Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 638 - Chương 638: Thông Gia Gặp Mặt

Chương 638: Thông gia gặp mặt Chương 638: Thông gia gặp mặt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 638: Thông gia gặp mặt

Vì nhà ngoại có công chuyện đột xuất nên phải một tuần sau cô con dâu cả Hạ gia mới quay về nhà chồng. Vừa vào cửa một cái là mẹ chồng kéo lại tâm sự tỉ tê ngay. Nghe xong, cô ấy nói luôn: “Đi chứ, nhà chồng tương lai của cô út tất nhiên chúng ta phải sang tận nơi nhìn xem thế nào rồi. Ôi lựa ngày không bằng gặp ngày, sáng mai mình đi luôn đi mẹ.”

Đúng là dâu lớn nhà mình có khác, cái tác phong sấm rền gió cuốn này rất là hợp ý chị. Chị Hạ cười tít mắt: “Được, sáng mai mẹ con mình xuất phát.”

Muốn đến nhà người khác thăm hỏi tất nhiên phải đánh tiếng trước, chứ xồng xộc xông tới e chừng quá mất lịch sự, vậy nên Hạ Miên Miên liền nói: “Để con gọi điện thoại thông báo với dì Lâm một câu.”

“Ồ, trong nhà có cả điện thoại cơ à? Coi bộ cũng có điều kiện đấy chứ?!” - Cô con dâu cả Hạ gia âm thầm tán thưởng.

Vốn dĩ điện thoại được lắp tại tiệm sủi cảo nhưng hiện giờ lịch hoạt động của tiệm không cố định cho lắm, một tuần có năm ngày thì ba ngày mở hai ngày đóng, vậy nên Lâm Thanh Hoà quyết định chi thêm một khoản tiền chuyển hẳn điện thoại về tứ hợp viện cho tiện.

Lúc này là 10 giờ sáng nên mọi người đi làm đi học hết cả, trong nhà chỉ còn mỗi mình dì giúp việc.

Đang lúi húi bận rộn ở dưới bếp thì nghe tiếng chuông reng, dì giúp việc vội vàng chạy lên phòng khách nghe máy: “A, là cô Miên Miên đấy à?! Vâng, bà chủ hả? Bà chủ không có nhà. Ông bà chủ đều đi ra ngoài cả rồi. Cô có cần gấp không? Nếu có việc gấp thì để tôi chạy ra cửa hàng thông báo cho.”

Ở đầu dây bên kia, Hạ Miên Miên cười nói: “Không có việc gì gấp, cháu chỉ muốn báo với dì Lâm là sáng mai cháu sẽ chở mẹ và chị dâu cháu sang thăm chú dì bên đó.”

Dì giúp việc đáp lời: “Được được, lát nữa bà chủ về tôi sẽ chuyển lời lại.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Miên Miên mới quay sang nói với mẹ và chị dâu: “Dì Lâm không có nhà, là người giúp việc nghe điện. Nhưng con đã dặn rồi khi nào dì Lâm về thím ấy sẽ chuyển lời giúp.”

Dâu trưởng Hạ gia tròn mắt ngạc nhiên: “Ghê vậy? Còn mướn cả giúp việc cơ á?”

Hạ Miên Miên hơi có chút đắc ý: “Toà tứ hợp viện của Chu gia to ngang nhà mình đấy, chẳng qua Chu Toàn sống khiêm tốn đã quen nên không ai phát hiện ra anh ấy là công tử nhà giàu thôi.”

Sở hữu cả một toà nhị tiến tứ hợp viện rồi xe hơi bốn chỗ, xe ô-tô tải, gia đình như vậy không xếp vào hàng giàu sang phú quý thì xếp vào đâu?

Cô con dâu liền quay qua hỏi mẹ chồng: “Mẹ, thế ngày mai mình biếu cái gì được nhỉ?”

Chị Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi con gái: “Mẹ Chu Toàn có uống rượu vang đỏ không?”

Hạ Miên Miên gật đầu xác nhận: “Có uống, lần trước tại lễ tân gia dì ấy có mời con một ly.”

Nghe vậy, chị Hạ gật gù suy ngẫm, nếu thế thì ngày mai biếu hai chai vang đỏ nhập khẩu đi, vừa đủ thành ý lại vừa sang trọng và lịch sự.

Ở bên này, đến giờ cơm trưa, vợ chồng Lâm Thanh Hoà mới trở về nhà. Vừa bước vào nhà liền nghe dì giúp việc thông báo sáng mai sẽ có khách quý ghé thăm.

Trong khi chưa ai kịp lên tiếng thì thằng ba Chu Quy Lai đã giành phát biểu ý kiến trước: “Hạ gia đây là muốn tới xem gia cảnh nhà con rể tương lai thế nào à?”

Lâm Thanh Hoà thản nhiên nói ngay: “Chuyện này là lẽ thường tình thôi.”

Nếu là cô thì cô cũng sẽ làm y như vậy, nhất định phải tới tận nơi xem rốt cục nhà trai là người thế nào, trong nhà có bao nhiêu anh chị em rồi thì hoàn cảnh cụ thể ra làm sao. Chứ ngộ nhỡ gặp phải phường lưu manh trộm cướp hay đám đầu trâu mặt ngựa thì phải lôi con gái mình về khẩn trương chứ.

Chu Thanh Bách bất ngờ mở miệng: “Sính lễ mười một ngàn, nữ trang ba vàng một bạc cùng toàn bộ nội thất và đồ điện gia dụng, ngoài ra sẽ cho chúng nó một trăm ngàn làm vốn.”

Vì sao lại chọn mười một ngàn làm tiền cưới vì nó là con số may mắn tượng trưng cho một đời một kiếp. Còn ba vàng một bạc là dây chuyền vàng, nhẫn vàng, lắc vàng và vòng bạc. Cuối cùng là khoản tiền một trăm ngàn, Chu Thanh Bách cho các con để chúng có chút vốn làm ăn hay tích luỹ gì đó thì tuỳ. Đại loại là rời khỏi cha mẹ, xây dựng cuộc sống mới thì cần phải có một khoản kha khá lận lưng. Cái này không phải dành riêng cho một đứa nào mà cả ba thằng đều sẽ nhận được từng đấy món khi chúng thành gia lập thất.

Còn về số tài sản hiện có trong gia đình, trước mắt vẫn thuộc quyền sở hữu của vợ chồng anh. Đợi tới khi nào anh và bà xã trăm tuổi về già nhắm mắt xuôi tay, đến lúc ấy sẽ phân chia toàn bộ lại cho bốn đứa con. Nhưng đó là việc của sau này, còn bây giờ thì cứ như thế đã.

Lâm Thanh Hoà bật cười nghiêng ngả: “Anh tính sớm dữ vậy. Người ta mới chỉ nói tới chơi thôi mà.”

Chu Thanh Bách lại không cho rằng như vậy, anh nói: “Anh nghĩ người ta tới nhà mình là có ý rồi vậy nên mình chủ động đưa ra đề xuất cũng không sợ thất lễ. Nếu được thì trong năm nay vừa tổ chức hôn lễ cho thằng cả vừa làm lễ đính hôn cho thằng hai luôn là đẹp.”

Còn cái chuyện nhà gái bên kia cho của hồi môn bao nhiêu, có xe hơi hay không, kỳ thực anh chỉ thuận miệng nói chơi cho vui chứ hoàn toàn không để tâm. Vì cho ít hay nhiều cũng là của vợ chồng chúng nó chứ nhà anh đâu có ý định nhòm ngó hay xơ múi gì đâu mà phải nhọc công quan tâm cho khổ.

Sáng hôm sau, Hạ Miên Miên làm tài xế chở mẹ và chị dâu tới Chu gia.

Hôm nay Chu Thanh Bách vẫn đi mở tiệm sủi cảo như bình thường, vì anh Hạ không tới nên Chu Thanh Bách không nhất thiết phải tham dự, để bà xã và thằng ba ở lại đón tiếp mẹ con chị Hạ là được rồi.

Nghe tiếng xe hơi dừng trước cổng nhà, Lâm Thanh Hoà lập tức bước ra thể hiện thái độ đón tiếp vô cùng thịnh tình và nồng hậu.

Cô lịch sự cười chào rồi khéo léo đẩy đưa: “Đáng lẽ em phải hỏi Miên Miên số điện thoại rồi đích thân gọi điện mời chị sang chơi mới phải phép. Đằng này lại để cháu nó gọi trước. Cái này là do em thất lễ, mong chị đừng chấp nhất nha.”

“Ôi ai gọi cho ai trước chẳng được, đều giống nhau cả mà, chúng ta đừng để ý mấy cái tiểu tiết này.” Chị Hạ bật cười thoải mái nhưng trong lòng lại đang âm thầm thán phục. Chà nhìn cái khí chất và phong thái kia là biết bà thông gia tương lai là người có trí tuệ và hiểu biết. Được gặp trực tiếp, được nhìn tận mắt, cuối cùng chị cũng hiểu vì sao cả ba đứa con trai nhà này đều tốt nghiệp tại trường đại học danh giá bậc nhất cả nước. Có một người mẹ như thế này bảo sao con cái không tài giỏi hơn người cho được.

Cô con dâu cả nhà họ Hạ cũng tươi cười lên tiếng: “Hôm nay mẹ con cháu mạo muội tới đây quấy rầy gia đình rồi, mong thím và cả nhà mình không cảm thấy phiền.”

Lâm Thanh Hoà vui vẻ nói: “Không phiền không phiền, sao lại phiền chứ, chị và các cháu tới chơi, nhà chúng em vui mừng còn chẳng kịp. Nào, mời mọi người vô nhà uống nước.”

Vào tới phòng khách, Hạ Miên Miên nhanh nhẹn đặt túi quà lên trên bàn trà. Thấy vậy, Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Trời ơi, mọi người tới chơi là vui rồi, sao còn phải bày vẽ quà cáp làm gì, khách sáo quá!”

Hạ Miên Miên mỉm cười đáp lời: “Dạ, mẹ cháu nghe nói dì Lâm thích uống rượu vang đỏ thế nên đặc biệt chọn hai chai ngon mang sang đây tặng dì.”

Lâm Thanh Hoà dịu dàng quay sang nói với bà thông gia tương lai: “Chị chu đáo quá, em cám ơn chị nha.”

Chị Hạ phất tay: “Không có gì, là việc nên làm mà. Lần trước em bảo Tiểu Toàn tặng biết bao nhiêu hải sâm và bào ngư, chị còn chưa có cơ hội nói một tiếng cảm ơn em.”

Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Chị ăn có hợp khẩu vị không? Hôm nay em cũng đã chuẩn bị sẵn một ít đây, lát nữa chị nhớ mang về nấu cho cả nhà tẩm bổ nha.”

Ai lại cầm đồ về như vậy, tất nhiên chị Hạ khách sáo nói lời từ chối.

Tiếp sau đó là cuộc trò chuyện sôi nổi của ba người phụ nữ. Trong đó, Lâm Thanh Hoà và cô con dâu trưởng nhà họ Hạ là chủ công, lâu lâu chị Hạ cũng góp vui được vài câu. Đúng là phụ nữ ngồi cùng nhau có khác, ban đầu tưởng chừng chẳng có chủ đề gì để nói nhưng một lát sau thì ôi thôi có mà nói cả ngày cũng chẳng hết chuyện từ việc giảng dạy trong trường đại học cho tới công việc làm ăn kinh doanh, rồi lại vòng sang vấn đề nuôi dạy và giáo dục con cái.

Chu Quy Lai ngồi cạnh mà lùng bùng hai lỗ tai. Má ơi tám khí thế, tám xuyên lục địa luôn, rốt cuộc đây là buổi gặp gỡ đầu tiên hay cuộc hội ngộ của nhóm chị em thân thiết lâu năm vậy trời?! Mà mẹ cũng tài tình ghê, mới vừa quen biết tức thì mà có thể dễ dàng khơi gợi chủ đề chung, kéo mọi người đến gần với nhau hơn làm cho bầu không khí thân mật và thoải mái vô cùng, không hề có chút gượng ép hay ngại ngùng gì cả. Thật là bái phục, bái phục!

Không thể chen mồm, Chu Quy Lai đành cúc cung tận tuỵ, bưng trà rót nước để mẹ và mọi người không bị khô cổ, có sức mà nói nhiều hơn. Thậm chí cậu còn đang nghĩ không biết có cần dọn cơm lên luôn không đây, chứ sợ nói một hồi nữa tụt calo thì mệt!

Một lát sau, chị Hạ cũng nể tình để ý tới sự hiện diện của Chu Quy Lai, chị khen thật lòng: “Ai da, xem ra cậu ba cũng cao lớn quá nha, nhưng hình như cháu và anh hai không giống nhau lắm thì phải. hmm…xem nào, tiểu Toàn có vẻ giống mẹ nên chắc cháu giống ba hả?”

Nhắc tới nỗi đau, Chu Quy Lai liền bày ra vẻ mặt thảm thương sâu sắc: “Vâng, bác đoán đúng rồi đấy, cháu và anh cả giống ba, còn anh hai và bé út giống mẹ. Anh ấy đẹp trai nhất nhà đấy, có bao nhiêu ưu điểm là hốt hết chẳng chừa cho anh em chút nào.”

Bị chọc cười, chị Hạ phá lên cười ha hả: “Công nhận tiểu Toàn tuấn tú nhưng cháu cũng rất điển trai mà. Ra đường khối cô chết mê cho xem.”

Được khen, Chu Quy Lai sung sướng cười phớ lớ: “Chà, nếu sau này mẹ vợ tương lai của cháu cũng thông tình đạt lý giống bác thì cháu đây có nằm mơ cũng cười đến tỉnh mất.”

Cô dâu trưởng Hạ gia lập tức tiếp lời: “Không những là một bà mẹ vợ thông tình đạt lý mà còn là một người mẹ chồng tốt nhất thiên hạ.”

Cùng lúc được cả con dâu lẫn Chu Quy Lai tâng bốc, chị Hạ sung sướng cười tít cả mắt mũi.

Tới đây cũng xem như buổi gặp mặt diễn ra thành công tốt đẹp, Hạ Miên Miên len lén thở phào một hơi. Nãy giờ cô sợ gần chết, không dám hó hé nửa lời vì chỉ lo nhỡ đâu hai bên không thích nhau hoặc có gì phật ý là toang toàng toàng!

Chuyện trò làm quen như vậy đã đủ, Lâm Thanh Hoà khéo léo đi vào chuyện chính: “Năm nay thằng cả nhà em kết hôn, chúng em đang tính cho nó mười một ngàn tiền sính lễ. Nhà trai sẽ bao hết nội thất và đồ điện gia dụng. Nếu không cần thì sẽ quy đổi thành một ngàn đồng tiền mặt để hai vợ chồng muốn mua gì thì mua. Ngoài ra chúng em sẽ đích thân chuẩn bị cho con dâu một bộ trang sức ba vàng một bạc, đúng với lễ nghĩa ông bà đặt ra.”

Chu Quy Lai rất phối hợp đế vào: “Ơ, không phải ban nãy ba mới bảo còn có một trăm ngàn đồng nữa mà.”

Thằng này nhạy bén đấy, không hổ con trai mẹ, đáy mắt Lâm Thanh Hoà thấp thoáng ý cười, cô gật đầu tiếp lời: “Đó là tiền ba mẹ cho hai đứa nó làm vốn. Không chỉ thằng cả mà thằng hai và con cũng vậy, đứa nào thành gia lập thấp cũng được cho một trăm ngàn tiền mặt. Lãnh giấy kết hôn một cái là đưa luôn.”

Bình Luận (0)
Comment