Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 647 - Chương 647: Cậu Cả Gọi Về!

Chương 647: Cậu cả gọi về! Chương 647: Cậu cả gọi về!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 647: Cậu cả gọi về!

Lâm Thanh Hoà không ở lại lâu, cô chỉ tới biếu quà, ngồi chơi một chút rồi quay về ngay.

Đợi con dâu đi khuất, bà Chu mới quay sang nói với ông Vương: “Tính ra vợ thằng tư vất vả quá, chuyện trong nhà chuyện ngoài ngõ, trăm công nghìn việc đổ hết vào tay nó.”

Ông Chu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Cái thằng Thanh Bách cũng kỳ, ai lại để vợ lặn lội một mình thế bao giờ.”

Ông Vương cười cười nói đỡ: “Biết nhiều khổ nhiều, người tài giỏi không tránh được bận rộn!”

Bà Chu đồng tình: “Ông nói đúng, người tài giỏi hay phải đứng mũi chịu sào nhưng dù gì nó cũng là phụ nữ, thân gái dặm trường khó tránh gió sương vất vả. Đáng lẽ phải bắt thằng Thanh Bách đi mới đúng.”

Bà biết chèo lái cả một gia đình không phải việc đơn giản, huống hồ nhà chúng nó còn kinh doanh quá trời mặt hàng, cùng lúc phải quản lý biết bao cửa hàng cửa hiệu, chi nhánh chạy dọc Bắc Kinh, Thượng Hải. Nhưng nhắc đến đây thì không thể phủ nhận một điều, bà cực kỳ khâm phục và tự hào về người con dâu này.

Chả là mỗi khi rảnh rỗi, mấy bà già lại ngồi tán gẫu cùng nhau, mà cái đề tài về nàng dâu bao giờ cũng nổi cộm hơn cả. Nói nhiều nghe nhiều nhưng tuyệt nhiên bà Chu chưa thấy con dâu nhà nào sánh được với con dâu nhà mình, từ bản lĩnh, năng lực cho tới lòng hiếu thảo. Tất nhiên cũng có rất nhiều cô con dâu ngoan ngoãn, lễ phép, quan tâm chăm sóc cha mẹ chồng nhưng chỉ dừng lại ở một mức độ nào đó thôi chứ không phóng khoáng bằng vợ thằng tư. Đấy, có ai dám bỏ tiền ra thuê người giúp việc về phục vụ cha mẹ chồng đâu, chỉ có mỗi Thanh Hoà nhà bà là làm được việc đó thôi.

Vì đã đi về nên Lâm Thanh Hoà không nghe được cuộc đối thoại của các ông các bà, cũng không biết được tâm tư của mẹ chồng. Nhưng kể cả có nghe có biết cô cũng chỉ ậm ừ cho qua. Giờ ông bà đã lớn tuổi, muốn cái gì thích cái gì con cháu đều chiều tất, miễn sao ông bà ăn ngon, ngủ khoẻ, vui vẻ là tốt rồi.

Và cũng trùng hợp thay, bên này Lâm Thanh Hoà vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại liền reo.

Cô trực tiếp đi tới nhận điện: “Alo, xin hỏi ai đấy?”

Nghe chất giọng êm ái, nhẹ nhàng của mẹ là Chu Khải nhận ra ngay, cậu vui đến độ nói mà như reo lên: “Mẹ!”

À, hoá ra là thẳng cả, Lâm Thanh Hoà đổi giọng mắng luôn: “Con với chẳng cái, giờ mới biết đường gọi về đấy hả. Không bằng một góc Mỹ Gia!”

Hầu như tuần nào Ông Mỹ Gia cũng gọi về, bận thì một lần còn nếu rảnh rỗi thì phải hai tới ba lần. Được cái mẹ chồng nàng dâu hợp tính nên gọi bao nhiêu cũng không sợ thiếu đề tài tán gẫu.

Lâm Thanh Hoà biết cả hai đứa nó đều bận rộn công tác nên thỉnh thoảng sẽ tiếp tế một ít đồ ăn vặt lên đơn vị.

Ví dụ Tết năm ngoái, cả Chu Khải lẫn Ông Mỹ Gia đều không trở về. Thằng Chu Quy Lai vì muốn ra ngoài chơi nên lấy lý do đi thăm anh chị, mới hai mươi tháng chạp đã cuống cuồng đòi đóng gói hành lý lên đường. Thằng Khương Canh thấy vậy cũng nằng nặc đòi theo. Ồn ào đau cả đầu, Lâm Thanh Hoà tống tiễn hai ông thần đi sớm luôn. Cũng không quên gửi thịt khô, trà bưởi mật ong và mấy bộ quần áo mới cho vợ chồng thằng cả.

Nghe mẹ cằn nhằn mà Chu Khải thấy vui mới lạ lùng chứ: “Thì con trai với con dâu là một mà, vợ con gọi về cũng có khác gì con đâu!”

“Mỹ Gia là Mỹ Gia, con là con, đừng có mà kiếm cớ thoái thác!” nói rồi, Lâm Thanh Hoà hỏi sang chuyện khác: “Gần đây con đi đâu đấy? Hôm bữa mẹ nghe Mỹ Gia bảo con ra ngoài làm nhiệm vụ hả?”

Chu Khải cười cười: “Công tác bảo mật con không thể tiết lộ. Nhưng con trai có tin mừng báo cho mẹ đây, năm nay con sẽ lại được thăng chức đấy!”

Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Tốt tốt, thăng chức là chuyện đáng mừng. Nhưng ra bên ngoài làm nhiệm vụ phải hết sức cẩn trọng biết chưa. Phải biết tự bảo vệ chính mình, đừng để Mỹ Gia lo lắng, có biết không hả?”

Chu Khải đồng ý ngay: “Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Thế khi nào về? Vừa rồi mẹ mới qua nhà ông bà xong. Cả ông bà nội lẫn ông nội nuôi đều hỏi thăm hôn sự của hai đứa đấy.”

Tính ra hai đứa nó cũng khổ thân, có cái đám cưới mà cứ trục trặc lên trục trặc xuống, hết nhường cho Quốc Đống rồi lại tới Quốc Lương, đâm ra bị trì hoãn tới tận năm nay. Mà có khi như vậy cũng hay, chứ cô chứng kiến nhiều cặp vợ chồng trẻ yêu nhanh cưới vội, cả hai vẫn còn con nít nên dăm bữa nửa tháng lại đánh cãi chửi nhau. Động tí cha mẹ hai bên phải làm trọng tài đứng ra hoà giải.

Tất nhiên nói là nói vậy thôi chứ Lâm Thanh Hoà rất tin tưởng vợ chồng Chu Khải. Riêng ai chứ cô rất hiểu thằng Khải, nó giống tính Thanh Bách như đúc, tinh thần trách nhiệm cực kỳ cao, một khi đã xác định quan hệ với ai là sẽ gắn bó, yêu thương trọn đời.

Còn về phần cô con dâu tương lai Ông Mỹ Gia, con bé tuyệt đối không phải cái kiểu tiểu thư hẹp hòi, ích kỷ. Mà ngược lại, tính tình nó rất sảng khoái hào phóng, bao dung độ lượng. Tóm lại là cực kỳ hợp tính với Chu Khải nhà mình. Thành ra Lâm Thanh Hoà không hề lo lắng cặp vợ chồng trẻ sẽ xảy ra mâu thuẫn, xích mích trong sinh hoạt thường nhật.

Chu Khải cười nói: “Cuối năm nay chúng con sẽ về. Cụ thể ngày giờ thế nào tới gần hôm đó con sẽ gọi về báo trước. Còn hôn lễ thì con thấy cứ tổ chức tại nhà mình là được rồi.”

Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Cái thằng này, đã về nhìn tận mắt đâu mà biết, nhỡ đâu không đủ chỗ cử hành hôn lễ thì sao.”

Chu Khải: “Thằng ba tả cho con nghe rồi, nó bảo nhà mình to đẹp lắm, xa hoa lộng lẫy cực kỳ luôn, làm nơi tổ chức đám cưới thì không đâu bằng.”

Kỳ thực Lâm Thanh Hoà cũng không tính ra ngoài thuê nhà hàng. Đây là đám cưới của thằng cả, mà chả phải mỗi mình nó, kể cả thằng hai và thằng ba, cô cũng muốn tổ chức tại gia cho ấm cúng và thân mật.

Ừ chuyện này cứ để đó, gần tới ngày rồi cô sẽ cho trang hoàng và sắp xếp lại nhà cửa, giờ Lâm Thanh Hoà tiếp tục căn dặn sang chuyện khác: “Có thời gian rảnh nhớ quan tâm tới Mỹ Gia, đưa con bé đi chơi chỗ này chỗ kia một chút. Chứ mỗi lần con có nhiệm vụ là đi tít mù khơi, có khi cả mấy tháng trời không thấy mặt. Chắc đời này chỉ có mỗi mình Mỹ Gia chịu được, chứ đổi lại là đứa khác thì còn lâu con nhé.”

Chu Khải dở khóc dở cười: “Dạ mẹ, con biết rồi. Ngày mai được nghỉ phép con sẽ dẫn em ấy vào trung tâm thành phố chơi.”

“Ừ, nói thế còn nghe được.” Lâm Thanh Hoà vừa lòng gật đầu.

Chu Khải hỏi thêm: “Ông bà ở nhà vẫn khoẻ chứ mẹ?”

Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Ông bà nội vẫn khoẻ, không có vấn đề gì hết. Chỉ có ông nội nuôi là hơi yếu một chút, do trước đây bị đày xuống nông thôn chịu không ít khổ cực cho nên sức khoẻ bị tổn hại nghiêm trọng rồi. Thời tiết ấm áp còn đỡ chứ trái gió trở trời một cái là bệnh tật kéo tới ngay.”

Mặc dù đã rất chú trọng điều dưỡng nhưng vì tuổi tác của ông Vương đã cao nên hiệu quả không được như ý muốn.

Chợt nhớ tới cái gì, Chu Khải liền nói: “Ở chỗ con có một ít đông trùng hạ thảo. Để mai con gửi chuyển phát nhanh về.”

Lâm Thanh Hòa vội cản: “Hai đứa cứ giữ lại mà ăn, không cần gửi về đâu. Ở nhà có rồi. Lần trước thằng ba đi công tác mua về một bọc to tướng, ăn tới giờ vẫn chưa hết đây này.”

Kế đến, Chu Khải tiếp tục hỏi về tình hình của ba và cô em gái nhỏ. Sau đó lại hỏi thăm hết người này tới người kia, mãi sau cậu mới lưu luyến treo điện thoại.

Đợi Lâm Thanh Hoà cúp máy, dì giúp viện mới lại gần lên tiếng: “Cậu cả gọi về hả bà chủ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, nó đó. Lâu lắm mới gọi về cho ba mẹ được một cuộc.”

Dì giúp việc cười cười: “Trong nhà mình chắc chỉ còn mỗi cậu cả là tôi chưa biết mặt.”

Nhắc tới thằng lớn, Lâm Thanh Hoà không giấu được sự nhớ nhung và yêu chiều: “Năm nay nó kết hôn này, đợi tới lúc đó dì sẽ được gặp thôi. Ba anh em thì chỉ có thằng hai là hơi khác chút chứ nó và thằng ba giống nhau y xì.”

Dì giúp việc gật gù: “Chà, thế chắc cậu cả cũng là người tuấn tú và lịch lãm nhỉ?!”

Ở Chu gia, cả cậu hai lẫn cậu ba đều là nhân tài xuất chúng, vậy nên chắc chắn cậu cả cũng không phải dạng kém cỏi. Mà dì nghe nói hiện cậu ấy đang giữ chức to trong quân đội, có vẻ lợi hại lắm chứ không phải lính quèn đâu.

Tự nhiên cảm thấy háo háo nước, Lâm Thanh Hoà liền căn dặn: “Trưa này dì hầm nồi canh nhé.”

Dì giúp việc liền hỏi: “Nay đi chợ tôi có mua mấy trái bắp và củ cải đỏ. Mang ra hầm với xương sườn được không bà chủ?”

Nghe cũng ngon đấy, Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Được, dì làm món đó đi.”

Được sự đồng ý của bà chủ, dì giúp việc nhanh nhẹn xuống bếp sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị nấu nướng.

Môi trường làm việc ở đây rất thoải mái và vui vẻ, chẳng hề có bất cứ áp lực gì cả bởi gia chủ đều là những người có văn hoá, có giáo dưỡng nên họ hành xử cực kỳ văn minh và hoà nhã. Hơn nữa, chế độ đãi ngộ và lương thưởng cao hơn hẳn những nhà khác nên dì giúp việc rất tận tâm tận lực, cần cù chăm chỉ để làm sao nhà cửa lúc nào cũng ngăn nắp gọn gàng, bữa cơm nào cũng ngon miệng và hợp ý chủ nhân.

Khó có được ngày nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hoà nhàn nhã pha một bình trà rồi mở TV lên coi. Xem nào, chắc chiều này phải lên trường lấy ít tài liệu về phiên dịch mới được. Chứ mới nghỉ nửa tháng mà bắt đầu thấy lười lười rồi đây.

Con người chính là như vậy, nếu đang ở trong guồng vận hành thì không sao, chứ ngơi ra một thời gian là y như rằng cả cơ thể lẫn trí óc đều ù lì ngay.

Hơn mười một giờ trưa, Chu Thanh Bách cùng con gái rượu và con trai về tới.

Nhìn thấy vợ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nét mặt Chu Thanh Bách bỗng dưng mềm mại hẳn ra. Cái vẻ mặt này chắc muôn đời chỉ dành riêng cho vợ yêu và con gái cưng mà thôi!

Không lâu sau, Cương Tử cũng tất tả đạp xe ba gác tiến vào sân.

Bình Luận (0)
Comment