Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 643 - Chương 643: Sống Trong Nhung Lụa

Chương 643: Sống trong nhung lụa Chương 643: Sống trong nhung lụa

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 643: Sống trong nhung lụa

Dạo một vòng quanh tứ hợp viện, ông bà Khương như được mở rộng tầm mắt, cứ xuýt xoa khen mãi không thôi.

Tiết Mỹ Lệ cố gắng đè thấp thanh âm thì thầm bên tai Lâm Thanh Hoà: “Chị, toà nhà to như này chắc đắt tiền lắm nhỉ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu cười xoà cho có chứ cụ thể bao nhiêu cô không nói ra.

Để mà nói về giá thành tứ hợp viện thì vô cùng lắm không biết đâu mà lần, mặc dù hiện giờ mới là năm 88 nhưng giá trị thị trường đã được đẩy lên cao ngất ngưởng. Ví dụ một toà cơ bản nhất, chẳng cần biết vị trí ở đâu, tiện ích xung quanh thế nào, giao thông thuận lợi ra sao, chỉ cần khoác lên mình năm chữ “nhị tiến tứ hợp viện” là có thể dễ dàng hét cái giá ba trăm ngàn. Càng đừng nói tới mấy toà nhà với diện tích cực lớn, nằm ngay tại trung tâm thành phố như nhà cô đây, bét nhất cũng phải năm trăm ngàn.

Mà chưa chắc có tiền đã mua được nha, vợ chồng cô lặn lội bao năm, tìm đỏ cả mắt nhưng có kiếm được căn thứ hai đâu. Vậy mới nói, phàm những thứ đẹp đẽ trên đời, chúng ta chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu (1)!

Mê mải ngắm nhìn một hồi lâu, bà Khương mới quay ra cười nói: “Hèn chi thằng Tiểu Canh không muốn về nhà, ở đây sướng thế này cơ mà, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không về.”

Lâm Thanh Hoà mở lời mời: “Mỹ Lệ thì cháu không dám giữ vì cô ấy còn phải quay về chăm sóc anh Khương và Tiểu Vũ nhưng chú thím thì phải ở lại chơi lâu lâu nha, không được đòi về ngay đâu đấy.”

Mọi người vừa cười nói vừa thả bước thong dong tản bộ quanh khu vườn.

Trong lúc đó, Chu Quy Lai đã tỉnh ngủ, sau khi làm vệ sinh cá nhân cậu ẵm cô em gái ra bàn ăn. Hai anh em nhanh chóng xử lý bữa ăn sáng phong phú nào cháo xương sườn hạt sen, nào bánh bao rồi còn cả sữa đậu nành và dầu cháo quẩy nữa.

Đợi con ăn uống no nê, Lâm Thanh Hoà liền phân công Chu Quy Lai chở chú thím Khương và Tiết Mỹ Lệ đi thưởng lãm danh lam thắng cảnh nổi tiếng tại Bắc Kinh, còn cô phải ở nhà hoàn thiện cho xong mấy tài liệu dịch thuật, để mấy hôm nữa đi công tác Giang Nam khỏi cần lích kích đem theo.

Ba người nhà họ Khương hào hứng theo chân Chu Quy Lai đi chơi. Vì đây là lần đầu đặt chân tới Bắc Kinh nên Tiết Mỹ Lệ phấn khích vô cùng. Còn ông bà Khương, tuy đã đi một lần rồi nhưng vẻ mặt lại chẳng khác cô con dâu là bao, nhìn cái chi cũng ồ à mới quá, lạ quá, chả còn nhận ra chỗ nào với chỗ nào nữa. Điều này không có gì khó hiểu bởi Bắc Kinh là một đô thị nhộn nhịp, mọi thứ dường như thay đổi từng ngày từng giờ. Đừng nói xa cách hai năm, chỉ cần dăm ba tháng thôi cũng đủ khiến bất cứ ai phải ngỡ ngàng trước sự phát triển lớn mạnh và biến hoá không ngừng của thành phố này.

Dạo chơi mệt, Tiết Mỹ Lệ về tứ hợp viện tìm Lâm Thanh Hoà còn ông bà Khương rẽ sang Chu gia chào hỏi ông bà Chu. Những người cùng thế hệ luôn có nhiều chuyện để nói với nhau.

Có khách phương xa tới chơi, bà Chu mừng lắm, bà niềm nở ra đón từ ngoài cổng: “Đợt trước chỉ chơi được có vài ngày đã phải về rồi, nhưng vì khi ấy còn vướng mẹ con Thanh Hoà ở bên đó nên chị không dám giữ. Lần này chắc rảnh rang rồi đúng không, thế thì phải ở chơi lâu thật lâu nha. Giờ nhà cửa rộng rãi thoải mái, cả cái căn tứ hợp viện to đùng tha hồ ở.”

Bà Khương cũng nắm tay bà Chu, thân thiết cười nói: “Chị, hai năm không gặp nhưng em thấy chị vẫn trẻ khoẻ lắm, thậm chí tinh thần còn tốt hơn cả lúc trước ấy chứ. Có bí quyết gì không, chia sẻ cho em với!”

Được khen, bà Chu tủm tỉm cười. Chà, nếu nói về bí quyết thì đơn giản lắm, cứ sống vui ắt thân tâm sẽ khoẻ thôi. Này nhé, sáng nào bà cũng ra công viên sinh hoạt với hội người cao tuổi, hôm thì tập múa quạt, hôm thì luyện khí công hôm lại hát kinh kịch. Đến bữa thì về nhà ăn cơm, ăn xong lên giường đánh một giấc. Đấy, cuộc sống cứ nhẹ nhàng, sung sướng như vậy bảo sao không trẻ, không khoẻ cho được?

Trong lúc hai bà tíu tít khen qua khen lại thì ở góc xa xa đang diễn ra cuộc tỉ thí cờ tướng giữa ông Khương và ông Chu. Ngồi kế bên cạnh là ông Vương, tuy không trực tiếp tham gia đánh nhưng ông cũng chăm chú theo dõi đồng thời yên lặng nghiền ngẫm từng nước cờ.

Lâu lâu mới tìm được những người bạn cùng chung sở thích, thế là ông bà Khương cứ ở tịt bên này, chẳng cần chơi bời thăm thú đâu nữa, thậm chí tới bữa cũng ăn chung ở đây luôn.

Cùng lúc đó, tại toà tứ hợp viện, Tiết Mỹ Lệ cũng đang tâm sự với Lâm Thanh Hoà: “Nhà chị đông vui thật đấy, người ra người vào cười nói náo nhiệt vô cùng. Chẳng bù cho Khương gia chúng em, vì cách nhà tổ quá xa nên hiếm có cơ hội tụ tập, cả năm hoạ huần lắm được vài ngày tết, chứ ngày thường chả mấy khi thấy được mặt nhau.”

Lâm Thanh Hoà trầm ngâm nhớ lại: “Nếu nói vui thì phải kể tới cái khoảng thời gian còn ở cư xá cơ. Khi ấy tụi trẻ vẫn đang tuổi ăn tuổi học, chưa đứa nào lập gia đình, ngày nào mấy anh em nó cũng chí cha chí choét buồn cười lắm. Mà giờ trưởng thành rồi, bay đi hết rồi, trong nhà chỉ còn mỗi hai vợ chồng già với cô út Mật Mật thôi. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy vắng vẻ quạnh quẽ.”

Tiết Mỹ Lệ phất tay: “Ôi nhà nào cũng thế cả chị ơi, con cái lớn rồi là có gia đinh riêng, tự chăm lo lấy cuộc sống của mình. Mà như vậy mới tốt chứ không lẽ bắt cha mẹ phải lo lắng cả đời, thế đâu có được?!”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ồ, nghe chừng dạo này nghĩ thoáng rồi ha, chứ lúc trước có người lưu luyến con trai, đến đi học đại học cũng không nỡ xa….”

Đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, Tiết Mỹ Lệ không giấu được vẻ ngượng ngùng: “Tại từ lúc sinh ra đến giờ nó không rời em ngày nào. Đùng một cái đòi chạy sang tận Bắc Kinh, mà khoảng cách hai nơi đâu có gần gụi gì cho cam…em vừa lo lắng vừa nhớ thương nên mới phản đối….”

Lâm Thanh Hoà vô cùng cảm thông: “Ừ, người mẹ nào cũng vậy cả thôi.”

Giống như cô đây này, cái hồi thằng cả vào trường quân đội, không ngày nào cô không ngóng trông một bức thư tay hay một cuộc điện thoại. Tuy biết rằng đó là lý tưởng là mục đích sống của con trai nhưng người làm mẹ vẫn không tài nào nén được những lắng lo và mong nhớ khôn nguôi.

Tiết Mỹ Lệ cười cười: “Nhưng giờ thấy nó như vậy em mừng lắm, chỉ cần chăm chỉ học tập, cố gắng phấn đấu, đừng gây hoạ là tốt rồi.”

Từ ngày vào đại học, Tiểu Canh đã trưởng thành lên rất nhiều. Ngay cả chồng cô cũng bảo bởi vì tiếp xúc với những thanh niên ưu tú nhà họ Chu nên Tiểu Canh cũng học được cái khí khái nam nhân, tính tình hào sảng rộng rãi lên hẳn. Không còn cái kiểu ngông nga ngông nghênh, ngang ngược như hồi còn nhỏ nữa. Có thể nói, mối quan hệ kết nghĩa này chính là duyên lành mà ông trời ban tặng cho Khương Canh cũng như gia đình cô.

Lâm Thanh Hoà cũng nói vài câu để Tiết Mỹ Lệ thêm phần yên tâm. Về cơ bản, thằng bé Khương Canh là đứa trẻ có sẵn nhân cách, tố chất và cũng khá may mắn. Lúc còn nhỏ, nó được sinh trưởng và nuôi dạy trong một gia đình nề nếp và có điều kiện kinh tế. Tới khi đi học xa nhà thì lại có cơ duyên tiếp xúc và sinh hoạt trong môi trường văn minh, tiến bộ của Chu gia. Như vậy, con đường tương lai của nó nhất định sẽ thênh thang rộng mở, tiền đồ nhất định sáng sủa rạng rỡ hơn người.

Bỗng nhiên nổi hứng đi chơi, Lâm Thanh Hoà liền rủ: “Này, xế chiều chị dẫn em đi ngâm suối nước nóng, đảm bảo em sẽ thích mê cho xem.”

“Thôi thôi, chị không phải tốn kém vì em đâu.” Tuy rằng chưa đi bao giờ nhưng Tiết Mỹ Lệ thừa biết mấy nơi hưởng thụ đắt đỏ vô cùng.

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Chị còn mời cả cô út nhà chị và bà thông gia tương lai nữa mà, không phải mỗi mình em đâu, thế nên đừng ngại.”

Nghe vậy, Tiết Mỹ Lệ mới cảm thấy đỡ áp lực phần nào, cô thoải mái nói: “Hồi Tết em có nghe thằng Tiểu Canh khoe rồi. Nó bảo được anh hai và anh ba dẫn đi, sướng lắm, thích lắm!”

Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi, ngâm nước nóng còn có tác dụng làm đẹp da nữa.”

Tới đây, cuộc trò chuyện bỗng chốc chuyển hướng sang chủ đề làm đẹp. Mà riêng về cái đề tài này ấy, hội chị em có thể nói từ ngày này sang tháng nọ, đảm bảo không bao giờ biết chán.

Tính ra Tiết Mỹ Lệ nhỏ hơn Lâm Thanh Hoà bảy tám tuổi nhưng làn da của cô ấy xỉn màu, thiếu sức sống hơn nhiều. Cái này là lẽ thường tình thôi, bởi Lâm Thanh Hoà chú trọng bảo dưỡng cực kỳ, nếu ngày nào không chăm sóc da là hôm ấy cô ngủ không ngon.

Cách đó không xa, Chu Thanh Bách ngồi im lắng nghe, trên gương mặt anh hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng - Cái này mà cũng mang ra bàn luận được á?

Tuy chồng không lên tiếng nhưng nhìn thoáng qua là Lâm Thanh Hoà đọc vị được ngay, cô nhướng mày: “Anh thắc mắc cái gì? Bình thường em làm mặt nạ cho đắp còn nhăn nhăn nhó nhó kêu không cần. Anh có biết nhờ như vậy mà trông anh trẻ hơn hẳn mấy ông bạn cùng trang lứa không hả?”

Tiết Mỹ Lệ gật gù như bổ củi: “Đúng đúng, nếu ai không biết chắc chỉ nghĩ năm nay anh mới ngoài 30 thôi.”

Hiện giờ người ngợm Chu Thanh Bách ngon nghẻ hơn nhiều rồi, không còn cái tướng phì độn của ông chú bán thịt heo nữa. Ngày nào anh cũng duy trì chạy bộ, luyện tập thể dục thể thao, chơi bóng rổ, đợi vào hè sẽ tham gia thêm cả bộ môn bơi lội nhằm tăng cường sức mạnh cơ bắp trên toàn cơ thể, hỗ trợ nâng cao sức dẻo dai và sức bền.

Thêm vào đó, tối nào vợ đắp mặt nạ cũng sà sang trét cho anh một ít. Chu Thanh Bách không tài nào chịu nổi cái cảm giác dinh dính trên mặt nên lần nào thấy vợ nhăm nhe là anh bỏ chạy, chỉ thỉnh thoảng lắm mới miễn cưỡng đắp vài miếng dưa chuột cho bà xã vui lòng thôi.

Không biết có phải do hợp thổ nhưỡng Bắc Kinh hay không mà Chu Thanh Bách càng ngày càng trẻ ra. Thêm vào đó, điều kiện sinh hoạt hiện giờ sung sướng hơn trước rất nhiều, nếu nói anh đang sống trong nhung lụa cũng không ngoa chút nào. Bởi vậy, tuy tuổi đời đã ngoài 40 nhưng trên gương mặt chẳng hề xuất hiện dấu hiệu tuổi tác, thậm chí nhan sắc càng lúc càng thăng hạng, phong độ và khí chất ngút trời.

Thì phải được như vậy mới đủ sức hấp dẫn cô vợ nhỏ nhà mình chứ! Trong khi cô rực rỡ như thế kia mà anh lại hom hem xấu xí thì đâu có được, đúng không?!

Được khen trẻ đẹp, Chu Thanh Bách thích chí cong cong khoé miệng, nhưng không lên tiếng nói chen vào để kệ cho hai chị em phụ nữ trò chuyện được tự nhiên, thoải mái.

Bên này, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục kể chuyện ở quê cho Tiết Mỹ Lệ nghe. Mỗi năm cô chỉ về quê một lần thôi nhưng lần nào về cũng muốn xỉu ngang vì cậu em trai, rõ ràng tuổi đời còn trẻ măng nhưng trông già hơn cả ông anh rể.

Kể ra so sánh như vậy thì khập khiễng quá, bởi hàng ngày cậu ba Lâm phải dầm mưa dãi nắng đi khắp nơi thu mua hàng hoá về bán, ăn gió nằm sương như vậy không đen, không già sao được.

Mà để nói tới già thì chắc bây giờ mấy anh em không ai qua được anh hai Chu.

===

Chú thích:

Khả ngộ bất khả cầu: Là một thành ngữ Trung Quốc ý chỉ có những chuyện chỉ có ngẫu nhiên gặp mới có khả năng, chứ cưỡng cầu là sẽ không bao giờ đạt được.

Bình Luận (0)
Comment