Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642: Du Lịch Bắc Kinh

Chương 642: Du lịch Bắc Kinh Chương 642: Du lịch Bắc Kinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 642: Du lịch Bắc Kinh

Vừa hay tin cha mẹ chồng chuẩn bị đi Bắc Kinh du lịch là Tiết Mỹ Lệ cũng háo hức muốn theo. Từ ngày thằng con trai sang đó học đại học cô chưa có dịp đi thăm lần nào. Với lại cũng phải lên tận nơi giáo huấn cái thằng ranh này mới được, đi học vui bạn vui bè là quên luôn gia đình, ngày lễ ngày Tết phải réo gọi khản cổ mới chịu vác cái mặt về.

Nhưng ở nhà còn chồng và con gái, ông xã bận đi làm từ sáng sớm tới tối mịt còn Tiểu Vũ thì đi học nguyên ngày, chị đi rồi ai lo cơm nước cho cha con anh ấy đây?! Thôi vậy…

Tuy Tiết Mỹ Lệ không nói ra lời nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt là sở trưởng Khương đọc được tâm tư của cô vợ ngay, anh liền nói: “Nếu em thích thì cứ qua đó chơi vài ngày đi. Anh với Tiểu Vũ ăn cơm tiệm là được mà, không sao đâu.”

Được chồng động viên, Tiết Mỹ Lệ mỉm cười gật đầu. Vì đi có vài ngày nên không cần chuẩn bị gì nhiều, mang theo hai bộ đồ thay giặt là được. Ngoài ra, cô còn mua mấy hộp điểm tâm đặc sản Thượng Hải để đem đi biếu vợ chồng Lâm Thanh Hoà và ông bà Chu bên đó.

Sáng sớm hôm sau, Chu Quy Lai làm trưởng đoàn dẫn theo ông bà Khương và Tiết Mỹ Lệ ngồi tàu ngược về Bắc Kinh.

Vợ chồng Lâm Thanh Hoà hoàn toàn không hay biết gì cho tới khi nhìn thấy bốn người họ xuất hiện trong sân nhà.

Lúc này lại còn tối mờ tối mịt nữa chứ, Lâm Thanh Hoà choáng váng hết cả người, vội vàng chạy lại đỡ túi xách cho Tiết Mỹ Lệ rồi quay qua mắng cho thằng ba một trận: “Sao ông bà và dì Tiết sang chơi mà không gọi điện thoại về thông báo tiếng nào hả? Nếu biết trước ba đã đánh xe ô-tô ra đón rồi, mọi người đỡ phải vất vả ngồi xe buýt, đêm hôm thế này….”

Tiết Mỹ Lệ vội nói đỡ cho Chu Quy Lai: “Không sao đâu chị ơi, lên xe buýt là chạy thẳng một mạch tới đây mà. Với lại đi một lần cho biết đường biết lối để lần sau có gì em còn tự tới nữa chứ.”

Chu Thanh Bách trực tiếp phân phó người làm: “Dì vào bếp nấu mấy tô mì đi.”

Nhà anh thuê người giúp việc toàn thời gian, buổi tối ngủ tại đây, tuần được nghỉ một ngày. Vì lương bổng khá hậu hĩnh nên dì ấy rất có trách nhiệm, thái độ làm việc cũng rất tận tâm và chu đáo.

Dì giúp việc vâng dạ rồi mau chóng lui xuống bếp nhanh nhẹn nấu bốn tô mỳ.

Trong lúc ấy, vợ chồng Lâm Thanh Hoà mời ông bà Khương và Tiết Mỹ Lệ vào phòng khách ngồi nghỉ, uống chén trà cho đỡ mệt.

Vừa ngồi xuống ghế, Tiết Mỹ Lệ liền nói: “Đáng lẽ hôm anh chị làm tiệc tân gia em cũng tới tham dự, nhưng giữa đường lại có việc đốt xuất, thế mới tiếc chứ!”

Đúng là hôm ấy Tiết Mỹ Lệ định đi nhưng không may cha cô bị bệnh nhập viện, thế là đành phải cắt cử Khương Canh đại diện Khương gia tới chúc mừng. Với lại cô có gửi một bao lì xì khá nặng tay, như vậy cũng xem như đủ thành ý rồi.

Lâm Thanh Hoà không để ý mấy cái đó cho lắm, cô cười nói: “Lần này chú thím và Mỹ Lệ phải ở chơi lâu lâu nha. Ngày mai Tiểu Canh được nghỉ học, có thể cuối giờ chiều nó sẽ về còn không trễ lắm là sáng thứ bảy thôi.”

Nhắc tới con trai, Tiết Mỹ Lệ bật cười mắng: “Cái thằng nhóc vô lương tâm đó, từ khi đậu đại học bên này là không muốn về nhà. Nghỉ hè, nghỉ đông em đều phải giục khản cổ nó mới chịu lết xác về đấy chứ, nó chê em lảm nhảm lắm lời. Nó thích ở đây hơn vì được ăn ngon, ở nhà to, lại còn có các anh chơi cùng nữa.”

Trong khi Lâm Thanh Hoà tâm sự với Tiết Mỹ Lệ thì Chu Thanh Bách tiếp chuyện chú thím Khương. Vì lâu ngày mới gặp lại nên mọi người có quá trời chuyện để chia sẻ và kể cho nhau nghe.

Còn Chu Quy Lai thì đã lẩn đi tắm gội tự lúc nào, nó không chịu được cái mùi bụi bặm xe cộ, về nhà là cứ phải tắm một cái đã rồi tính gì thì tính.

Nó vừa chui ra khỏi phòng tắm thì cũng vừa lúc dì giúp việc bưng lên bốn tô mỳ cà chua thịt heo bốc khói nghi ngút, bên trên mỗi tô còn điểm thêm một quả trứng chiên vàng ruộm nữa chứ, nhìn thôi là cái bụng đã đói cồn cào rồi…

Lâm Thanh Hoà liền đứng dậy mời ông bà Khương và Tiết Mỹ Lệ vào phòng ăn, ăn một chút lót dạ rồi đi tắm rửa cho thoải mái. Hiện trong nhà có hai cái phòng tắm nhỏ nên không nhất thiết phải chạy tới tận nhà tắm công cộng.

Đương nhiên nếu muốn đi thì cũng được thôi vì về cơ bản nhà tắm công cộng có cái thú vui riêng của nó và một điều quan trọng hơn cả chính là mùa đông chui vào đó ấm áp hơn nhiều.

Vì ngồi xe cả ngày trời cũng mệt mỏi cho nên sau khi ăn uống xong, không ai muốn di chuyển đi đâu cả. Mọi người quay trở lại phòng khách xem TV, hàn huyên một chút cho xuôi cơm rồi Lâm Thanh Hoà dẫn ba người họ về phòng ngủ dành riêng cho khách.

Vừa đi Tiết Mỹ Lệ vừa cười nói: “Hôm nay trễ rồi, ngày mai nhá, ngày mai chị dẫn em đi tham quan hết một lượt toàn bộ toà tứ hợp viện này nhá.”

Gì chứ cái này đơn giản, Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Chuyện nhỏ, cứ ngủ một giấc cho ngon đi rồi ngày mai chị sẽ dắt cô tham quan đã đời thì thôi.”

Sắp xếp cho khách nghỉ ngơi xong, Lâm Thanh Hoà mới rảnh rang hỏi thăm Chu Quy Lai về chuyện xe cộ.

“Con mua rồi mẹ ạ, hiện đang đậu ở sân tiểu khu dưới nhà chú Khương. À, đúng rồi mẹ, con cảm thấy Khương Hằng rất có tiềm năng. Con nghĩ hay là đưa anh ta sang bên này bồi dưỡng một khoá ngắn hạn để nâng cao thêm trình độ quản lý, mẹ thấy thế nào?” dứt lời, Chu Quy Lai rút chồng sổ cái từ trong ba lô ra để tới trước mặt mẹ.

Lâm Thanh Hoà vươn tay giở ra xem một lượt. Ồ, coi bộ cũng khá đấy chứ, mới khai trương chưa được một tháng mà doanh thu thế này là quá tốt rồi. Trừ bỏ tiền vốn và lương nhân viên thì cũng còn dư lại một chút ít. Mới mở cửa làm ăn người ta chỉ mong hoà vốn không lỗ đã là may lắm rồi, đằng này lại còn có lời, xem ra cái anh chàng tên Khương Hằng kia đã bỏ ra không ít công sức đâu.

Lâm Thanh Hoà tò mò hỏi: “Cậu ấy tiếp cận khách hàng bằng cách nào?”

Chu Quy Lai có sao nói vậy: “Anh ấy chạy tới rất nhiều các nhà máy và xưởng sản xuất để chào hàng. Nhờ vậy mà các ông chủ mới biết tới sự tồn tại của cửa hàng nhà ta.”

Nói thừa, nếu Khương Hằng không phải là người hữu ích thì còn lâu Chu Quy Lai mới chịu bỏ một nửa chi phí cho anh ta học lái xe? Cậu đang bồi dưỡng tay chân thân tín đấy!

Chính vì Chu Quy Lai nhìn ra được Khương Hằng là một người rất có năng lực hơn nữa tâm địa cũng chính trực thiện lương. Không những thế còn biết vận dụng đầu óc vào công việc chứ không phải cái kiểu thiên lôi sai đâu đánh đó. Mà nhân tài như lá mùa thu, tìm được rồi nhất định phải bồi dưỡng thành tay chân thân tín của mình mới được, chứ không để kẻ khác hốt mất là chỉ có khóc tiếng mán thôi!

Cũng nhờ cách thức tiếp cận khách hàng này của Khương Hằng mà Chu Quy Lai chợt nảy ra ý tưởng cho lắp đặt một máy điện thoại bàn tại cửa tiệm. Nếu ông chủ nào cần mua trà chỉ cần nhấc máy alo một cú là sẽ có nhân viên giao hàng tận nơi, các ông chủ khỏi cần đích thân đi mua.

Tất nhiên việc này cậu không thể tự quyết, muốn làm gì cũng phải bàn bạc với mẹ trước đã.

Sau khi nghe con trai trình bày xong, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Ừ, lần sau sang đó con cho lắp một cái đi. Rồi dặn Khương Hằng mỗi lần đi chào hàng thì lưu lại số điện thoại liên lạc và tặng người ta nửa cân trà coi như hàng mẫu cho khách nếm thử.”

Chu Quy Lai gật đầu ghi nhớ: “Dạ, con nhớ rồi, lần sau sang con sẽ cho thực hiện ngay.”

Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Tạm thời cứ để Khương Hằng lo liệu bên đó đi, bao giờ hoạt động kinh doanh ở chi nhánh Thượng Hải thực sự đi vào ổn định rồi cho sang bên đây học hỏi cũng chưa muộn. Thôi, hôm nay tới đây thôi. Di chuyển nguyên ngày cũng mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi. À, có công chuyện gì thì sắp xếp trước đi nha, mấy hôm nữa đi Giang Nam với mẹ đấy.”

Chu Quy Lai lập tức nhìn về phía ba cười hắc hắc: “Ba có đi chung luôn không ạ?”

Xời ơi đừng nhìn ba nó mặt sắt đen xì mà lầm tưởng nha, dính vợ số 1 luôn đấy. Hồi anh em nó còn nhỏ đã vậy, bây giờ còn dính hơn cơ, hầu như mẹ đi một bước là ba lẽo đẽo theo sau một bước, không rời không bỏ, lúc nào cũng vậy luôn!

Chu Thanh Bách chẳng đáp chẳng rằng chỉ thoáng đánh mắt về phía bà xã một cái.

Lâm Thanh Hoà giả vờ làm lơ, đáp tỉnh bơ: “Ba con ở nhà còn có công chuyện. Vả lại mẹ con mình đi không lâu, tầm nửa tháng là về rồi.”

Chu Quy Lai cười nham nhở: “Với ai là nửa tháng chứ với ba con là một năm đấy! Hay thôi, để con và chú Thành Dân đi cho.”

“Mẹ muốn đi.” Lâm Thanh Hoà xua tay kết thúc vấn đề tại đây.

Chu Quy Lai hiểu ý lập tức lẩn về phòng mình.

Chu Thanh Bách vẫn cứ ngồi ỳ ra như cũ, đăm đăm nhìn vợ, không nhúc nhích.

Lâm Thanh Hoà thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Ai da, em buồn ngủ quá, đi ngủ thôi anh.”

Chu Thanh Bách đứng dậy, tắt TV rồi ôm vợ về thẳng phòng mình. Lúc này bé con Mật Mật đã ngủ say tít thò lò.

Còn Lâm Thanh Hòa thì chưa được ngủ đâu vì phải dỗ dành người đàn ông hay giận dỗi này đã, chứ không đừng hòng yên ổn đi công tác.

Và tất nhiên cái chiêu mỹ nhân kế luôn luôn hữu dụng trong mọi trường hợp. Sau một hồi điên cuồng, cuối cùng Lâm Thanh Hoà cũng thành công lấy được nụ cười của ông xã đại nhân.

Chu Thanh Bách đắc ý dạt dào, ôm cô vợ đã thở không ra hơi vào lòng, mỉm cười căn dặn: “Nhớ về sớm với anh đấy!”

Lâm Thanh Hoà chẳng còn hơi sức đâu mà đáp lời. Sao người ta bảo vợ chồng ở độ tuổi trung niên rất dễ xuất hiện những rạn nứt trong tình cảm tỷ như nhàm chán đối phương hoặc mâu thuẫn quan điểm, khắc khẩu này nọ lọ chai? Thế mà nhà cô chẳng có dấu hiệu gì…kỳ lạ thật…suy nghĩ vẩn vơ một chút, Lâm Thanh Hoà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, bình minh vừa ló dạng là Chu Thanh Bách đi ra ngoài chạy bộ, còn Lâm Thanh Hoà chỉ nằm thêm một lát rồi cũng phải cố gắng bò dậy chứ không dám ngủ nướng như thường ngày. Vì hôm nay trong nhà có khách mà, không thể để khách đợi chủ nhà được, như vậy quá thất lễ.

Sau khi đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân xong cũng vừa lúc dì giúp việc dọn lên một bàn đồ ăn vô cùng phong phú và hấp dẫn, Lâm Thanh Hoà mời ông bà Khương cùng Tiết Mỹ Lệ ngồi xuống dùng bữa sáng.

Xong xuôi đâu đó, cô mới dẫn mọi người đi tản bộ, tiện thể tham quan khuôn viên nhà mình.

Tổng diện tích của toà tứ hợp viện này đạt 800 mét vuông, chỉ còn thiếu 100 mét vuông nữa thôi là đủ tiêu chuẩn tiến lên tam tiến tứ hợp viện. Trước khi về ở, Lâm Thanh Hoà đã cho thợ tới trùng tu, sửa chữa những chỗ hỏng hóc nhưng vẫn phải đảm bảo giữ nguyên nét kiến trúc cổ điển đặc trưng cũng như tinh thần của tứ hợp viện đó là vẻ đẹp thanh tao, nhã nhặn và đầy tinh tế.

Ngoài ra, ở trong sân, cô cho trồng rất nhiều cây cối, hiện chúng chưa mọc cao lắm mới chỉ tầm hơn một mét thôi nhưng lá đã ra xanh rì cả rồi, trông cực kỳ mát mắt, điểm xuyết vào đó là những khóm hoa với vô vàn sắc màu rực rỡ. Chắc chắn với bất kỳ ai chỉ cần được đắm chìm trong không gian khu vườn này đều sẽ tìm được một góc trời riêng cho tâm hồn mình.

Bình Luận (0)
Comment