Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 645: Công dã tràng
Cùng lúc ấy tại Bắc Kinh, Chu Thanh Bách đang bận rộn chỉ đạo thợ mộc lắp cầu tụt cho con gái cưng. Mật Mật thích lắm, cô bé loăng quăng chạy xung quanh, háo hức đón chờ món đồ chơi mới. Mặc dù sở hữu đôi chân ngắn củn nhưng bé con chạy chơi rất nhiệt tình, vừa lũn cũn chạy vừa hò reo không biết mệt, thỉnh thoảng lại lao tới ôm chầm lấy chân ba rồi phá lên cười khanh khách, làm rộn rã cả một khoảng sân nhà.
Ở ngoài cổng cách đó không xa, có người đàn ông đứng yên lặng đã lâu, mắt đăm đăm dõi về hướng này và người đó không ai khác chính là Hứa Thắng Cường.
Chả là sáng nay rảnh rỗi, Hứa Thắng Cường liền rẽ qua thăm ông bà ngoại một lát và nhờ vậy mới biết thì ra cậu mợ út đã chuyển về nhà mới được một thời gian rồi. Sau khi rời khỏi nhà ông bà, Hứa Thắng Cường bất tri bất giác theo địa chỉ đi về phía này, có lẽ nó chỉ tò mò muốn nhìn một cái thôi chứ không hề có ý định tiến vào.
Nhìn toà tứ hợp viện xa hoa lộng lấy, sừng sững trước mặt, trong lòng Hứa Thắng Cường không khỏi dâng lên một cỗ chua xót và hổ thẹn. Bây giờ hối hận liệu có muộn quá không???
Hứa Thắng Cường không ngu, nó biết tại sao mọi chuyện lại bị đẩy tới bước đường này, tất cả là vì cái quyết định ngu xuẩn cưới Trương Mỹ Liên về làm vợ. Chính vì nó bất chấp mọi lời khuyên can, nằng nặc cưới một ả đàn bà lăng loàn, trắc nết mới khiến cậu út hoàn toàn thất vọng, không thèm đếm xỉa gì tới thằng cháu ngoại này nữa. Chứ trước đó, mặc kệ nó quậy phá cỡ nào, hỗn hào ra sao, cậu vẫn kiên nhẫn giảng giải, dạy bảo mong nó sửa đổi nên người. Nhưng giờ thì hết thật rồi, cậu đã buông bỏ nó rồi…
Tại vì lúc đó say trong men tình nên Hứa Thắng Cường không phân biệt được đúng sai phải trái, thậm chí còn căm tức nhà cậu mợ. Ủa, nó lấy vợ thôi mà, mắc gì phải phản ứng dữ dội như vậy, ừ, thích đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn đi, nó chả cần…nhưng bây giờ nó mới bàng hoàng nhận ra mình đã lầm, lầm to rồi…
Bởi vì con ả Trương Mỹ Liên dám giấu chồng đi ngoại tình, mà ngoại tình với thằng khốn nào khác thì cũng thôi đi, đằng này lại mèo mả gà đồng với ông anh rể Triệu Quân mới đau chứ! Đúng là khốn nạn thật mà!
Để nói vì sao Hứa Thắng Cường phát hiện ra vụ việc này thì phải lùi thời gian về nửa tháng trước.
Hôm đó cũng như mọi lần, Trương Mỹ Liên bảo nó ở lại trông hàng để ả ta ra ngoài có việc. Đáng lẽ cũng không có gì đâu nhưng tự nhiên một anh bạn hộc tốc chạy tới báo tin vừa nhìn thấy vợ nó đi cùng một gã đàn ông khác vào nhà nghỉ, hai người ôm hôn cười nói có vẻ thắm thiết lắm.
Người bạn này sống ở khu khác, cách nơi này khá xa, Hứa Thắng Cường tình cờ quen biết trong một lần đi bày sạp vỉa hè. Bởi tính cách tương đồng nên hai người nhanh chóng trở thành bạn chí cốt.
Là bạn bè thân thiết nên Hứa Thắng Cường thường mời anh ta về nhà ăn nhậu và tất nhiên trong những buổi liên hoan ấy cũng có sự góp mặt của Trương Mỹ Liên. Chính vì thế chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã nhận ra người phụ nữ đi vào nhà nghỉ chính là vợ Thắng Cường
Nghe tin, Hứa Thắng Cường lập tức đóng cửa hàng, theo chân anh bạn tới trước nhà nghỉ ngồi đợi. Chầu trực suốt buổi, mãi tới trưa mới thấy Trương Mỹ Liên cùng Triệu Quân bước ra.
Trai gái dắt nhau vào nhà nghỉ lâu như vậy, không hú hí làm chuyện bậy bạ chả lẽ nằm tâm sự đếm ruồi?!
Mà nhìn cái kiểu này chắc chắn không phải lần đầu, có lẽ chúng nó đã ngoại tình từ khi cậu đang ở trong tù cũng nên.
Càng nghĩ, Hứa Thắng Cường càng nóng máu, chỉ muốn lao ra đập vỡ mặt đôi gian phu dâm phụ này cho hả cơn giận, nhưng cậu cố gắng kìm xuống, không manh động xử lý ngay mà chạy về báo tin cho chị gái. Tuy nhiên, Hứa Thắng Mỹ vẫn một mực không tin.
Để chứng minh cho chị gái thấy, Thắng Cường không làm ầm lên tránh bứt dây động rừng mà âm thầm tạo cơ hội cho Trương Mỹ Liên ra ngoài nhiều hơn. Cậu bảo cô nếu nhớ cha mẹ đẻ thì cứ thoải mái về thăm, cửa hàng đã có cậu quản lý rồi, không cần lo lắng gì hết.
Được chồng bật đèn xanh, Trương Mỹ Liên sướng rơn. Ngoài mặt thì tỏ vẻ cảm động nhưng quay lưng đi một cái, ả ta lập tức hẹn Triệu Quân vào nhà nghỉ.
Lần này, Hứa Thắng Cường không đi rình một mình mà gọi cả chị gái đi cùng.
Sự thật nghiệt ngã táng thẳng vào mặt, mặc dù không muốn tin, ngàn vạn lần không muốn tin nhưng Hứa Thắng Mỹ cũng phải chấp nhận rằng, chồng mình, Triệu Quân đã và đang ngoại tình!!!
Má nó! Hứa Thắng Mỹ nghiến răng nghiến lợi, được lắm, chúng mày bất nhân đừng trách bà đây bất nghĩa!
Nhưng Hứa Thắng Mỹ cấm Hứa Thắng Cường không được làm ầm lên, dù có tức đến mấy cũng phải nhẫn nại tìm phương án ứng phó, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho đôi cẩu nam nữ này được!
Chẳng hiểu rốt cục chị gái muốn làm cái trò gì nhưng Hứa Thắng Cường cũng đồng ý nghe theo. Và thế là ròng rã suốt nửa tháng sau đó, ngày ngày đối diện với vẻ mặt giả vờ ngọt ngào của Trương Mỹ Liên, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, sinh hoạt cùng một mái nhà, Hứa Thắng Cường ghê tởm gần chết. Tinh thần cậu xuống dốc không phanh, suy sụp, chán chường, chưa bao giờ cậu cảm thấy cuộc đời mình thất bại như lúc này. Không những cậu mà cả chị Thắng Mỹ cũng thê thảm không kém.
Có lẽ ngay từ sớm mợ út đã nhìn thấu bản chất thối tha, bại hoại của tên Triệu Quân này rồi. Hắn không xứng làm người, thậm chí còn không bằng loài súc sinh. Con vật nó còn biết cái gì nên ăn cái gì không, đằng này gã đó ăn láng hết, đến cả em dâu cũng không tha. Đúng là hạng cặn bã, đốn mạt!
Còn Trương Mỹ Liên, cô vợ mà nó yêu thương chiều chuộng hết mực, lại cắm cho nó một cái sừng rõ to, bất chấp luân thường đạo lý gian díu với anh rể! Haha! Nghiệt ngã làm sao! Chẳng trách trước đây cô ta dám cặp kè hết thằng này tới thằng kia, chơi ra hậu quả rồi nhẫn tâm phá thai. Thử hỏi một người táng tận lương tâm như vậy thì còn chuyện gì cô ta không dám làm?!
Hứa Thắng Cường ngửa mặt lên trời, cười ra nước mắt! Chắc trước đây nó bị ma che lối quỷ dẫn đường nên mới rước con đàn bà đó vào nhà, lại còn hùng hồn tuyên bố không quan tâm tới quá khứ, chỉ cần Trương Mỹ Liên chấp nhận làm vợ hiền dâu thảo, sinh con đẻ cái, hoà thuận chung sống với nó cả đời là được! Tiếc thay, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đã là tiện nhân thì cả đời cũng không gột rửa được bản chất lăng loàn, trắc nết!
Chịu một cú đả kích quá lớn, Hứa Thắng Cường đâm ra chán chường tuyệt vọng, chẳng thiết tha làm ăn gì cả, cửa hàng cửa hiệu cũng giao hết cho Trương Mỹ Liên, còn mình thì ngày ngày lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm…Đi trong vô định không lối thoát…
Đi mãi đi mãi, cuối cùng chẳng hiểu vì sao nó lại đi tới trước cổng nhà ông bà ngoại. Nhưng tiếc thay, ông bà ngoại giờ đây cũng chẳng thèm đếm xỉa tới nó. Tự nhiên nó thèm nghe những lời mắng mỏ, càm ràm như trước kia để nó biết mình còn tồn tại chứ không phải chỉ vật vờ như cái xác không hồn…
Ở trong tù hai năm, tiếp xúc với nhiều câu chuyện và nhiều mảnh đời khác nhau, Hứa Thắng Cường không dám nhận bản thân nhìn thấu nhân sinh nhưng nó nhìn rõ ai thật lòng đối xử tốt với mình, ai thật lòng quan tâm lo lắng cho mình.
Đáng tiếc năm đó nó ngu muội không nhận ra, lúc nào cũng sừng sỏ chống đối Chu gia vì hiểu lầm rằng nhà họ Chu khinh thường Hứa gia, khinh thường hai chị em nó. Giờ nhìn lại mà xem, hai chị em nó có gì đáng để nhà họ Chu coi trọng chứ. Chả có gì hết, cả nó lẫn Hứa Thắng Mỹ đều là hai đứa thiển cận và nông cạn. Đã thế còn lì lợm, cãi lời tất cả mọi người, nhất nhất làm theo ý mình, muốn gì là phải sống chết có cho bằng được. Giá kể lúc ấy chúng nó biết nghe người lớn khuyên can thì chắc có lẽ hiện tại không đau khổ tới mức này…
Nhìn đi, chị Nhị Ni, chị Tứ Ni rồi hai anh em Hổ Tử, Cương Tử, vì ngoan ngoãn, biết vâng lời mà giờ đây tất cả đều có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, vợ chồng hoà thuận, con cái vui vầy, kinh tế phát đạt.
Còn ngoảnh lại hai chị em nó…haizz…bao năm nay lăn lộn mù quáng, rồi bao nhiêu cố gắng cuối cùng đều công cốc hết!
Nếu được lựa chọn nó rất muốn lập tức ly hôn với Trương Mỹ Liên nhưng chị Thắng Mỹ cứ cản bằng được. Dựa theo tính tình chị gái chắc có lẽ chị ấy muốn tranh thủ lấy một ít tiền đây mà. Nó thì chẳng cần thứ gì cả, đến người còn không giữ được thì tiền bạc có nghĩa lý chi đây?! Nhưng Hứa Thắng Cường hiểu mình khác, chị khác. Mình là đàn ông ăn bờ ở bụi, sống tạm bợ ở đâu cũng được còn chị ấy là phụ nữ, không thể không có chút tiền phòng thân. Vì thế, Hứa Thắng Cường cố gắng nín nhịn, nuốt hận vào lòng!
Đứng đây miên man suy nghĩ một hồi lâu, Hứa Thắng Cường không phát hiện cánh cổng tứ hợp viện đã mở ra từ khi nào.
Chu Thanh Bách tính bế Mật Mật đi chơi thì phát hiện thằng cháu ngoại đang đứng bần thần trước cổng nhà mình
Nhìn thấy cậu, Hứa Thắng Cường giật mình rồi cúi đầu chào: “Cậu út.”
Chu Thanh Bách lãnh đạm ừ một tiếng cho có. Về việc đứa cháu ngoại ra tù anh cũng đã nghe nói qua nhưng không thể hiện thái độ gì cả. Trước giờ anh là người nói một là một, hai là hai, đã tuyên bố buông tay là sẽ không quan tâm hay hỏi han gì nữa. Nó ra tù thì tự đi mà làm lại cuộc đợi, tự đi mà gầy dựng lại cuộc sống, đó là việc của nó không liên quan gì tới nhà anh hết.
Mặc dù trong thâm tâm kiên quyết như vậy nhưng nhìn thấy thằng cháu đứng trước mặt, Chu Thanh Bách vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi một câu: “Tới đây có việc gì không?”
Hứa Thắng Cường lắc đầu: “Không có việc gì ạ. Tại lúc nãy sang thăm ông bà ngoại, hay tin cậu mợ chuyển nhà nên cháu tới đây nhìn một cái thôi.”
Chu Thanh Bách lạnh nhạt gật đầu rồi xoay người ôm Mật Mật vào trong, ý bảo Hứa Thắng Cường đi theo.
Thấy thế, Hứa Thắng Cường vội nói: “Cậu, cháu chỉ đi qua thôi, không có việc gì đâu…”
Nếu nó đã không có ý định tiến vào thì thôi, Chu Thanh Bách cũng không miễn cưỡng. Anh lại bế con gái ra xe rồi khởi động máy, chạy thẳng tới tiệm trà.
Cậu đi rồi, Hứa Thắng Cường mới lững thững đi bộ về hướng nhà mình. Đúng lúc này, Hứa Thắng Mỹ cũng có việc tìm nó. Đợi mãi mới thấy thằng em thất thểu trở về, Hứa Thắng Mỹ nhíu mày hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Hứa Thắng Cường nhàn nhạt đáp: “Em qua nhà cậu út.”
Hứa Thắng Mỹ điên tiết, mắng ầm lên: “Mày sang đấy làm cái gì? Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Hay muốn để bọn họ biết chuyện rồi chê cười, phỉ nhổ vào mặt hai chị em mình, hả?”
Đúng, Hứa Thắng Mỹ đang căm hận, không chỉ căm hận cuộc đời, căm hận Chu gia mà càng căm hận Trương Mỹ Liên và Triệu Quân gấp bội. Để gả cho Triệu Quân nó đã chấp nhận đắc tội với cả nhà họ Chu. Sau khi vào Triệu gia làm dâu, nó phải khom lưng cúi đầu nịnh nọt cả gia đình chồng, nơm nớp sống trong lo âu, sợ hãi. Thế mà tên khốn Triệu Quân dám ra ngoài ăn vụng! Đáng chết, cả một lũ đều đáng chết!!!
Hứa Thắng Cường chả thèm quan tâm tới cơn giận của chị gái, cậu mệt mỏi hỏi: “Chị, rốt cuộc tới khi nào em mới được ly hôn với Trương Mỹ Liên đây?!”
Hứa Thắng Mỹ híp híp mắt không thèm che đậy âm mưu cùng suy tính: “Vội cái gì, cứ từ từ đợi chị sắp xếp thoả đáng đã! Chị nhất định sẽ không buông tha cho hai đứa đê tiện đó đâu!”
Hứa Thắng Cường thấy hết nhưng cậu không có hứng thú hỏi tới cùng. Sao cũng được, giờ cậu chỉ mong sớm ngày cắt đứt với Trương Mỹ Liên chứ thực sự sắp chịu hết nổi rồi!
Sở dĩ Hứa Thắng Mỹ chưa cho em trai hành động bởi vì cô đang trong quá trình câu con cá mới. Hắn ta là cậu ba nhà họ Lý, một gia đình có quan hệ thân thiết với Triệu gia. Kỳ thực, tên công tử này đã có tình cảm với cô từ lâu nhưng gần đây Hứa Thắng Mỹ mới ỡm ờ bật đèn xanh. Nhận được tín hiệu, cậu ba Lý lập tức tổng tấn công, tiến hành theo đuổi mãnh liệt hòng cướp đoạt người đẹp về tay.