Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 641 - Chương 641: Xe Vận Tải Thứ 2

Chương 641: Xe vận tải thứ 2 Chương 641: Xe vận tải thứ 2

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 641: Xe vận tải thứ 2

Nói đúng ra thì căn tiệm này không đến nỗi quá kém, nó nằm trên một con phố tương đối sầm uất, rất thích hợp làm ăn buôn bán, chẳng qua là diện tích nhỏ và giá tiền khá chát nên Cương Tử mới do dự tới lui.

Giờ mà xuống tay một phát là coi như bay luôn bảy phần tiền tiết kiệm. Thế nhưng một cái gật đầu của cậu út như tiếp thêm sức mạnh cho Cương Tử, nó cắn răng quyết tâm chơi tới bến luôn.

Hỏi có xót tiền không? Tất nhiên là xót đứt ruột đứt gan ấy chứ, thế nhưng sau khi hoàn tất thủ tục, chân chính cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng bất động sản trong tay, Cương Tử vui đến độ cứ cười ngây ngô như thằng ngốc.

Ê, tính ra giờ nó cũng ngon chứ bộ, có hộ khẩu Bắc Kinh này, có cửa hàng ở Bắc Kinh này, giờ chỉ còn thiếu mỗi căn nhà và cô vợ nữa là bằng anh Hổ Tử rồi. Haha, Cương Tử ơi, mày lên hương rồi, đời nở hoa rồi!!!

Thật ra cái mà nó muốn sắm đầu tiên là căn hộ chung cư cơ nhưng tiền thì đầy túi mà đợi mãi chẳng thấy chung cư chung kẹo gì đâu. Thế thôi cứ nghe lời mợ út vậy, giờ mua cái cửa hàng trước rồi lại tiếp tục tích cóp mua nhà sau.

Mà công nhận nghe lời mợ út chẳng sai tí nào, lần đầu tiên trong đời được sở hữu một món tài sản có giá trị lớn. Mèn đét ơi, cái cảm giác nó đã gì đâu!

Buổi tối về tới nhà, Lâm Thanh Hoà thấy thằng cháu ngồi trước màn hình TV nhưng mắt cứ nhìn đâu đâu còn cái miệng thì ngoác tận mang tai, cô bật cười hỏi: “Xem ra hôm nay nhà ta có người vui nha.”

Cương Tử thích chí cười hí hí: “Vui điên luôn mợ ạ!”

Chứ lại còn, trước kia có nằm mơ nó cũng chẳng dám nghĩ tới những thứ này. Chỉ mong lên đây làm thuê làm mướn vài năm đủ tiền về quê cưới vợ là may lắm rồi.

Nào ngờ giờ có cả cửa hàng cửa hiệu trong tay, phải nói là quá hạnh phúc và sung sướng ấy chứ!

Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Ừ, gọi thợ tới tu sửa, trang trí lại cho đẹp rồi mở cửa làm ăn hoặc không thì cho người khác thuê lại. Làm gì cũng được miễn sao đừng khoá cửa bỏ không là được.”

Cương Tử gật đầu nói ngay: “Vâng, ngày mai cháu sẽ đi mua nguyên vật liệu rồi xem có chỗ nào hỏng hóc cháu sẽ tự sửa ạ.”

Cả cái cửa tiệm có ba mươi mét vuông thôi ấy mà, một mình nó có thể xử lý được, khỏi cần thuê thợ làm chi cho tốn kém.

Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: “Gọi Hổ Tử qua phụ một tay chứ một mình hơi vất vả đấy.”

Như vậy cũng được, Cương Tử liền nói: “Vâng, lát ăn cơm xong cháu sẽ chạy sang kêu anh ấy.”

Lâm Thanh Hoà không nói thêm gì nữa. Hai anh em nó được đến ngày hôm nay cũng xem như có chí tiến thủ. Chỉ cần không lầm đường lạc bước, cứ thế này tiến lên chắc chắn sẽ còn gặt hái được nhiều thành công hơn nữa.

Vài ngày sau, Chu Quy Lai ngồi tàu tới Thượng Hải khảo sát tiến độ công việc. Cũng may cậu không nhìn lầm người, Khương Hằng đích thị là một quản lý có năng lực. Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, chỉ trong một thời gian ngắn tình hình kinh doanh của cả ba tiệm trà đã dần đi vào ổn định.

Việc đầu tiên sau khi Chu Quy Lai tới nơi là kiểm tra sổ sách kế toán, thấy không có vấn đề gì phát sinh, cậu gập sổ lại rồi ngẩng lên dặn dò Khương Hằng: “Anh sắp xếp thời gian đi thi cái bằng lái để sau này có thể chủ động lái xe ra ga tàu nhận hàng từ Bắc Kinh chuyển đến. Triển khai luôn đi nhé, lần sau tôi quay lại là anh phải có bằng đấy.”

Khương Hằng lập tức gật đầu, nhất nhất nghe theo.

Kế đến, Chu Quy Lai tiến hành khảo sát chuyên môn của đội ngũ nhân viên. Vì có một số người được tuyển dụng sau khi cậu rời khỏi Thượng Hải nên bây giờ phải đích thân kiểm tra một chút mới được.

Y như rằng, trong số đó có hai người không đạt yêu cầu, Chu Quy Lai nói thẳng luôn: “Tôi cho hai người thêm một tuần nữa. Nếu vượt qua được một tuần thử việc này thì có thể tiếp tục ở lại, còn không mời hai người đi tìm việc khác. Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ mướn những người làm được việc.”

Tiếp theo đó, Chu Quy Lai ra lệnh điều phối một nhóm nhân viên có kinh nghiệm đi sang tiếp quản hai cửa hàng mới. Chả là lần này sang, cậu quyết định cho khai trương tiếp hai căn tiệm mới luôn.

Trong lúc ấy cậu cũng đồng thời đánh điện về Bắc Kinh yêu cầu chi viện thêm hàng. Và chưa đầy hai ngày sau, một lượng lớn lá trà đã thành công đổ bộ tới Thượng Hải dưới sự áp tải của Mã Thành Dân cùng ba nhân viên khác.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Chu Quy Lai liền gọi điện về nhà cho mẹ.

Qua điện thoại, cậu đề đạt ý kiến: “Mẹ, bên này cần một chiếc xe tải để vận chuyển hàng. Con tính mua một chiếc, mẹ thấy sao?”

Lâm Thanh Hoà giận dữ mắng: “Bên đó mới kiếm được bao tiền mà đã đòi mua xe hả?”

Chu Quy Lai trả lời: “Ầy, mẹ đừng xem thường bên này nha. Con đã xem qua sổ sách rồi, cũng khả quan ra phết đấy. Tại mới khai trương nên còn chậm chút, chứ đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió ngay. Con đảm bảo đấy.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Thế trong tay hiện có bao tiền?”

Chu Quy Lai: “Không nhiều lắm, chắc vừa đủ mua một chiếc xe tải mẹ ạ.”

Cuối cùng Lâm Thanh Hoà cũng đành gật đầu đồng ý. Đúng là phải có cái xe mới được, nếu không sẽ rất bất tiện trong khâu chuyên chở và vận chuyển hàng hoá từ chi nhánh này sang chi nhánh khác. Với lại nhà cô đang tập trung đánh vào thị trường Thượng Hải, muốn khuếch trương làm lớn thì phải chấp nhận bỏ tiền đầu tư.

Nhận được sự cho phép của mẹ, Chu Quy Lai mừng như điên. Gần như ngay lập tức, cậu kéo Khương Hằng đến cửa hàng xe.

Tại thị trường Thượng Hải, giá xe tải ngay thời điểm này là hai mươi ngàn đồng một chiếc. Nhưng Chu Quy Lai chẳng hề để ý, cậu nhanh chóng xuất tiền và hoàn thành thủ tục nhận xe dưới danh nghĩa của mình.

Thanh toán xong, Chu Quy Lai hí hửng nhảy lên ghế tài xế, điệu nghệ đánh tay lái chở Khương Hằng đi một vòng. May quá, lần này đi công tác mang theo bằng lái nên giờ có thể thoải mái vi vu mà không sợ công an sờ gáy.

Trong suốt quá trình từ lúc mua xe cho tới bây giờ, khi đã ngồi yên vị trên ghế phụ, Khương Hằng vẫn giữ nguyên trạng thái há hốc miệng, dường như không dám tin vào những gì đang diễn ra xung quanh. Trời ơi, người ta mua xe còn nhanh hơn anh mua cái áo nữa! Phi lý, hết sức phi lý!

Mà ông chủ nhỏ cừ thật đấy, rõ ràng tuổi đời còn rất trẻ nhưng không gì là không biết. Trong khi anh chưa nghĩ tới việc thi lấy bằng thì người ta đã lái ầm ầm kia rồi. Haizz, hai từ “bội phục” có lẽ cũng không đủ lột tả cảm xúc của Khương Hằng ngay lúc này!

Trên đường đi, Chu Quy Lai lên tiếng dặn dò: “Xe này tôi sẽ đậu ở nhà ông bà Khương. Sau này nếu tôi hay chú Thành Dân mang hàng sang Thượng Hải thì anh đánh xe ra bến tàu đón nha.”

Khương Hằng nghiêm túc đưa ra lời hứa: “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu học lái xe rồi nhanh chóng thi lấy bằng.”

Thấy vậy, Chu Quy Lai khích lệ ngay: “Xong việc nhớ nộp hoá đơn lên kế toán, tôi sẽ hoàn lại cho anh một nửa chi phí.”

Khương Hằng cong môi cười sau đó nói lời cảm ơn. Có lẽ lựa chọn vào đây làm chính là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời anh!

Chu Quy Lai ở lại Thượng Hải vài ngày theo dõi tình hình kinh doanh của hai tiệm trà mới mở. Tất nhiên mới khai trương nên mọi thứ vẫn còn khá chậm, cả ngày chỉ có túc tắc vài người khách ghé thăm. Nhưng Chu Quy Lai không hề nản lòng vì cậu hiểu đây là lẽ thường tình. Hồi đầu mấy tiệm bên Bắc Kinh cũng vắng vẻ y chang, nhưng giờ thì sao, khách khứa ra vào cứ phải gọi là nườm nượp, các cửa tiệm càng lúc càng khuếch trương, thậm chí khả năng cao lợi nhuận năm nay sẽ vượt xa năm ngoái ấy chứ.

Thị trường Bắc Kinh làm được thì thị trường Thượng Hải cũng làm được thôi. Huống hồ tất cả các mặt bằng đều nằm trên những đoạn đường sầm uất, giao thông thuận tiện. Chu Quy Lai tin rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, năm tiệm trà ở Thượng Hải sẽ bắt đầu sinh lãi.

Chu Quy Lai cho xe chạy thẳng tới khu nhà mình, cậu dừng xe rồi đi vào thông báo với ông bà Khương một tiếng.

“Ông bà ơi, cháu đậu chiếc xe tải ở ngay trước cổng nhà cháu nhé. Khi nào Khương Hằng cần dùng anh ấy sẽ tới lấy.”

Ông Khương tán đồng ngay: “Ừ, để đây là yên trí rồi. Cái đám lưu manh trộm cắp không dám bén mảng đến đây làm bừa đâu.”

Quanh vùng này làm gì có ai không biết con trai ông là sở trưởng sở cảnh sát. Đứa nào dám dở trò bậy bạ, không sợ tù mọt gông à?!

Bà Khương cũng chạy ra cười nói tíu tít: “Lần trước thằng Tiểu Canh về thăm nhà, bà thấy nó lớn phổng lên. Nó khoe cuối tuần nào cũng được mẹ nuôi hầm gà cho ăn hả?”

Chu Quy Lai bật cười vui vẻ: “Bà đừng nghe thằng nhóc đó bốc phét, nó chỉ được hưởng ké lộc ăn thôi bà ơi!”

Bà Khương cười đôn hậu: “Tiểu Canh đi học xa nhà nhưng may mắn hơn người ta vì được ba mẹ nuôi và các anh nuôi quan tâm chăm sóc. Mà chắc ở bên đó vui lắm hả chứ bà là bà thấy nó không có ý định quay trở về Thượng Hải nữa rồi. À nhắc mới nhớ, ông bà chưa có cơ hội tới thăm toà tứ hợp viện của nhà cháu nữa, đang bảo hôm nào có thời gian phải đi sang đó chơi một chuyến mới được.”

Chu Quy Lai nói ngay: “Ôi, còn đợi tới bao giờ nữa, ông bà đi cùng với cháu luôn đi. Để cháu mang xe sang nhà dì Tiết gửi nhờ là được. Đậu ngay dưới chân nhà sở trưởng thì càng không phải lo lắng gì.”

Nghe vậy bà Khương động lòng ngay nhưng bà chưa dám quyết mà đánh mắt nhìn về phía ông bạn già.

Ông Khương ngẫm nghĩ một lát rồi sắp xếp: “Hay là cháu cứ về trước đi. Sắp tới kì thu tiền nhà rồi, đợi hai hôm nữa thu xong, ông bà sẽ ngồi tàu sang sau.”

Hiện tại toàn bộ bất động sản dưới tên Chu Thanh Bách tại thành phố Thượng Hải đều được uỷ quyền cho ông Khương chịu trách nhiệm cho thuê. Đúng hạn mỗi tháng ông sẽ đi thu tiền một lượt rồi gửi vào tài khoản tiết kiệm là xong. Công việc rất dễ dàng, không phức tạp và cũng chẳng nặng nhọc gì. Già cả ở nhà mãi cũng chán, có tí việc vận động tay chân ông còn vui ấy chứ.

Ôi cái này có gì khó đâu, Chu Quy Lai thản nhiên đáp: “Thế ông đi bảo với người ta tháng này có việc bận đột xuất nên thu tiền trước hai hôm. Chỉ thay đổi mỗi tháng này thôi, từ tháng sau sẽ quay lại lịch cũ.”

Ông Khương thoáng do dự: “Như vậy không được hay cho lắm thì phải.”

Nhưng bà Khương thì lại cảm thấy chủ ý của Chu Quy Lai rất hay, bà liền nói thêm vào: “Chỉ một tháng thôi chứ có phải thường xuyên đâu, với lại giá cả chúng ta đưa ra đã thấp hơn so với mặt bằng chung rồi. Tôi nghĩ người ta sẽ thông cảm thôi, không sao đâu.”

Vì cả Chu Quy Lai lẫn bà bạn già đều nhiệt tình đốc thúc, ông Khương nghe bùi tai nên cũng đành đi thử xem thế nào. Không ngờ mấy người thuê nhà rất hợp tác, mọi người đều vui vẻ đưa tiền, chẳng ai càm ràm hay phàn nàn gì cả.

Việc chính đã xong, không còn vướng bận gì nữa vậy nên ông bà Khương quyết định đi cùng Chu Quy Lai về Bắc Kinh luôn cho vui.

Thế là sau khi ăn xong bữa tối, Chu Quy Lai liền đánh xe tải tới khu cư xá của sở trưởng Khương.

Bình Luận (0)
Comment