Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 637: Hạ phu nhân
Bởi vì chỉ xin nghỉ được một ngày nên tới tầm chạng vạng tối, Chu Toàn và Hạ Miên Miên đã phải rời đi. Tất nhiên hai đứa nó di chuyển bằng xe hơi của Hạ gia.
Tiễn con đi rồi, Lâm Thanh Hoà mới quay qua hỏi chồng: “Anh này, em thấy có vẻ 8,9 phần là thằng hai nhà mình sẽ làm rể Hạ gia, mình có cần mua cho con nó chiếc xe hơi không nhỉ?!”
Chu Thanh Bách đáp tỉnh bơ: “Không cần đâu, đợi hai đứa nó kết hôn thể nào nhà họ Hạ cũng cho con xe làm của hồi môn.”
Lâm Thanh Hoà ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Haha, anh tính hay dễ sợ.”
Nếu ở thời hiện đại thì còn có khả năng, bởi lúc ấy xe cộ rẻ rề chứ nào có đắt đỏ như bây giờ. Hiện tại ấy hả, giá thành một chiếc xe hơi còn hơn cả một căn hộ tầm trung, thậm chí có thể tính ngang với cả một gia tài. Vậy nên cô không nghĩ có nhà gái nào chơi sang tới vậy đâu.
Chu Thanh Bách điềm nhiên nói: “Thôi, tạm thời cứ để vậy xem sao đã, dù gì một tháng nó cũng mới về nhà có vài lần.”
Thú thực có đôi lúc Lâm Thanh Hoà cảm thấy ông xã hơi vô tâm với mấy đứa con trai. Tuy nhiên trước mắt cô cũng không tiện nói gì bởi đích thực tình hình kinh tế gia đình lúc này tương đối căng thẳng. Vừa mới xuất ra một khoản lớn thế nên không thể chi tiêu xông xênh như lúc trước được nữa, gì thì gì cũng phải đợi thời gian để tiền về đã chứ.
Bên kia, Chu Toàn đã chở Hạ Miên Miên về tới Hạ gia, cậu không quay về phòng trọ ngay mà lịch sự vào nhà ngồi chơi nói chuyện với bác gái một lúc.
Đợi cậu ấy đi rồi, chị Hạ mới lôi lôi kéo kéo hỏi thăm cho bằng được: “Hôm nay hai đứa đi đâu cả ngày thế?”
Hạ Miên Miên có sao nói vậy: “Hôm nay gia đình anh Toàn chuyển qua nhà mới. Ủa, trước khi đi con đã bảo với anh cả rồi mà, anh ấy không nói lại với mẹ à.”
Chị Hạ quở mắng: “Anh cả mày bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian rảnh lo chuyện của mày.”
Mắt thấy cô con gái nhấp nhổm định bỏ đi, chị Hạ vội giữ chặt tay Hạ Miên Miên lại: “Này ngồi xuống, lần trước mày chưa nói cho mẹ nghe rốt cuộc gia cảnh nhà Chu Toàn như thế nào?”
Hạ Miên Miên phiền gần chết: “Mẹ à, không phải mẹ cũng thấy con người anh Toàn rất ưu tú sao? Như thế là được rồi còn gì? Sao mẹ cứ hỏi mãi mấy cái chuyện không liên quan thế!”
Chị Hạ giơ ngón tay chọc chọc vào cái trán bướng bỉnh: “Cái con nhỏ ngốc nghếch này, cái gì mà không liên quan? Vả lại con yêu đương rồi còn tính gả cho người ta nữa mà mẹ không được quyền hỏi thăm hả?”
Thấy mẹ sắp nổi cơn tam bành, Hạ Miên Miên vội vã giơ cờ trắng đầu hàng: “Được được được, tất nhiên là được chứ. Rồi rồi mẹ hỏi đi, mẹ hỏi gì con cũng sẽ trả lời bằng hết.”
Phải vậy chứ, chị Hạ mỉm cười đắc ý, ngồi thẳng lưng bắt đầu truy hỏi: “Rốt cuộc điều kiện Chu gia như thế nào, con đừng có trả lời qua quýt lấy lệ. Tất nhiên mẹ biết thằng bé Chu Toàn rất ưu tú, cả ba và mẹ đều rất hài lòng nhưng mà tình hình thực tế nhà nó thế nào con cũng phải nói cụ thể cho mẹ biết mới được.”
Hạ Miên Miên có sao nói vậy: “Xét về gia thế, nếu nói Chu gia là thư hương dòng dõi cũng không sai vì cả gia đình đều là sinh viên đại học…hm…hôm nay chúng con về đó là để ăn tân gia, lúc trước nhà anh ấy ở trong một khu cư xá….”
Chưa đợi con gái nói hết câu, chị Hạ đã trợn trừng hai con mắt, kích động la lên: “Cư xá???”
Trời đất ơi, thời buổi này mà ở cư xá thì chắc hẳn điều kiện kinh tế phải kém lắm, vì chị đã từng tới mấy khu đó rồi, cơ sở hạ tầng cực kỳ xập xệ và chật chội, giặt giũ hay nấu nướng gì cũng phải xếp hàng đợi đến lượt, nói tóm lại là sinh hoạt cực kỳ bất tiện.
Hạ Miên Miên vội vã xua tay: “Không không, khu cư xá nhà anh ấy không kém như mẹ tưởng tượng đâu. Nhưng mà cái đó là nhà cũ thôi, hôm nay đã chuyển sang toà tứ hợp viện rồi.”
Điều này hết sức phi lý nên chị Hạ tỏ rõ thái độ không tin: “Trước đây ở cư xá mà giờ chuyển hẳn tới tứ hợp viện. Con có hiểu tứ hợp viện thuộc đẳng cấp nào không hả?”
Hạ Miên Miên gật đầu nói ngay: “Con biết chứ, một toà tứ hợp viện giống như nhà mình hiện giá thị trường rơi vào tầm mấy trăm ngàn. Nhưng mẹ à, toà nhà anh ấy không hề nhỏ hơn nhà mình đâu.”
Chị Hạ yên lặng, hồ nghi nhìn con gái.
Thấy vậy, Hạ Miên Miên liền sốt sắng giải thích thêm: “Mẹ, con không lừa mẹ đâu, là thật đấy. Trước đây mẹ Chu toàn là chủ nhiệm khoa ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh. Nhưng do vỡ kế hoạch, sinh thêm bé út nên mới nghỉ việc. Cả ba anh em Chu Toàn đều là sinh viên xuất sắc của trường đại học Bắc Kinh. Còn ba anh ấy thì… lần trước anh ấy bảo gia đình mở hộ cá thể buôn bán tự do, mẹ còn nhớ không?”
Chị Hạ gật đầu: “Ừhm nhớ, rồi sao nữa?”
“Mẹ biết không, nhà anh ấy không phải làm một ngành nghề đâu mà là kinh doanh đa ngành nghề cơ" Hạ Miên Miên vừa nói vừa giơ tay với lấy bọc trà Đại hồng bào trên bàn làm ví dụ: “Đây này, cái này là lấy ở tiệm trà, còn hải sâm, bào ngư, vi cá mà bữa trước anh ấy mang sang biếu ba mẹ cũng là lấy từ tiệm hải vị của gia đình luôn, ngoài ra còn có cửa hàng ẩm thực, đồ uống rồi kinh doanh cả thời trang nam nữ nữa.”
Chị Hạ thoáng sững sờ: “Nhiều vậy cơ á? Sao chưa bao giờ nghe thằng Toàn nói qua?”
Nhắc đến cái này, Hạ Miên Miên có chút dở khóc dở cười: “Đâu phải chỉ mỗi mình mẹ, cả con cũng chưa nghe qua đây này. Hồi đầu con còn tưởng anh ấy là chàng thư sinh nghèo cơ.”
Haiza, nghĩ mà tức, mất công đó giờ cô cứ phải giữ ý giữ tứ từng chút một, làm gì cũng lo sợ động chạm tới lòng tự ái của anh, đến nỗi đi ra ngoài ăn bít tết uống rượu vang cũng không dám tới mấy nhà hàng quá xa hoa, sang trọng.
Chị Hạ khó hiểu hỏi tiếp: “Thế nó không nói làm sao con biết?”
Hạ Miên Miên nhún vai kể: “Thì lần trước chúng con về bên đó chơi, nhưng khổ nỗi ba mẹ anh ấy lại đưa em gái đi du lịch nên chúng con mới sang nhà ông bà nội. Mẹ biết không, lúc nhìn thấy con bà nội anh ấy mừng lắm, còn nói sau này cưới nhau về con nhất định phải hỗ trợ trông coi cửa hàng, chứ cả nhà anh ấy đều lười biếng trốn việc đi chơi, giao hết công việc lớn bé cho đám thuộc hạ. Lúc đó con cứ ngớ người ra, rồi sau đó phải truy hỏi Chu Toàn tới cùng anh ấy mới chịu kể đấy.”
Nghe xong, chị Hạ nhíu mày: “Cái thằng thật là, trong nhà có điều kiện như vậy mà không chịu nói ra.” Làm từ lúc hai đứa nó quen nhau tới giờ, chị cứ phải lo lắng vẩn vơ.
Hạ Miên Miên cười khanh khách: “Thì trước giờ anh ấy vẫn luôn như vậy mà. Nếu cảm thấy không cần thiết thì sẽ không đề cập đến.”
Chị Hạ trừng mắt mắng: “Thế còn con thì sao, lúc trước không hề biết gia cảnh nhà người ta thế nào mà giám nhận định chuyện cả đời hả?”
Chuyện này là đương nhiên, Hạ Miên Miên gật đầu không chút do dự: “Vâng, đúng vậy. Kể cả gia cảnh anh ấy có nghèo khó thì đời này con cũng quyết chọn anh ấy rồi. Chu Toàn là Chu Toàn mà Chu gia là Chu gia, với con chỉ cần Chu Toàn tốt là được rồi.”
Chị Hạ hừ lạnh: “Nói thì giỏi lắm, cũng may cô không gặp phải hạng khó chơi đấy!”
Hạ Miên Miên nhướng mày đáp tỉnh rụi: “Ôi xời, con chẳng sợ, khó chơi đến mấy gặp nhà mình cũng tắt điện thôi.”
Cái con nhỏ này thật là, con gái con đứa gì mà không sợ trời không sợ đất, chị Hạ bực quá hoá cười: “Mẹ tưởng rằng từ ngày yêu Chu Toàn, chị đại Hạ Miên Miên đã biến thành con mèo nhỏ dễ thương rồi chứ?!”
Về điều này Hạ Miên Miên không hề phản đối. Đúng, cô thích Chu Toàn, cực kỳ cực kỳ thích luôn! Mà nếu không phải người cô nhận định thì còn lâu ba mới chịu ra mặt dìu dắt nâng đỡ. Và cũng chính vì yêu thật lòng cho nên Hạ Miên Miên quyết tâm bảo vệ cuộc tình này đến cùng. Cô không bao giờ cho phép bất cứ ai hay bất cứ điều gì phá hoại nó. Kẻ nào léng phéng ngáng đường, giết không tha!
Trên thực tế, Hạ Miên Miên chẳng cần phải lo lắng gì bởi Chu gia bên kia tự do dân chủ lắm, chỉ cần hai đứa đến với nhau bằng tình cảm chân thành là người lớn sẽ không bao giờ cấm cản.
Quả thực, càng tiếp xúc, Hạ Miên Miên càng yêu mến nhà họ Chu, tất cả các thành viên trong gia đình đều thân thiện, dễ gần và cực kỳ bình dị, phóng khoáng. Đặc biệt hơn cả là dì Lâm cũng chính là mẹ chồng tương lai, vừa gặp lần đầu Hạ Miên Miên đã biết dì Lâm không phải cái kiểu mẹ chồng cay nghiệt, độc địa như trong truyền thuyết. Chính điều này càng khiến cô vững lòng hơn, dù sao thì dâu mới đều sợ mẹ chồng mà, không phải sao?!
Đến nước này, chị Hạ cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng luôn: “Thế có bao giờ thằng Toàn nhắc tới chuyện cưới xin không?”
Hạ Miên Miên tủm tỉm cười: “Anh ấy bảo cuối năm nay anh cả kết hôn, khi ấy chúng con cũng làm lễ đính hôn luôn.”
Ờ, vậy còn được, chị Hạ vừa lòng gật đầu. Ngẫm nghĩ thế nào, chị liền nói: “À hôm nào con có thời gian rảnh chở mẹ qua Chu gia nhé.”
Dù biết là vậy nhưng cũng không thể ngồi đây nghe khơi khơi được, gì thì gì vẫn phải nhìn tận mắt chị mới yên tâm.
Hạ Miên Miên nói ngay: “Hôm nay dì Lâm cũng bảo con, muốn mời mẹ qua nhà uống trà nói chuyện.”
Nghe vậy, chị Hạ liền nhẩm tính thời gian: “Ây da, lúc này vợ thằng cả lại về bên ngoại mất rồi. Thôi đợi mấy hôm nữa chờ nó về rồi cùng đi luôn thể.”
Hạ gia sinh được ba người con, nhưng chẳng đứa nào chịu theo nghiệp chính trị của ba, thằng cả làm kinh doanh, đứa thư hai thì đang đi du học nước ngoài, còn người thứ ba chính là cô út Miên Miên này đây. Bây giờ nó tìm được ý trung nhân, tất nhiên chị phải quan tâm thật kỹ lưỡng rồi.