Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 640: Quan hệ thông gia
Hạ Miên Miên nũng nịu: “Thế mà anh không nói với người ta…”
Lúc sáng nghe mẹ chồng tuyên bố nhẹ tênh làm Hạ Miên Miên suýt xỉu cái đùng. Trời đất, một trăm ngàn tiền mặt chứ không phải một ngàn, hai ngàn đâu nha. Thậm chí có là ba mẹ cô thì cũng khó mà ra tay hào phóng như vậy lắm. Công nhận, mẹ chồng chơi sang thiệt!
Chu Toàn phì cười: “Thì bây giờ em biết rồi đấy thôi?!”
Hạ Miên Miên xì một tiếng, thật là không biết nói sao với cái anh người yêu này nữa, tính cho cô bất ngờ hay gì…aizzz…đáng yêu quá đi!!!
Cô giơ tay chọc chọc vào ngực anh nửa đùa nửa thật: “Xem ra anh không để tâm đến vấn đề này, vậy sau này tiền bạc trong nhà em quản hết nha!”
“Đồng ý!” Gì chứ cái này Chu Toàn gật đầu chấp thuận ngay bởi đích xác anh chẳng có tí hứng thú nào với tiền, nếu cô ấy chịu giữ thì quá tốt rồi, anh đỡ phải mất công để tâm tới nó.
Tin tức Hạ gia tặng chiếc xe hơi làm của hồi môn nhanh chóng được truyền về Chu gia.
Sau khi nghe con trai gọi về thông báo, Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách rồi quay sang trêu ông xã: “Ghê ta, đoán một phát trúng phóc luôn!”
Chu Thanh Bách bật cười vui vẻ: “Thế mà lợi lộc lại chẳng về mình, có bao nhiêu thằng nhãi kia hưởng hết, thế mới buồn chứ!”
Dứt lời, anh khom lưng bế Mật Mật lên, tính ra tiệm trà dạo một vòng.
Thấy vậy, Lâm Thanh Hoà nhăn mặt hỏi: “Sắp đến giờ cơm rồi còn bế nhau đi đâu đấy?”
Chu Thanh Bách giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Còn hơn tiếng nữa mà, ba con anh đi một lát rồi về.”
Vì con gái cưng đã muốn thì đừng nói sát giờ, kể cả quá giờ cơm anh cũng phải đưa con bé đi chơi vài vòng mới được.
Còn về chuyện của hồi môn của Hạ Miên Miên, cả Chu Thanh Bách lẫn Lâm Thanh Hoà đều nhất trí không tiết lộ ra ngoài. Suy cho cùng vấn đề này khá tế nhị và nhạy cảm, chỉ cần vợ chồng cô lỡ lời một câu hay có thái độ gì gây hiểu lầm là rất dễ mất tình thông gia bởi cô đâu chỉ kết thông gia với một mình nhà họ Hạ, còn có cả Ông gia nữa mà. Mà điều kiện kinh tế của Ông gia không thể so sánh với Hạ gia. Vậy nên để đẹp lòng tất cả các bên, tốt hơn hết nên kín tiếng một chút.
Hơn nữa, Hạ gia quyết định như vậy là vì nhà họ có đủ khả năng chi trả, với lại đích xác Chu Toàn và Hạ Miên Miên cần một chiếc xe để tiện di chuyện giữa hai nơi. Còn Ông Mỹ Gia và Chu Khải không cần thiết, chúng nó đóng quân trên đơn vị, cần mua sắm gì đã có xe quân đội chở ra tận thị trấn, khi nào muốn về thăm nhà thì phải sử dụng phương tiện công cộng chứ đường xá xa xôi như vậy làm sao tự lái xe được.
Và quan trọng hơn cả chính là nhà cô cần dâu hiền chứ không cần tài sản của nhà gái. Ông bà xui cho ít hay cho nhiều thì vợ chồng chúng nó cũng hưởng hết chứ có bưng về Chu gia tí nào đâu. Vậy nên vấn đề của hồi môn là việc bên đàng gái, vợ chồng cô không có nhu cầu quan tâm và càng không có lý do để nhắc đến. Còn về phía nhà cô chỉ cần làm hết trách nhiệm cũng như nghĩa vụ của đàng trai là được.
Gần một giờ đồng hồ sau, Chu Thanh Bách và Mật Mật cũng chịu quay về, chứ đói bụng mà dễ gì đi được lâu. Nhưng lúc này không chỉ có hai ba con mà còn có thêm sự xuất hiện của một người nữa. Vâng, không ai khác đó chính là cậu con nuôi, Khương Canh.
Mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc này là Lâm Thanh Hoà lại buồn cười, cô hỏi nó: “Tuần này được nghỉ sớm thế hả con? Hôm nay dì giúp việc có hầm canh gà đấy, tí nữa nhớ uống nhiều nhiều chút nha.”
Khương Canh nhăn nhở vừa nói vừa cười: “Mẹ nuôi, từ ngày con lên Bắc Kinh học, không biết đã nuốt bao nhiêu con gà vào bụng rồi.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Không có con thì chúng ta vẫn ăn như thường. Con chỉ là tiện thể được hưởng ké chút chút thôi, đừng có mà tưởng bở. Thế tuần này được ở chơi bao lâu, vẫn chủ nhật đi hả?”
Khương Canh cười hắc hắc: “Không ạ, sáng thứ hai con mới đi. Ngủ thêm một đêm ở đây cho sướng đời.”
Xời, tứ hợp viện mà lại, cái giường ọp ẹp ở ký túc xá tuổi gì so!
Lâm Thanh Hoà đưa mắt đánh giá một chút rồi nói: “Ồ, coi bộ cao lên không ít nhở, ngày mai ra tiệm quần áo lấy hai bộ mới về mặc đi con.”
Khương Canh lắc đầu: “Thôi, con vẫn mặc vừa mà mẹ, cũng không ngắn lắm. Để tới Tết rồi mua một thể.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu không nói gì nữa.
Lát sau, Chu Quy Lai và Cương Tử về tới.
Vừa vào đến cổng, cái miệng của thằng ba đã liến thoắng không ngừng: “Ba, hôm nay ba lại nghỉ bán sủi cảo hả? Giời ạ, có hàng quán nhà nào bán buôn như nhà mình không. Tuần có bảy ngày thì đóng xừ mất bốn ngày rồi….”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Hôm nào rảnh mới bán được chứ.” Còn hôm nay là bận rồi đấy, khó khăn lắm con gái cưng mới có một ngày nghỉ học, anh phải hộ tống tiểu công chúa đi chơi khắp nơi chứ bán buôn gì tầm này, cứ đóng cửa để đó cũng có chạy mất đâu mà lo!
Chu Quy Lai chán nản lắc đầu rồi quay sang nói với cậu em nuôi: “Sao giờ này đã về rồi, không phải chiều nay vẫn còn hai tiết hả? Á à cái thằng này, dám trốn học nha.”
Khương Canh cười ha hả: “Một tiết chuyển lên buổi sáng nay rồi anh ơi, còn tiết buổi chiều không quan trọng nên em bùng luôn.”
Nghe vậy Chu Quy Lai lập tức rủ rê: “Thế chiều nay ra tiệm sủi cảo phụ anh đi, chứ dạo này ba lười quá, kiểu này chắc khách quen bỏ đi hết!”
Khương Canh sảng khoái đồng ý ngay: “Ô kê con dê!”
Nghe hai thằng con bàn bạc làm cái này làm cái kia, Lâm Thanh Hoà liền nói chen vào: “Anh ba, có gì con dẫn em qua tiệm quần áo nam chọn lấy hai bộ mới nha.”
Chu Quy Lai dạ vâng tỏ ý đã biết.
Vào bữa cơm, Chu Quy Lai liền thông báo sắp tới sẽ lại phải sang Thượng Hải một chuyến để kiểm tra xem tình hình kinh doanh bên đó tiến triển tới đâu rồi. Đáng lẽ theo kế hoạch thì một tháng mới đi công tác một lần nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn đầu, mọi thứ chưa đi vào ổn định nên cần phải sát sao hơn một chút.
Lâm Thanh Hòa không phản đối mà chỉ nói: “Hôm nào đi nhớ xách theo hai lon sữa dừa biếu ông bà Khương nhá.”
Chu Quy Lai khó hiểu hỏi: “Ủa lần trước mẹ mua về nhiều lắm hả? Sao con cảm thấy ăn hoài không hết vậy?”
Lâm Thanh Hoà đáp tỉnh bơ: “Cái này dễ ợt, nhờ người quen bên đấy gửi bưu điện cho là có chứ gì, muốn bao nhiêu chẳng được.”
Nói vậy thôi chứ làm gì có ai gửi, toàn bộ đều là đợt trước cô đi du lịch mua về đấy. Bởi vì hợp khẩu vị nên lần đó Lâm Thanh Hoà mua rất nhiều, để đầy trong không gian riêng kia kìa, đảm bảo ăn uống thoải mái luôn.
Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng con nhớ rồi. Khi nào sắp xếp hành lý con sẽ bỏ vào. À, đúng rồi, sao hôm nọ chị Miên Miên tới mẹ không cho chị ấy một hộp mang về.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Hôm đó quên mất, để lần sau thằng hai về mẹ sẽ bảo nó cầm đi.”
Cơm nước xong, mọi người chuyển ra ngoài phòng khách uống trà xem TV một lát.
Bất chợt, Cương Tử lên tiếng: “Mợ ơi, thím Phượng đã tìm được mặt bằng cho cháu rồi, nhưng cháu vẫn thấy hơi lấn cấn.”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Ở đâu?”
Cương Tử đáp: “Ở Đông Thành ạ.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Hoà gật gù: “Khu vực đó không tồi.”
Cương Tử nghĩ sao nói vậy: “Vâng, vị trí thì không tồi nhưng cửa hàng bé tí xíu. Hôm nọ cháu đi xem tận mắt rồi, nói chung là không ưng lắm ạ.”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Hôm nay cậu út rảnh này, lát nhờ cậu đi xem dùm cho.”
Cương Tử liền quay sang phía Chu Thanh Bách cười hỏi: “Cậu, cậu đi cùng với cháu nhá.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, ba giờ chiều đi.”
Giờ không đi ngay được, anh còn bận dỗ cục cưng ngủ trưa đã.
Trò chuyện xong xuôi, mọi người tản về phòng mình nghỉ ngơi. Lâm Thanh Hoà cũng leo lên giường đánh một giấc. Quả nhiên chuyển qua nhà mới rộng rãi thoải mái thật. Giờ mà bảo chui về cái căn cư xá chật hẹp kia chắc cô chịu chết. Đúng là người ta hay nói nghèo lên giàu thì dễ, chứ giàu xuống nghèo thì khó vô cùng tận!
Trước khi nhắm mắt ngủ, cô quay sang tỉ tê với anh xã một lát: “À, đợi thằng ba đi công tác Thượng Hải về, em định cùng con đi Giang Nam một chuyến.”
Chu Thanh Bách nhíu mày: “Cần gì cứ bảo nó và Thành Dân đi là được rồi.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Đây là đơn Long Tỉnh (1) đầu tiên nên em bắt buộc phải đi, chứ sai người khác em không yên tâm.”
Tuy hệ thống phân phối lá trà đã mở được mấy năm nhưng tới tận năm ngoái, Lâm Thanh Hoà mới đặt được mẻ Long Tỉnh đầu tiên. Vì là mặt hàng mới tinh và cực kỳ cao cấp nên lần này bà chủ phải đích thân ra mặt kiểm định chất lượng sản phẩm.
Vì xác định sẽ đi theo ngành này về lâu về dài nên Lâm Thanh Hoà không dám lơ là, chủ quan. Bởi chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là bao nhiêu nỗ lực mấy năm nay đều đổ sông đổ biển hết. Muốn đứng vững trên thị trường thì phải có danh tiếng, mà muốn có danh tiếng thì chất lượng sản phẩm phải luôn luôn được chú trọng hàng đầu.
Thấy ông xã có vẻ muốn đi theo, Lâm Thanh Hoà cười nói: “Ở nhà còn bao nhiêu công việc quan trọng cần anh giải quyết, cứ để em và thằng ba đi là được rồi.”
Cái ông này thiệt tình, vợ chồng già rồi chứ có phải mới cưới hôm qua đâu mà đi một bước theo một bước!
Bị bỏ ở nhà, Chu Thanh Bách hơi dỗi dỗi: “Để tới lúc đó rồi tính tiếp.”
Lâm Thanh Hoà cười mắng: “Thôi nghỉ một chút đi để buổi chiều còn đi xem cửa hàng giúp thằng Cương Tử. Nếu được thì mua còn không thì thôi, tìm chỗ khác.”
“Ừhm, anh biết rồi” Chu Thanh Bách đáp một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.
Ba giờ chiều, anh cùng Cương Tử lái xe sang Đông Thành. Tuy nằm tại Đông Thành nhưng kỳ thực mặt bằng này không được đẹp cho lắm. Vị trí còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ diện tích thì quá nhỏ, thế này chỉ có thể mở cái tiệm đồ ăn vặt bé xíu chứ làm sao kinh doanh mặt hàng khác được.
Sau khi ngắm nghía một hồi, Chu Thanh Bách liền nói với cháu trai: “Tuỳ cháu thôi, nếu mua thì cũng được.”
Kể cả có mua để đó cũng không sợ lỗ. Bởi sau này tấc đất tấc vàng, có đất trong tay là chả sợ đói.
Cương Tử mơ mơ hồ hồ: “Thế mua cậu nhỉ?!”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Mua đi. Sau đó sửa sang trang trí lại một chút rồi tự mình kinh doanh hoặc không cho người ta thuê cũng được.”
Bởi vì biết giá nhà trong tương lai cho nên Chu Thanh Bách rất ủng hộ thu mua. Chỉ cần điều kiện không quá kém thì cứ mạnh dạn mua vào, mai này chỉ có lời chứ không lỗ, chắc chắn đấy!
===
Chú Thích
(1) Trà Long Tỉnh (tiếng Hán giản thể: 龙井茶; phồn thể: 龍井茶, bính âm: lóngjǐngchá) là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5.
Giống như hầu hết các loại trà xanh khác, lá trà Long Tỉnh được xao khô để tránh quá trình lên men. "Quá trình lên men" ở đây được hiểu là quá trình những lá trà tươi sau khi hái dần mất đi mùi vị trà, kết quả của quá trình oxy hóa bởi các enzyme. Sự oxy hóa này bị ngăn chặn bằng việc sấy và làm bay hơi nước trong lá trà trước khi nó hoàn toàn bị héo. Khi được ngâm vào nước, lá trà Long Tỉnh sinh ra màu vàng xanh, mùi thơm dịu, vị đậm, có chứa Vitamin C và amino acid.