Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 644: Chữ tín
Năm ngoái vợ chồng Lâm Thanh Hoà đưa Mật Mật đi du lịch, vì tiện đường nên rẽ qua quê một ngày thăm mọi người rồi lại đi ngay.
Quả thực lúc này đây anh hai Chu già đi nhiều. Mới ở cái tuổi trung tiên mà đã nhắc tới từ “già” nghe chừng hơi buồn cười nhưng sự thật đúng là như vậy, trông anh khắc khổ vô cùng, cả người đen đúa, chân tay gầy nhẳng, lúc nào cũng mệt mỏi bơ phờ vì làm việc quá sức lại không đủ ăn. Trên thực tế, ở trong thôn không thiếu người giống vậy nhưng ở Chu gia, chắc có lẽ chẳng ai già cả thân xác lẫn tâm hồn như anh.
Rõ ràng chỉ hơn Chu Thanh Bách có hai tuổi thôi nhưng hai anh em mà đứng cạnh nhau thì phải chênh tận chục tuổi. Thậm chí anh cả Chu cũng trẻ trung hơn khối lần.
Điều này dễ lý giải thôi, bởi con cái nhà anh cả lớn hết rồi, đứa nào cũng có công ăn việc làm ổn định, cuộc sống hạnh phúc ấm êm. Giờ hai vợ chồng anh chị chỉ cần lo cho mỗi cậu út nữa là xong. Ngoài ra thỉnh thoảng lại nhận được ít tiền từ mấy đứa lớn gửi về phụng dưỡng. Đấy, cuộc sống cứ êm đềm, bình đạm như vậy, chẳng xảy ra sóng to gió lớn gì.
Chứ nào có như nhà anh hai, hết chuyện nọ tới chuyện kia mà chuyện nào cũng tày đình mới mệt chứ. Đã vậy lại còn nghèo xác nghèo xơ, lắm lúc trong nhà rỗng tuếch chẳng còn một thứ gì, tiền không, gạo cũng không luôn!
Không ít lần qua điện thoại, Lâm Thanh Hoà nghe chị cả cảm thương cho hoàn cảnh của anh hai Chu. Thậm chí có lần chị gọi chú hai vào ăn bữa cơm mà chú ấy ăn ngấu ăn nghiến như người sắp chết đói tới nơi. Trông tội nghiệp lắm, anh chị nhìn mà cũng thấy chạnh lòng!
Nghe xong Lâm Thanh Hoà chỉ biết chắc lưỡi lắc đầu. Ừ, tội thật đấy nhưng biết sao giờ, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nếu anh ấy cưới được người vợ tử tế, biết quán xuyến chăm lo cho gia đình thì đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Quay lại thực tế, đúng như lời hẹn, tầm xế chiều, Lâm Thanh Hoà lái xe, chở Tiết Mỹ Lệ đi đón Chu Hiểu Mai và chị Ông. Rồi bốn người phụ nữ thẳng tiến tới khu vực suối nước nóng.
Trên đường đi, Lâm Thanh Hoà giới thiệu ba người với nhau. Vì toàn những người tính tình hào sảng, phóng khoáng nên rất dễ làm quen, chỉ một lát là có thể trò chuyện thoải mái ngay, chẳng ai cảm thấy ngượng ngùng hay câu nệ gì cả.
Nói cười rôm rả một hồi, loáng cái đã đến khu nghỉ dưỡng. Đây là lần đầu tiên Tiết Mỹ Lệ tiếp xúc với loại hình dịch vụ xa xỉ này. Không biết ở Thượng Hải có không nữa mà kể cả có thì cô cũng chưa đi bao giờ.
Trải nghiệm lần đầu, Tiết Mỹ Lệ không biết phải diễn tả sao cho đúng, ôi, cái cảm giác đắm mình trong làn nước nóng mới dễ chịu làm sao, dường như cả đầu óc lẫn cơ thể cô đều được thả lỏng hết cỡ. Không chỉ có vậy, người ta còn chu đáo phục vụ sữa bò tận nơi nữa chứ. Vừa ngâm mình vừa nhâm nhi ly sữa bò nóng ấm, phải nói là sung sướng ngoài sức tưởng tượng!
Theo lịch, buổi chiều vừa được nghỉ, Khương Canh lại chạy tót đến nhà cha mẹ nuôi. Về tới nơi cậu mới biết thì ra ông bà nội và mẹ đã tới Bắc Kinh từ hôm qua. Nhưng lúc này mẹ không có ở nhà mà đi hưởng thụ với mẹ nuôi rồi. Nghe vậy, Khương Canh nhếch mép cười gian tà, rồi xong, kiểu này mẹ sẽ mê mẩn cho xem!
Đợi mãi mới thấy hai mẹ về, Khương Canh lập tức phóng vọt ra cổng chào đón rồi nhăn nhở nói: “Mẹ nuôi, mẹ dắt mẹ con đi thế này, rồi lỡ về Thượng Hải không có thì phải làm sao đây?!”
Lâm Thanh Hoà không trả lời nó mà quay sang nói trực tiếp với Tiết Mỹ Lệ: “Khi nào muốn đi em cứ ngồi tàu sang đây, giờ giao thông thuận tiện mà, ngủ một giấc là tới chứ gì. Mà trước khi đi nhớ gọi điện thông báo cho chị một câu nha, chị sẽ cho người ra ga đón em, khỏi cần vất vả bắt xe buýt.”
Tiết Mỹ Lệ vui lắm, cô toét miệng cười: “Công nhận ngâm suối nước nóng thích thật chị ạ. Lần sau đợi nhà em có thời gian rảnh em phải rủ anh ấy đi cùng mới được.”
Lâm Thanh Hoà đồng tình ngay: “Ừ, nhớ nhá. Anh Khương sang đây đã có Thanh Bách phụ trách. Cánh đàn ông đi chơi với nhau nhiều khi chẳng cần chị em mình ấy chứ.”
Dứt lời, cô quay sang phân phó thằng ba: “Quy Lai, ngày mai con đưa ông bà nội và ông bà Khương đi ngâm suối đi.”
Nghe vậy, ông Khương liền nói ngay: “Không cần đâu, lần trước chúng ta đi rồi.”
Bà Khương cũng vội nói chen vào: “Đúng đúng, cái đó phí tiền lắm. Ngâm một lần cho biết với người ta là được rồi. Với lại ngày mai có kế hoạch rồi, chúng ta định đi Vạn Lý Trường Thành.”
Khương Cách xung phong ngay: “Thế để cháu đưa ông bà đi nhá”, nói rồi cậu liền quay qua phía Tiết Mỹ Lệ: “Mẹ, không phải mẹ cũng ao ước được nhìn thấy Trường Thành còn gì, mai cùng đi đi.”
Chu Quy Lai hào phóng nói: “Mai anh cho mượn cái máy ảnh, cứ chụp thoải mái, muốn chụp bao nhiêu thì chụp, về anh rửa cho.”
Ôi được thế thì còn gì bằng, Khương Canh cười sung sướng: “Tuân lệnh sếp!”
Vậy là hai ngày cuối tuần, Khương Canh nhận nhiệm vụ đưa ông bà nội và mẹ đi tham quan khắp nơi. Tới thứ hai cậu phải quay về trường học thì vị trí hướng dẫn viên du lịch được chuyển sang cho Chu Quy Lai.
Vui chơi mấy ngày như vậy là đủ rồi, đã đến lúc Tiết Mỹ Lệ phải trở về Thượng Hải để lo cơm nước cho cha con sở trưởng Khương. Ông bà Khương cũng về cùng con dâu. Mặc dù vợ chồng Chu Thanh Bách rất nhiệt tình giữ lại nhưng ông bà khéo léo từ chối và hẹn lần sau có dịp nhất định sẽ sang chơi tiếp.
Chuyến du lịch lần này quá sức vui vẻ đến nỗi về tới Thượng Hải rồi mà dư âm vẫn còn nguyên. Thấy cô vợ nhà mình vẫn chưa hết hào hứng và thích thú, sở trưởng Khương dở khóc dở cười: “Sao em không ở lại thêm vài ngày chơi cho đã?”
Tiết Mỹ Lệ trừng mắt: “Còn không phải vì lo cho hai cha con anh à? Giá kể có anh và Tiểu Vũ đi cùng thì tốt quá, như vậy em đi chơi mới thấy yên tâm.”
Anh Khương bất đắt dĩ vô cùng: “Anh làm gì có thời gian rảnh.”
Nghe vợ khen không ngớt miệng, trong lòng anh cũng rạo rực lắm chứ. Để xem nào, lần cuối cùng anh tới Bắc Kinh là cách đây mười mấy năm rồi, từ đó đến nay không có cơ hội đi nữa nhưng quả thực anh bận thật mà. Chức càng cao, trách nhiệm càng lớn, đến thời gian cho bản thân còn chẳng có nữa là đi du lịch.
Tiết Mỹ Lệ phất tay: “Em không cần biết, anh tự sắp xếp đi. Lần tới anh phải đi cùng mẹ con em đấy. Nhà chị Thanh Hoà rộng lắm, phòng ngủ cho khách đếm không xuể. Sang bên đó rồi em mới hiểu tại sao cái thằng ranh kia cứ không chịu về nhà. Nó là nó mê ở nhà to đây mà!”
Nói trêu vậy thôi chứ cô biết từ lúc Chu gia chưa chuyển nhà, Khương Canh đã thích sang đó chơi rồi. Điều mà Khương Cách mê chính là bầu không khí hoà thuận, vui vẻ và tính cách phóng khoáng, thoải mái của các thành viên trong nhà họ Chu. Vậy cho nên được nghỉ học một cái là nó ôm quần áo chạy tót về nhà mẹ nuôi ngay, kể cả phải chen chúc trên một cái giường với mấy ông anh cũng chẳng sao, thậm chí còn thấy vui ấy chứ.
Anh Khương cười ha hả: “Ôi giời, vô tư đi, nó không muốn về thì thôi, cứ gửi ở nhà cha nuôi cũng được. Dù gì anh chị ấy cũng chẳng bạc đãi nó đâu mà sợ.”
Kế đến, Tiết Mỹ Lệ thao thao bất tuyệt liệt kê mấy ngày hôm nay ăn gì, chơi gì, đi những đâu. Anh Khương kiên nhẫn lắng nghe, lâu lâu mới thêm vào một câu.
Trên bàn học cách đó không xa, cô bé Khương Vũ dừng bút, hai mắt hấp háy hóng chuyện. Trời ơi, Bắc Kinh có nhiều chỗ chơi quá, không được, lần sau anh ba về nghỉ phép nó nhất định phải bám càng mới được. Thế là chẳng đợi nghe hết câu chuyện, Tiểu Vũ đã chạy tới sà vào lòng mẹ làm nũng.
Tiết Mỹ Lệ xoa đầu con gái dỗ dành: “Dì Lâm lo cho anh Canh đã đủ mệt rồi, giờ thêm con nữa thì làm sao dì ấy lo xuể. Nhà chúng ta không thể làm phiền nhà dì Lâm quá nhiều được, đúng không nào?! Tiểu Vũ ngoan nha, đợi lần sau có dịp mẹ sẽ đưa con đi Bắc Kinh chơi, được không?”
Ngon ngọt dụ dỗ một hồi lâu, mãi sau Khương Vũ mới miễn cưỡng gật đầu.
===
Tại Bắc Kinh, sau khi tiễn ông bà Khương về Thượng Hải, ngay ngày hôm sau mẹ con Lâm Thanh Hoà lên đường đi Giang Nam.
Vì thời điểm này ngay chính vụ thu hoạch lá trà nên Lâm Thanh Hoà mới đi khảo sát tình hình thực tế tiện thể thảo luận kí kết hợp đồng dài hạn luôn. Bởi cô biết trong tương lai, Long Tỉnh sẽ là một trong thập đại danh trà, mà hiện tại chưa có nhiều người khai thác nên cô phải tranh thủ đi tiên phong nhằm giành ưu thế.
Sự việc lần này tương đối quan trọng nên cô buộc phải đích thân ra mặt, đương nhiên cô không nghi ngờ năng lực của thằng ba nhưng nó còn trẻ, vẫn cần phải học hỏi và rèn luyện nhiều hơn.
Và thế là lại một lần nữa, Chu Quy Lai có cơ hội thưởng thức tài ăn nói của mẹ. Cả một hội trường đông người như thế, từ ông chủ xưởng cho tới nông dân trồng trà, tất cả đều bị mẹ thu phục hết, không sót một người nào.
Kỳ thực lúc này thị trường tiêu thụ trà phổ thông vốn rất nhỏ hẹp, càng đừng nói tới những giống trà cao cấp, chúng gần như không có đầu ra. Thậm chí người nông dân còn phải chấp nhận bán lỗ để thu hồi vốn.
Nên lần này Lâm Thanh Hoà tới đây, chính là mở ra cho họ một con đường. Hơn nữa, hệ thống phân phối lá trà của cô đang ngày càng khẳng định được tên tuổi trên thị trường. Vì thế cô đủ cơ sở để tin rằng, lần hợp tác này nhất định sẽ thành công rực rỡ đồng thời mang đến lợi nhuận khả quan cho bà con nông dân.
Thêm vào đó, Lâm Thanh Hoà cũng rất có thành ý, là một nhà buôn lớn nhưng cô sẵn sàng xuống tận nơi, đề xuất cái giá hữu nghị nhất cho người nông dân nhằm giúp họ thoát khỏi cảnh lao đao, điêu đứng vì bị đám thương lái chèn ép. Thậm chí Lâm Thanh Hoà còn hùng hồn tuyên bố, mọi người cứ việc đi chào hàng khắp nơi, nếu có chỗ nào chịu thu mua giá cao hơn thì cứ việc bán ra, không cần nể mặt cô.
Bù lại, Lâm Thanh Hoà cũng thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình đó là lá trà phải đáp ứng được bốn điều kiện: “sắc xanh, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt và hình dáng đẹp". Nếu hàng không đạt chuẩn, cô sẽ lập tức huỷ hợp đồng, ngừng hợp tác. Bởi đối với cô, trong làm ăn, hợp đồng rất quan trọng nhưng chứ tín còn quan trọng hơn. Chỉ cần một lần bất tín là vạn lần bất tin, và sau đó sẽ không thể hợp tác cùng nhau được nữa. Vậy nên, muốn làm ăn lâu dài, hai bên buộc lòng phải tôn trọng và thực hành nghiêm chỉnh những điều khoản đã được kí kết.
Trong suốt buổi thảo luận, Chu Quy Lai chỉ biết há hốc miệng ngồi nghe. Mẹ dừng nói một cái là những tràng pháo tay vang lên như sấm rền, tất cả mọi người đều hoàn toàn tin phục và răm rắp nghe theo.
Từ đó, mẹ đi đến đâu cũng được người người chào đón nồng hậu, không khác gì khách quý từ xa viếng thăm. Chu Quy Lai hoàn toàn bị lu mờ trước vầng hào quang của mẹ. Lại một lần nữa, cậu sâu sắc cảm khái, chắc hẳn năm đó tiền lương của ba phải cao dữ lắm, chứ không còn lâu mới rước được người đẹp này về dinh!