Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639: Của Hồi Môn

Chương 639: Của hồi môn Chương 639: Của hồi môn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 639: Của hồi môn

Chu Quy Lai phối hợp trơn tru: “Sướng vậy, thế này con phải tìm người yêu sớm sớm mới được.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày nói: “Được đấy, giờ tốt nghiệp đại học rồi, được phép yêu đương, nếu hợp thì cưới luôn cũng được. Cha mẹ cho một trăm ngàn lận lưng nhưng cái đó là tiền để các con gây dựng cuộc sống mới chứ không phải là tiền phân gia. Nếu không chê ba mẹ già cả phiền phức thì hai vợ chồng cứ về đây mà ở.”

Nãy giờ cả chị Hạ lẫn cô con dâu đều không nói chen vào nửa lời mà chỉ yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai mẹ con Lâm Thanh Hoà. Càng nghe hai người càng bất ngờ, thậm chí cô dâu cả Hạ gia còn kín đáo liếc về phía Hạ Miên Miên vài lần, tất nhiên không phải ganh tỵ mà là khâm phục, khâm phục cô út có con mắt tinh tường chẳng những chọn được anh chồng ưu tú mà còn chọn được gia đình nhà chồng có gia thế lại hào phóng.

Trước giờ không phải mọi người không giới thiệu đối tượng cho cô út mà tiêu chuẩn của cô ấy quá cao, không một ai với tới được. Thế mà trong một lần tình cờ Chu Toàn được cử sang đây đưa tài liệu, vừa chạm ánh mắt đầu tiên là Hạ Miên Miên trúng tiếng sét ái tình ngay. Vậy là gần như ngay lập tức cô tiểu thư Hạ gia lên kế hoạch theo đuổi con trai nhà người ta. Thế mới bạo gan chứ!

Mà sự thật thì điều kiện Chu Toàn quá hoàn hảo, không chọn cậu ta thì chẳng biết còn ai hơn được nữa. Này nhé, từ nhân cách con người cho tới học vấn bằng cấp rồi tiềm lực kinh tế cũng như gia thế, vớ đại một khía cạnh cũng đủ ăn đứt bất cứ ai.

Không chỉ có vậy, mẹ cậu ấy cũng là một người thông tình đạt lý, là thành phần trí thức cao, cho nên sẽ không bao giờ phải lo cảnh mẹ chồng hiếp đáp hay áp bức con dâu.

Và cuối cùng, cái lễ hỏi mà nhà người ta vừa liệt kê ra, chậc chậc, quá sức kinh khủng, thậm chí còn nhiều hơn sính lễ Hạ gia đón cô vào cửa nữa kìa.

Thật ra nói vậy hơi oan, trừ bỏ cái khoản một trăm ngàn lận lưng kia thì năm đó Hạ gia đi lễ rất đủ đầy, khiến cô được nở mày nở mặt gả đi trong sự ngưỡng mộ của toàn thể họ hàng thân thích và bạn bè gần xa. Đặc biệt ông xã cô còn là một người giỏi giang và bản lĩnh, tự mình gầy dựng lên cả một nhà máy công nghiệp nặng, danh xứng với thực là ông chủ vừa có tiền vừa có địa vị xã hội.

Nhưng thôi so sánh vậy nào có nghĩa lý gì, giờ đang lo đến chuyện chung thân đại sự của cô út mà. Quả thực, chị thật lòng mừng cho cô ấy sắp gả được vào nhà chồng có nề nếp gia phong, không những vậy còn rất môn đăng hộ đối với Hạ gia.

Hơn tiếng sau, khoảng tầm mười một giờ trưa, chị Hạ và hai con rục rịch xin phép ra về. Tất nhiên Lâm Thanh Hoà ngỏ ý mời mọi người ở lại dùng bữa với nhà mình nhưng thấy bà thông gia tương lai thực sự có việc phải rời đi cho nên cô cũng không tiện giữ lại. Cô liền sai thằng ba vào phòng lấy ra mấy cái hộp lớn, bên trong đựng đầy bào ngư, hải sâm và bong bóng cá. Đây là quà đáp lễ Lâm Thanh Hoà đã chuẩn bị từ trước, chỗ này khá nặng tay chứ không phải hạng xoàng đâu.

Quả nhiên, trên xe ra về, chị Hạ phấn khởi cười không khép được miệng.

Thấy mẹ vui vẻ, cô dâu cả liền lên tiếng: “Bây giờ mẹ yên tâm rồi, không cần phải lo nghĩ gì nữa nhá. Ai da, nếu mai này con cũng tìm được bà thông gia giống như dì Lâm thì tốt quá.”

Tuy hôm nay chưa gặp được ông thông gia nhưng từ bà thông gia cô cũng có thể nhận thấy nhà họ Chu là một gia đình có văn hoá và nề nếp. Bởi người ta thường nói nhà là phải có nóc, cưới vợ hiền sẽ sinh con ngoan. Chỉ cần nhìn vào nữ chủ nhân sẽ biết ngay đó có phải một gia đình hoàn hảo hay không?

Chị Hạ liếc mắt về phía cô con gái đang lái xe, nhướng mày cười nói: “Cũng may vẫn còn có mắt nhìn người.”

Sau hôm nay chị có thể ăn ngon ngủ kỹ được rồi. Gia đình nhà người ta dòng dõi thư hương, nề nếp gia phong như vậy, có gì đáng để lo lắng cơ chứ?! Tất nhiên là không rồi!

Hạ Miên Miên cười ha hả: “Con vừa ngó sơ qua thấy mấy món dì Lâm tặng mẹ toàn là đồ tốt thôi đấy.”

Chị Hạ tủm tỉm cười: “Lần này về mẹ phải chịu khó hầm ăn mới được chứ thấy bà thông gia trẻ đẹp quá. Nếu không nói chẳng ai bảo cô ấy là mẹ Chu Toàn đâu. Trông chẳng khác gì chị gái!”

Riêng khoản này cô con dâu tán đồng một trăm phần trăm. Lúc nãy vừa bước vào nhà cô cũng lầm tưởng như vậy thật, vì dì Lâm quá trẻ, dáng người mảnh mai, thon gọn, khí sắc tươi mới trẻ trung, thoạt nhìn cứ tưởng thanh niên ấy chứ. Lát sau, cô lên tiếng nói tiếp: “Qua tiếp xúc với Chu Toàn chị cũng phần nào đoán được gia cảnh cậu ấy không tầm thường rồi. Gia đình bình dân chắc chắn không thể bồi dưỡng ra một con người trầm ổn điềm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh như cậu ấy.”

Đúng 12 giờ trưa, ba mẹ con về tới cổng Hạ gia.

Lúc này anh Hạ đã đi làm về, đang ngồi trong phòng khách đọc báo tiện thể đợi vợ con về ăn cơm.

Hôm nay vì vướng vài việc quan trọng nên anh không thể đi cùng nhưng nhìn mấy mẹ con cô ấy cười cười nói nói trở về, trên tay còn khệ nệ bưng quá trời hộp lớn hộp nhỏ là anh đã phần nào đoán ra kết quả rồi.

Anh không bộp chộp hỏi ngay mà bình tĩnh kêu người làm dọn bàn để cả nhà ăn cơm kẻo đói.

Ăn xong, về phòng nghỉ ngơi, anh Hạ mới hỏi vợ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay ra sao.

Chỉ chờ chồng hỏi là chị Hạ mở đài tuôn một tràng: “Hôm nay anh không đi quả thật đáng tiếc. Bà thông gia tuyệt vời không có chỗ nào để chê hết. Ăn nói dí dỏm thông minh, cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát, cả tính tình lẫn dáng vẻ đều trẻ trung hơn so với tuổi thực. À, căn tứ hợp viện của nhà cô ấy không nhỏ hơn nhà chúng ta nhưng cách thức bài trí thì đẹp hơn hẳn.”

Kỳ thực anh Hạ không để ý quá nhiều tới những khía cạnh ngoài lề, vì trên cơ bản anh đã ưng bụng Chu Toàn từ lâu rồi. Chỉ cần thành phần gia đình cậu ấy không quá phức tạp hoặc hoàn cảnh gia đình không quá kém cỏi là anh sẽ đồng ý gả con gái cho. Bởi sau khi cưới, chúng nó sẽ sinh hoạt và phát triển ở bên này là chủ yếu, nhà chồng bên kia có thế nào cũng không thể ảnh hưởng gì được.

Nhưng nghe vợ khen ngợi hết lời thế này chứng tỏ điều kiện vượt mức mong đợi của anh. Nếu được như thế thì tốt càng thêm tốt chứ sao nữa.

Chị Hạ vẫn đắm chìm trong sự ngưỡng mộ: “Dạy sao mà khéo thế không biết. Cả ba thằng con đều tài giỏi hơn người. Đúng là một gia đình có giáo dưỡng. À, bà thông gia đã nói tới chuyện đính hôn rồi anh ạ.”

Sau đó chị liền thuật lại y xì những gì Lâm Thanh Hoà đã nói, tất nhiên không thiếu cái khoản một trăm ngàn đồng làm vốn cho các con tạo lập cuộc sống mới.

Tại sao chị lại nhấn mạnh cái này ấy hả? Vì quá ấn tượng chứ còn sao nữa. Chị không ngờ Chu gia lại giàu có và hào phóng tới vậy! Vung tay một lần cả trăm ngàn không chớp mắt.

Nghe xong, anh Hạ liền hỏi ngay: “Lễ hỏi nhà người ta ra nhiều như vậy, nhà mình nên chuẩn bị của hồi môn bao nhiêu cho cân xứng? Chu gia có đề cập tới vấn đề này không?”

Mặc dù vợ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại khoản tiền một trăm ngàn đó là để cho các con tích luỹ hoặc làm vốn làm ăn nhưng anh Hạ thừa hiểu đó cũng chính là một phần sính lễ Chu gia đưa ra.

Bởi vì nhà họ không tuyên bố phân gia cho nên khoản đó không thể coi là tiền phân gia được.

Chị Hạ thoáng ngỡ ngàng rồi lắc đầu: “Không, cô ấy chẳng nói gì cả, chắc là để chúng ta tự quyết. Mà em thấy có vẻ cô ấy không phải dạng người so đo chấp nhất nhỏ nhặt, nên chắc không để ý cái này đâu.”

Anh Hạ nhíu mày: “Người ta không để ý nhưng chúng ta thì không thể. Mình gả con gái đấy em, làm sao không để ý của hồi môn cho được.”

Chị Hạ liền nói: “Em biết mà, em có nói là không chuẩn bị cho con đâu. Nhưng mà phải xem hai đứa nó đang cần cái gì đã chứ. Em nghe Miên Miên kể Chu Toàn đang kiếm nhà ở rồi, cậu ấy có tiền, không cần nhờ tới chúng ta. Thật ra lúc đầu em tính đánh cho Miên Miên một bộ nữ trang, nhưng mà giờ xem ra như vậy hơi ít thì phải.”

Haizz, nhà trai đưa lễ nặng quá đâm ra nhà gái cũng hơi có chút khó xử. Tất nhiên cho kém một chút thì được chứ không thể kém quá nhiều, bằng không con gái mình biết để mặt mũi vào đâu. Với cả nghe ý tứ thì có vẻ nhà người ta sẽ không tịch thu của hồi môn, như vậy toàn bộ sính lễ của nả đến cuối cùng sẽ về tay hai vợ chồng Miên Miên hết, thế nên mình cứ thoải mái chuẩn bị cho con thôi, không cần kiêng dè gì cả.

Ngẫm nghĩ thế nào, anh Hạ liền đề xuất ý kiến: “Hay là đi hỏi Miên Miên xem chúng nó muốn cái gì.”

Chị Hạ trừng mắt mắng: “Ơ cái anh này, anh làm sao thế? Ai đời của hồi môn mà lại đi hỏi xem con gái thích cái gì?! Hay là vợ chồng mình mua cho chúng nó cái xe hơi đi, để sau này có đi đâu hoặc về thăm ba mẹ chồng, Miên Miên đỡ phải mượn xe thằng cả.”

Anh Hạ hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời, mấy chục ngàn lận đó em.”

Chị Hạ vung tay quả quyết: “Mấy chục ngàn thì cũng là cho con gái và con rể mình chứ cho ai mà tiếc. Hơn nữa phần lớn thời gian thằng Toàn đều sinh sống và làm việc ở bên này, con rể như vậy khác gì con trai cơ chứ?! Mặc kệ anh, em là em mua rồi đấy!”

Nhà thông gia người ta hào phóng như vậy không lẽ nhà mình rón ra rón rén? Chơi vậy đâu có đẹp!

Anh Hạ có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận: “Ừ, nghe theo ý em vậy!”

Suy đi tính lại cũng chỉ có mỗi cậu con rể này theo nghiệp anh, chứ thằng cả đi đường kinh doanh còn đứa thứ hai thì ra nước ngoài du học tít mít không biết bao giờ mới chịu về. Thôi được rồi, con rể cũng là một nửa con trai, mua thì mua!

Cuối cùng, sự việc lại tiến triển đúng như câu nói bông đùa của Chu Thanh Bách mới tài chứ.

Khi hay tin của hồi môn là một chiếc xe ô-tô bốn chỗ, Hạ Miên Miên mừng điên. Cô kéo Chu Toàn lại thì thầm: “Có vẻ mẹ em bị dì Lâm kích thích rồi nên lần này mới chơi sang dữ vậy. Chứ bình thường còn lâu mẹ mới chịu xuất tiền mua xe hơi cho chúng ta.”

Nghe vậy là Chu Toàn đã đoán được phần nào, cậu buồn cười hỏi: “Mẹ em nghe qua sính lễ rồi hả?”

Hạ Miên Miên kinh ngạc trừng lớn hai con mắt: “Sao anh biết? Không lẽ anh đã biết từ sớm rồi?”

Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Từ lúc anh cả đính hôn, ba mẹ đã nói cho tụi anh nghe rồi.”

Bình Luận (0)
Comment