không lần nào sử dụng biện pháp an toàn vậy mà cái bụng vẫn cứ phẳng lỳ như cũ.

Mà mới vừa rồi lúc ở trên giường với Triệu Quân, Trương Mỹ Liên chợt nghĩ nếu lần này cấn bầu được thì tốt quá, cô có thể nói cái thai là của Hứa Thắng Cường. Vậy là xem như vẹn cả đôi đường, chỉ đáng tiếc trời không chiều lòng người. Khả năng cao cô đã bị vô sinh!

Chỉ là không ngờ rằng, vừa ra tù Hứa Thắng Cường đã đòi có con. Chết tiệt, việc này phải giải quyết thế nào đây? Biết moi đâu ra đứa con cho anh ta bây giờ?

Song có đánh chết Trương Mỹ Liên cũng không dám nói thật, đến nước này rồi cứ đánh liều gật đầu cho qua chuyện trước đã: “Vâng, sinh con cũng được. Em cũng muốn có một đứa.”

Nhận được sự chấp thuận của vợ, Hứa Thắng Cường không nói gì nữa, cậu xoay người đi ra ngoài tìm chị gái. Gì thì gì cũng phải gọi về nhà báo một tiếng bình an cho cha mẹ.

Quả nhiên, Hứa Thắng Mỹ đang ở buồng điện thoại công cộng. Hứa Thắng Cường tiến vào giơ tay nhận lấy ống nghe.

Qua điện thoại, Chu Hiểu Quyên cứ khóc nấc từng cơn, nói năng lộn xộn câu nọ xọ câu kia nhưng Hứa Thắng Cường rất kiên nhẫn lắng nghe đồng thời cố gắng trấn an mẹ.

Đại loại hơn nửa giờ đồng hồ sau, hai mẹ con mới lưu luyến gác máy.

Hứa Thắng Cường bước ra, nói với Hứa Thắng Mỹ: “Chị, em định sang nhà ông bà ngoại với cả nhà cậu mợ út. Chị có muốn đi cùng em không?”

Lúc này, hai hốc mắt Hứa Thắng Mỹ vẫn còn đỏ ửng vì ban nãy khóc quá nhiều, chưa kịp định thần thì lại nghe thằng em nói vậy, cô dường như không tin vào tai mình: “Cái gì? Em qua đó làm gì?”

Hứa Thắng Cường thản nhiên cười: “Cũng phải qua đó nói một tiếng chứ.”

Hứa Thắng Mỹ nghiến răng nghiến lợi: “Chị nghĩ là thôi, đừng đi. Hiện giờ Hứa gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia rồi. Em không biết bọn họ tuyệt tình đến mức nào đâu. Cha mẹ lặn lội từ quê lên tận trên này cầu cứu thế mà không một ai rủ lòng thương, đứng ra cứu giúp em.”

Bình Luận (0)
Comment