Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 636: Mua đất, chuyển nhà
Về cơ bản Chu Quy Lai và Hứa Thắng Cường chẳng có chủ đề gì để nói với nhau nên chỉ ngồi một lát là Thắng Cường liền đứng dậy rời đi, còn Chu Quy Lai thì tức tốc chạy sang bên nội xem tình hình ông bà thế nào, lỡ đâu lại tức giận rồi tăng xông gì đó thì chết dở.
Thấy thằng cháu gấp gáp chạy tới, bà Chu cũng đoán ra phần nào, bà xua tay nói: “Vội việc gì thì cứ làm đi, không cần phải lo cho bà, giờ bà nghĩ thoáng rồi, không còn như ngày xưa nữa đâu.”
Về phần ông Chu, vì ban nãy ông vắng nhà nên không gặp trực tiếp Hứa Thắng Cường mà chỉ nghe qua lời kể của vợ. Bà Chu khoe thằng cháu ra tù rồi, có vẻ đã nhận được bài học thích đáng nên cả thái độ lẫn cách ăn nói đều khác trước nhiều lắm. Tuy nhiên ông Chu chỉ ậm ừ nghe để đó chứ không hỏi han hay bàn luận gì thêm. Nếu nó thực sự biết sửa đổi thì tốt, chung quy lại cũng ấm vào thân nó chứ ấm vào thân ai. Vả lại con cháu có phúc của con cháu, ông bà già rồi, không ôm đồm nhiều được.
Thấy ông bà nội vẫn tâm bình khí hoà, không bị kích động hay nóng giận gì cả, Chu Quy Lai mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi một lát cũng hơi buồn chân buồn tay, Chu Quy Lai đột nhiên nổi hứng đầu bếp, vậy nên cậu liền chạy tới tiệm sủi cảo tính mở cửa kinh doanh mấy ngày cho vui.
Y như rằng tiệm vừa mở một cái là khách quen kéo tới ngay. Có người không nhịn được càm ràm mấy câu: “Nhà cậu dạo này có việc bận à? Sao quán xá gì mà lúc mở lúc đóng thế, có vẻ hơi tuỳ hứng thì phải?!”
Chu Quy Lai cười vang: “Haha, đúng là tuỳ hứng vậy đó vì nhà tôi bán cái này cốt cho vui chứ không phải để kiếm tiền. Vậy nên khi nào rảnh mới bán, còn bận thì thôi. Nếu thấy tiệm mở cửa thì hoan nghênh mọi người tới ủng hộ nha.”
Vị khách quen cũng cười haha: “Lần đầu tiên tôi nghe có người nói buôn bán cho vui không phải vì tiền đấy. Nhưng tôi thấy giá cả tiệm nhà anh cũng không rẻ mà.”
Chu Quy Lai đối đáp trơn tru: “Chúng tôi lấy công làm lời thôi, nếu so ra thì tôi xin đảm bảo không sủi cảo nhà nào chất lượng bằng sủi cảo nhà tôi đâu.”
Cái này quá đúng, cãi không được, vị khách vui vẻ tiến vào gọi món: “Cho tôi một tô đi ông chủ nhỏ.”
Chu Quy Lai đáp một tiếng rồi thoăn thoắt luộc sủi cảo.
Riêng ở cái dãy phố này, tiệm nhà cậu không mở thì thôi chứ một khi đã mở là khách quen sẽ kéo đến nườm nượp. Phải công nhận rằng những năm gần đây lợi nhuận của tiệm đều tăng lên đáng kể, và kéo theo đó là danh tiếng cũng như địa vị trong ngành ẩm thực đều tăng vùn vụt. Bởi vậy cho nên mãi tới tận bây giờ cái ý tưởng mở xưởng sủi cảo vẫn luôn rực cháy trong lòng Chu Quy Lai. Tuy nhiên giữa mong muốn và hiện thực là cả một quãng rất đường dài, không thể vội vàng đốt cháy giai đoạn được, gì chứ kinh doanh mà hấp ta hấp tấp là hỏng bét ngay.
Vài ngày sau, vợ chồng Lâm Thanh Hoà và bé con Mật Mật về tới Bắc Kinh.
Gần như không cần nghỉ ngơi dưỡng sức, ngay sớm hôm sau hai vợ chồng cô lập tức bắt tay thực kiện kế hoạch thu mua miếng đất ở vùng ngoại ô.
Sự thật là miếng đất đó quá lớn, so ra thì số tiền tiết kiệm mấy triệu của nhà mình chẳng thấm tháp vào đâu nhưng cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều bình thản vô cùng, chẳng cảm thấy lo lắng gì. Bởi dựa vào số lượng bất động sản mà gia đình đang sở hữu cộng với hệ thống cửa hàng cửa hiệu có tốc độ tăng trưởng ổn định hàng năm, cô tin chắc hồ sơ nhà mình sẽ được duyệt vay nhanh chóng.
Tuy hiện giờ mới là năm 88 nhưng Bắc Kinh đã xoá bỏ cái kiểu vay không lãi suất không kỳ hạn từ lâu rồi. Có thể ở một số vùng quê vẫn còn tồn tại nhưng ở đây thì không vì hầu hết những khoản vay như vậy đều không thể thu hồi, hơn nữa cái phương thức đó đã lạc hậu lắm rồi, nó không còn được lưu hành ở rất nhiều địa phương đặc biệt là các thành phố lớn.
Đầu tiên, vợ chồng Lâm Thanh Hoà tới sở địa chính làm việc. Xét thấy miếng đất nằm ở vị trí khá xa xôi, hẻo lánh và mục đích sử dụng là mở trang trại trồng trọt chăn nuôi quy mô lớn nên họ chấp thuận cho vợ chồng cô được phép thu mua.
Giá thành đương nhiên cao ngất ngưởng, mỗi mẫu đất có giá hơn năm mươi ngàn, ở đây có tổng cộng một trăm hai mươi mẫu nên vị chi mất hơn sáu triệu nhân dân tệ.
Tuy nhiên con số này không làm hai vợ chồng nao núng, Lâm Thanh Hoà và chồng tiếp tục cầm văn kiện hồ sơ cùng toàn bộ khế ước bất động sản đi thế chấp vay vốn.
Nhìn thấy một chồng giấy chứng nhận quyền sử dụng đất kèm theo hàng loạt biên lai, chứng từ chứng minh thu nhập hàng tháng, và quan trọng hơn cả chính là sản xuất nông nghiệp hiện đang được nhà nước khuyến khích phát triển cho nên nhân viên thẩm định nhanh chóng duyệt hồ sơ cho vay. Vì đang có chính sách hỗ trợ người dân làm giàu nên khoản vay này không tính lãi nhưng phải có kỳ hạn. Nếu quá hạn mà không trả được nợ thì họ sẽ tiến hành thu hồi tài sản.
Tất nhiên cả Chu Thanh Bách lẫn Lâm Thanh Hoà đều không có ý kiến. Và tiếp theo đó, thủ tục vay vốn cũng như giao nhận đất đều diễn ra rất thuận lợi.
Mặc dù đã trải qua biết bao sóng to gió lớn nhưng ngay lúc này đây, Lâm Thanh Hoà vẫn không nén nổi kích động: “Trời ơi, tám mươi ngàn mét vuông, chúng ta sở hữu tám mươi ngàn mét vuông trong lòng Bắc Kinh, hahaha!!!”
“Ngày mai chuyển nhà nhé.” Chu Thanh Bách mỉm cười nói, rồi điệu nghệ đánh tay lái chở vợ về nhà.
Cách đây mấy hôm anh đã xem lịch vạn niên rồi, mai chính là ngày tốt rất thích hợp làm lễ nhập trạch. Hơn nữa cũng chẳng phải chuẩn bị gì nhiều vì căn tứ hợp viện cách tiểu khu không xa, chỉ tầm hơn mười phút lái xe thôi, đi vài chuyến là chuyển hết đồ ấy mà.
Ưhm cũng được, toà tứ hợp viện đã mua lâu như vậy rồi, cũng nên về đó hưởng thụ thôi chứ không lẽ để không như vậy mãi. Thế nên Lâm Thanh Hoà nhất trí ngay: “Vâng, ngày mai mình dọn đi.”
Nói là làm, sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra là vợ chồng con cái nhà Lâm Thanh Hoà lục đục dọn đồ chuyển sang chỗ ở mới.
Hôm nay, hầu như tất cả họ hàng và bạn bè thân thiết đều có mặt đông đủ, cả Hạ Miên Miên cũng được Chu Toàn dẫn tới chung vui.
Chị Ông hâm mộ vô cùng: “Trời đất mua được căn nhà đẹp thế này mà chẳng khoe gì cả, giấu kỹ quá nha.”
Nhà chị cũng được tính là đại viện, diện tích hơn trăm mét vuông nhưng chả thấm tháp vào đâu so với căn nhị tiến tứ hợp viện này cả. Nãy giờ đi tham quan thôi mà mỏi cả chân, ước tính phải gấp sáu, bảy lần nhà mình chứ chẳng đùa. Mà kể ra toà này bị xếp vào nhị tiến viện thì hơi oan, chỉ cần rộng thêm một tí ti nữa là được thành tam tiến tứ hợp viện rồi.
Lâm Thanh Hoà tươi cười rạng rỡ: “Em nào có giấu chị, cũng mới sửa sang trang hoàng xong cách đây mấy hôm thôi. Giờ nhà cửa rộng rãi rồi, hoan nghênh anh chị tuỳ thời tới chơi, muốn ở bao lâu cũng được.”
Chị Ông cười sang sảng: “Được được, chị đây không khách khí với em đâu nhá.”
À hôm nay vắng mặt Lý Ái Quốc vì anh còn bận trông hàng nên chỉ có hai mẹ con Chu Tam Ni dẫn nhau tới thôi.
Lúc này, bé Mập đang mê mệt với món bánh dừa Lâm Thanh Hoà mang về từ Hải Nam.
Mật Mật thích thú chạy lại hỏi thăm: “Ăn ngon không bé Mập?”
Bé Mập vừa nhai nhồm nhoàm vừa gật đầu như bổ củi: “Ngon kinh khủng luôn.”
Mật Mật hài lòng cười khanh khách rồi lại chạy tới chỗ cặp song sinh đang uống sữa dừa. Khác với bé Mập, hai đứa nhỏ nhà Nhị Ni khoái cái món sữa dừa này hơn.
Thậm chí thằng nhóc còn bí mật nói thầm với Mật Mật: “Cô nhỏ, lát nữa cho chúng cháu một ít mang về để dành ăn dần nha.”
“Được chứ.” Bé con Mật Mật hào phóng gật đầu cái rụp.
Hạ Miên Miên không quá xa lạ với toà tứ hợp viện này vì lần trước Chu Toàn đã dẫn cô tới đây thăm quan một lần rồi. Tuy nhiên khi ấy đồ đạc vẫn chưa được chuyển đến đầy đủ, hoa lá trong vườn cũng khá xơ xác héo úa, cảnh sắc tương đối tiêu điều chứ không được bừng bừng sức sống, tràn đầy sinh khí như ngày hôm nay.
Lâm Thanh Hòa đi tới bên cạnh, vui vẻ trò chuyện cùng bạn gái của con trai: “Miên Miên có rảnh thì thường xuyên tới nhà chơi nha, đừng có giống như cái thằng hai, quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Hạ Miên Miên lễ phép đáp: “Công việc của anh Toàn bận rộn lắm ạ nhưng lúc nào anh ấy cũng một lòng hướng về gia đình. Chỉ cần được nghỉ phép dù là một ngày thôi anh ấy cũng lập tức về thăm nhà ngay.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hài lòng: “Coi như nó còn có lương tâm.”
Bữa tiệc tân gia diễn ra trong không khí vô cùng sôi nổi và náo nhiệt. Trên bàn tiệc quá trời các món sơn hào hải vị từ bào ngư, hải sâm cho tới cá tôm, thịt thà đủ cả và tất nhiên không thể thiếu rượu bia.
Ngay cả ông bà Chu và ông Vương cũng bị ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh mà nhấp môi vài chén huống hồ mấy thanh niên trẻ như Chu Toàn, Chu Quy Lai, tiệc tàn một cái là đứa nào đứa nấy cứ nhe răng cười ngây ngô, ngất nga ngất ngưởng bước đi loạng choạng.
Sau khi hỗ trợ dọn dẹp chén đũa, Hạ Miên Miên nhanh chóng đỡ Chu Toàn về phòng nghỉ ngơi.
Cô mỉm cười ngọt ngào nói với người yêu: “Nhà anh vui nhở, em thích lắm.”
Có thể vì một chút hơi men khiến đầu óc Chu Toàn hơi chếnh choáng, anh như bị hút hồn vào cánh môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở kia…mê người quá…hấp dẫn quá….nhịn không được, Chu Toàn cúi đầu hôn cái chụt.
Quá bất ngờ, Hạ Miên Miên giật mình thảng thốt rồi đỏ ửng mặt, thẹn quá hoá giận khẽ nhéo anh chàng cà rỡn này một cái.
Chu Toàn ôm chặt bạn gái vào lòng thì thầm: “Năm nay anh cả kết hôn, chúng mình cũng đính hôn luôn nha.”
“Vâng.” Hạ Miên Miên dụi đầu vào ngực anh ngọt ngào đáp. Chỉ có trời mới biết lúc này cô hạnh phúc và sung sướng biết chừng nào!