Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 646 - Chương 646: Ỷ Lại

Chương 646: Ỷ lại Chương 646: Ỷ lại

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 646: Ỷ lại

Bên kia, hai chị em Hứa Thắng Mỹ đang bày mưu tính kế chuẩn bị đánh một trận lớn thì Chu gia bên này vô cùng sóng yên biển lặng. Chỉ có Chu Thanh Bách và Mật Mật là đang hơi buồn một tí vì nhớ mẹ Lâm Thanh Hoà thôi.

Mà người buồn hơn cả chính là Chu Thanh Bách. Trước đây ngày nào hai vợ chồng cũng dính lấy nhau từ sang đến tối, mà giờ cô đi một lèo gần hai chục ngày chưa về, bảo anh làm sao sống nổi đây?!

Tuy nhớ vợ là thế nhưng Chu Thanh Bách chỉ dám giấu trong lòng nào dám nói ra miệng. Thế nhưng Mật Mật lại không nhịn được, cứ một lát con bé lại phụng phịu hỏi: “Ba ơi, khi nào mẹ mới về ạ?”

Mặt Chu Thanh Bách méo xệch, con hỏi ba thì ba biết hỏi ai bây giờ? Dù vậy anh vẫn cố gắng an ủi con gái nhỏ: “Mật mật ngoan nha, mẹ sẽ về sớm thôi.”

Nhưng nếu bé con dễ dỗ như vậy thì đã tốt quá. Đằng này buổi tối trước khi đi ngủ, Mật Mật lại tiếp tục điệp khúc khi nào mẹ về.

Trời càng khuya bé lại càng muốn được mẹ ôm vào lòng, bao nhiêu đêm nay không có mẹ nằm kế bên rồi, Mật Mật mếu máo muốn khóc: “Có phải mẹ không cần Mật Mật nữa không? Ở lớp con có một bạn nhỏ cũng bị mẹ bỏ rơi, bạn ấy đáng thương lắm, hôm nào tới lớp tóc tai cũng rối bù, chắc không có ai chải tóc cho bạn…hix hix…”

Không phải mẹ cũng không cần Mật Mật chứ? Oà…oà…Mật Mật không muốn thảm thương giống như bạn nhỏ kia đâu, Mật Mật muốn có mẹ cơ…

Thấy con gái sắp khóc, Chu Thanh Bách căng da đầu trấn an: “Không phải, mẹ thương Mật Mật không hết làm sao bỏ Mật Mật được. Nhưng mà mẹ phải đi làm kiếm tiền thì mới mua thật nhiều đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho Mật Mật được chứ.”

Mật Mật thút thít hỏi: “Mẹ kiếm tiền nuôi hai ba con mình hả?”

Chu Thanh Bách dở khóc dở cười gật đầu: “Đúng rồi, vậy nên Mật Mật ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về nha.”

Bé con suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ quyết tâm: “Từ giờ trở đi con sẽ ăn ít lại để mẹ không phải vất vả nữa.”

Nghe con gái thỏ thẻ mà đáy lòng Chu Thanh Bách mềm nhũn, anh vừa kiên nhẫn đáp lời vừa dịu dàng vỗ lưng cho con ngủ. Đợi Mật Mật ngủ say, anh liền kéo cái chăn mỏng phủ lên người con kẻo đêm khuya dễ bị cảm lạnh. Sau đó, Chu Thanh Bách mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, gác tay lên trán nghĩ về vợ. Từ hôm cô đi tới giờ, đêm nào anh cũng trằn trọc thâu đêm giấc chẳng lành…

Lúc này, Lâm Thanh Hoà và Chu Quy Lai đã rời khỏi Hàng Châu, tiếp tục cuộc hành trình tới Giang Tô.

Bởi vì ở Giang Tô (1) có Bích Loa Xuân (2) cũng là một trong thập đại danh trà nên Lâm Thanh Hoà quyết định đi tắt đón đầu, giành ưu thế chiếm lĩnh thị trường.

Giang Tô không chỉ có trà ngon mà cảnh sắc thiên nhiên cũng rất hữu tình nên thơ.

Chu Quy Lai liền đề xuất ý kiến: “Mẹ, phong cảnh ở đây đẹp quá. Sau này có thời gian mẹ dẫn ba và Mật Mật tới đây du lịch đi.”

Lâm Thanh Hoà gật gù đồng tình. Đợi lần sau thư thả thời gian nhất định phải rủ ông xã tới khám phá vùng đất xinh đẹp này mới được.

Sau khi thành công kí kết hợp đồng, hai mẹ con Lâm Thanh Hoà không ở lại dạo chơi mà ngồi tàu về Bắc Kinh ngay.

Sau này, chỉ cần kêu nhân viên lại đây lấy trà theo đơn đặt hàng là được, cô không cần phải mất công đi đi lại lại nữa.

Tính ra đợt này xa nhà hơi lâu, ban đầu chỉ định đi nửa tháng mà cuối cùng thành ra những hai chục ngày.

Vậy nên khi Lâm Thanh Hoà về tới nơi, chào đón cô là hai cặp mắt không được thân thiện cho lắm, thậm chí còn phảng phất vài phần trách móc, hờn dỗi.

Nhìn thấy mẹ, Mật Mật lập tức lũn cũn chạy tới, ôm chầm lấy một bên chân mẹ rồi oà khóc: “Mẹ, sao mẹ đi lâu thế, con sắp quên mất hình dáng mẹ trông như thế nào rồi…huhu…”

Lâm Thanh Hoà bật cười, khom người, bế con gái lên dỗ dành rồi di dời sự chú ý của bé con bằng câu hỏi khác: “Anh ba cũng về rồi này, Mật Mật không nhớ anh ba à.”

Y như rằng, bé con nín khóc ngay, vội vã phân bua: “Có có, Mật Mật nhớ cả anh ba nữa.”

Chu Quy Lai bật cười ha hả: “Vậy còn được, bằng không anh ba chẳng biết tặng đống đồ chơi này cho ai đây.”

Chuyến đi xuống Giang Nam lần này, Chu Quy Lai không mua bất cứ thứ gì ngoài đồ chơi cho trẻ em. Hễ thấy món gì xinh xinh, yêu yêu là cậu rút tiền mua hết, chất thành một bao đầy tràn.

Nhìn thấy bọc đồ khổng lồ xanh xanh đỏ đỏ, Mật Mật thích mê, cái miệng leo lẻo hò reo: “Yeahh!! Anh ba là số 1, anh ba thương Mật Mật nhất.”

Sau đó, bé con mau chóng tụt khỏi lòng mẹ, sà vào đống đồ chơi cao gần bằng đầu mình. Cô bé lanh lẹ chọn ra mấy món tặng bạn bè. Trước hết là cho bé Mập cái chong chóng, còn hai chị em song sinh thì…hm…cho cậu em cái tàu thuỷ nhỏ, còn cho cô chị một con búp bê gỗ đi. À, ở vườn trẻ Mật Mật có hai người bạn rất thân, phải tặng mỗi bạn một món làm kỉ niệm mới được….thế là Mật Mật cứ lẩn thẩn chọn chọn lựa lựa, quăng hết nỗi nhớ nhung sầu thảm hai chục ngày nay ra sau đầu.

Vậy nhưng ba bé thì chưa quên ngay được, từ lúc vợ về đến giờ, Chu Thanh Bách dường như chưa nhìn đi chỗ khác, hai cặp mắt cứ dán chặt lên người bà xã. Đợi vợ dỗ con xong, anh mới nhẹ giọng hỏi: “Em có đói không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có ạ, em hơi đói chút.”

Chu Thanh Bách liền phân phó dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn, sau đó tự mình nấu nước nóng cho vợ tắm gội.

Được cái nhà có phòng tắm riêng nên không cần cất công ra tận nhà tắm công cộng. Rất nhanh, Chu Thanh Bách đã đổ đầy nước vào bồn gỗ, Lâm Thanh Hoà lập tức chui tọt vào bên trong. Công nhận tắm xong một cái cảm thấy khoan khoái hẳn lên.

Chờ vợ đi ra, Chu Thanh Bách mới u oán nói: “Trễ năm ngày!”

Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười: “Tại lúc này giao thông vẫn còn bất tiện quá, với cả khu vực bên ấy mưa nhiều cực, hai mẹ con di chuyển vất vả vô cùng.”

Đúng là có chút trắc trở nhưng không đến nỗi khó khăn như Lâm Thanh Hoà miêu tả. Thực tế là cô tranh thủ dẫn thằng ba đi thăm thú vài nơi, hiếm lắm mới có dịp hai mẹ con đánh lẻ đi riêng mà lại.

Biết ông chồng vẫn còn phụng phịu nhưng Lâm Thanh Hoà mặc kệ, cô phải lăn kềnh lên giường cái đã chứ mỏi người quá rồi. Mà công nhận không đâu sướng bằng giường nhà mình, vừa đổ người một cái là cô nằm im như chết, không buồn nhúc nhích luôn.

Rất tiếc, Chu Thanh Bách không định buông tha dễ dàng như vậy. Hừ, cô bắt anh khổ sở chờ đợi hai chục ngày trời. Bây giờ anh phải đòi lại cả vốn lẫn lời mới được!

Thế là hai vợ chồng đóng chặt cửa, mặn nồng một chặp rồi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Chỉ khổ bé con Mật Mật, ngơ ngơ ngác ngác đứng trước cánh cửa khoá trái im lìm, không hiểu tại sao mình lại bị bỏ ở ngoài, ơ, sao ba mẹ quên mất con rồi?!

Chu Quy Lai nín cười, cúi xuống ôm em gái lên: “Đi về phòng ngủ với anh ba nha.”

Mật Mật đâu có chịu, cô bé vùng vằng tính tụt xuống: “Không, em muốn ngủ với mẹ cơ.”

Chu Quy Lai cố tình xụ mặt, diễn vẻ tổn thương: “Huhu, mới vừa rồi có người nói thương tôi, vậy mà không chịu ngủ với tôi, thế là thương giả rồi, huhu, tôi đau lòng quá…..”

Mật Mật cắn môi do dự một lúc, mãi sau mới ỉu xìu nói: “Thôi được rồi, em sẽ ngủ với anh ba, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy, mai em phải về ngủ với mẹ không sợ mẹ buồn.”

“Nhất trí!” Chu Quy Lai mỉm cười bế em gái quay về phòng mình không quấy rầy cha mẹ tiểu biệt thắng tân hôn. Thiệt tình, cậu chưa từng thấy vợ chồng nhà nào dính nhau như vậy. Không biết sau này mình và vợ tương lai có vậy không ta?!

Bởi vì vợ đã về nên Chu Thanh Bách phấn chấn ra mặt, anh ăn gì cũng ngon, làm gì cũng mau lẹ. Đến nỗi dì giúp việc còn phải ngầm nói với Lâm Thanh Hoà: “Công nhận bà chủ về một cái nhìn ông chủ vui hẳn ra. Chứ mấy hôm bà chủ đi công tác ấy hả, ông chủ buồn xo, chả thiết tha cái gì hết.”

Lâm Thanh Hòa xấu hổ ho khan mấy tiếng. E hèm, tối qua cô đã phải lấy thân chịu tội rồi. Cái gì mà bắt cô phải chịu trách nhiệm nọ kia nữa chứ. Thật là không thể nào tượng tưởng nổi, mới xa có hai chục ngày chứ nào phải hai chục năm đâu mà anh ấy làm như sắp chết đến nơi không bằng.

Cằn nhằn vậy thôi chứ kỳ thực trong lòng Lâm Thanh Hoà thích muốn chết. Ừ, cả đời này anh cứ bám dính em như thế nha, em miễn cưỡng đồng ý đấy!

Ăn sáng xong, Lâm Thanh Hoà liền cầm hai bánh trà loại đặc biệt sang biếu cha mẹ chồng và cha nuôi. Bởi vì cô biết ông Chu và ông Vương đặc biệt thích uống trà nên có hàng ngon cô đều đưa qua để hai ông nếm thử đầu tiên.

Thật ra từ ngày đầu tiên chuyển về tứ hợp viện, cô đã có nhã ý mời ba ông bà dọn sang đây ở chung với con cháu cho vui nhưng cả ba người đều một mực từ chối. Bởi vì người già ở đâu quen đấy, rất ngại thay đổi môi trường sống, hơn nữa căn đại viện hiện đang ở tương đối rộng rãi, sinh hoạt thường nhật đã có người giúp việc lo cơm nước giặt giũ, xung quanh nhà có chợ, có công viên với rất nhiều hoạt động giải trí cùng hội người cao tuổi. Không những thế, nhà Chu Hiểu Mai rồi nhà Nhị Ni ở ngay gần đó, cần gì ới một tiếng là chúng nó chạy qua liền.

Với lại nhà Chu Nhị Ni cũng đã lắp điện thoại bàn rồi. Thỉnh thoảng buồn buồn bà Chu lại đi sang đánh điện về quê, hỏi thăm hết người này đến người kia, vui đáo để!

Thế cho nên không nhất thiết phải chuyển vào tứ hợp viện đâu, cứ để ba ông bà sống ở đây là đủ thoải mái rồi.

Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hoà đẩy cửa bước vào, bà Chu bật cười nói ngay: “Con về rồi đấy hả? Thôi đi nốt lần này thôi nhá, lần sau đừng đi nữa. Chứ mẹ thấy Thanh Bách với Mật Mật tội lắm, vắng con chúng nó không quen nên ăn không ngon ngủ không yên. Mặt đứa nào đứa nấy cứ bí xị cả ra.”

Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười, gật đầu nói: “Vâng, những lần tới con sẽ để nhân viên đi.”

===

P/s: Hôm may mình xin dừng ở đây. Chúc mọi người ngủ ngon nha! Love you all <3

===

Chú thích:

(1)Giang Tô (江苏) là một tỉnh ven biển ở phía đông Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Giản xưng của Giang Tô là "Tô" (苏, sū), tức chữ thứ hai trong tên tỉnh.

Năm 2018, Giang Tô là tỉnh đông thứ năm về số dân, với 80,4 triệu dân, tương đương với dân số Thổ Nhĩ Kỳ. Và có nền kinh tế đứng thứ hai Trung Quốc với GDP đạt 9,29 nghìn tỉ NDT (1,40 nghìn tỉ USD) tương đương GDP cả nước Úc. Giang Tô có mật độ dân số cao nhất trong số các tỉnh của Trung Quốc, xếp thứ 4 trong số các đơn vị cấp trung ương, chỉ sau Thượng Hải, Bắc Kinh và Thiên Tân.

Vào đầu thời Nhà Thanh, Giang Tô thuộc tỉnh Giang Nam, đến năm Khang Hi thứ 6 (1667), triều đình đã tách tỉnh Giang Nam thành Giang Tô và An Huy.

Giang Tô giáp với Sơn Đông ở phía bắc, giáp với An Huy ở phía tây, giáp với Chiết Giang và Thượng Hải ở phía nam. Giang Tô có đường bờ biển dài 1.000 kilômét (620 dặm) dọc theo Hoàng Hải và một phần biển Hoa Đông, Trường Giang chảy qua và đổ ra cửa biển phía nam Giang Tô.

Từ sau khi Trung Quốc tiến hành cải cách mở cửa, Giang Tô là một điểm nóng về phát triển kinh tế và hiện có GDP bình quân đầu người cao nhất trong số các tỉnh tại Trung Quốc. Tuy nhiên, có sự chênh lệch phát triển giữa vùng phía nam giàu có và vùng phía bắc còn mang tính nông thôn cao.

(2)Danh trà Bích Loa Xuân (có khi gọi là Bích La Xuân, khi xưa gọi là Hách Sát Nhân Hương). Theo truyền thuyết, trà xuất phát từ núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, nơi được thiên nhiên ưu đãi, có sương mù dày đặc, rất tốt cho cây trà sinh trưởng.

Bích Loa Xuân được xếp vào “thập đại danh trà” - 10 loại trà ngon nhất của Trung Quốc.

Chuyện xưa kể rằng, có lần vua Khang Hi đến chơi Thái Hồ, quan tuần phủ là Tống Lạc dâng trà lên. Hoàng đế rất thích vị nồng ấm của trà nhưng thấy tên chưa được văn nhã cho lắm nên đã ban cho một cái tên mới là Bích Loa Xuân và được sử dụng cho đến ngày nay.

Theo nhiều công trình nghiên cứu, trà Bích loa Xuân là loại trà tốt nhất cho sức khỏe. Trà không lên men theo phương pháp thông thường, do đó các dưỡng chất trong trà được giữ gần như nguyên vẹn.

Đào thải độc tố trong cơ thể. Dùng thường xuyên sẽ thấy nhẹ nhàng, ít bị bệnh

Hỗ trợ ngăn ngừa lão hóa, giúp cải thiện làn da vì có chứa nhiều vitamin C, vitamin E

Hỗ trợ ngăn ngừa tai biến, ổn định huyết áp

Đào thải các cholesterol xấu, kích thích lưu thông máu

Bảo vệ tim mạch khỏe mạnh, Rất có lợi cho bệnh nhân bị đái tháo đường

Giúp tinh thần thư giãn, sảng khoái.

===

Bình Luận (0)
Comment