Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 648: Trà cập bến
Sau khi xuất một khoản lớn mua cửa tiệm, Cương Tử càng ra sức nỗ lực, gần như bán mạng kiếm tiền.
Hổ Tử đã mở được một cửa hàng riêng nhưng Cương Tử thì chưa, cậu vẫn trung thành ngày ngày đi bày sạp vỉa hè, còn cái mặt bằng ở phố Đông kia thì sửa sang lại rồi cho người ta thuê với giá mười đồng mỗi tháng để bán sủi cảo.
Cương Tử không câu nệ hình thức, đối với cậu buôn bán ở đâu không quan trọng, cửa hàng cũng tốt mà vỉa hè cũng xong, miễn kiếm ra tiền là được. Cái cậu quan tâm nhất hiện nay là lấp đầy được khoản thâm hụt trong tài khoản để ngộ nhỡ chính phủ rao bán nhà chung cư là cậu có thể lập tức mua được liền.
Với lại thời buổi này bán hàng rong đang vào lắm, chường mặt ra ngoài đường hơi cực một tí nhưng bán được nhiều, chứ ngồi trong tiệm mát mẻ thật đấy nhưng nếu không có duyên bán hàng hoặc gặp phải vị trí heo hút thì có khi còn kém xa.
Đậu xe gọn vào một bên, Cương Tử rửa mặt mũi chân tay cho sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn cơm.
Vừa đặt mông xuống ghế một cái là nó sung sướng khoe: “Năm nay xem chừng làm ăn tốt hơn cả năm ngoái mợ ạ. Hàng họ bán chạy lắm.”
Người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn quả không sai tí nào. Hơn nữa Cương Tử không ngồi chết một chỗ, nó rất linh động đi chỗ nọ chạy chỗ kia nhằm tiếp cận được nhiều khách hàng mới.
Đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều dạng người, kiến thức thu nạp ngày một nhiều lên, đầu óc sẽ tự nhiên mở mang ra. Mà vốn dĩ nó đâu có ngốc nên giờ càng va chạm càng thông minh và lanh lợi hơn.
Chu Quy Lai gắp miếng thịt gà vàng ươm vào chén rồi đủng đính phán: “Chứ anh không thấy tiền lương công nhân càng lúc càng tăng à?!”
Là một thương nhân, tất nhiên Chu Quy Lai đủ nhạy bén để nhận ra nền kinh tế thị trường đang được kích cầu. Chẳng cần nói đâu xa, ngay như doanh nghiệp nhà nó này, chỉ tính riêng từ đầu xuân tới giờ, doanh số đua nhau tăng trưởng vùn tụt.
Trước đây mỗi tháng thu về một trăm năm mươi ngàn là kịch kim nhưng hiện nay con số đã lên tới một trăm tám mươi ngàn và chưa có chiều hướng chững lại. Từ ngày ba mẹ giao cho trọng trách tiếp quản sản nghiệp gia đình, Chu Quy Lai nghiễm nhiên được phép kiểm tra tất cả sổ sách kế toán cũng như các khoản thu chi khác nhau.
Tuy rằng mặt hàng trà xanh đang chiếm tỷ trọng lớn nhất nhưng những ngành khác cũng không hề thua kém. Tỷ như tiệm giải khát ở rạp chiếu phim, hầu như mỗi ngày đều phải tiến hành nhập hàng mới. Nhìn lượng hàng ra vào ầm ầm như vậy là biết buôn may bán đắt cỡ nào rồi.
Lâm Thanh Hoà động viên: “Cố gắng lên, bây giờ chịu cực chịu khổ nhưng bù lại sau này tha hồ hưởng thụ.”
Cương Tử cười hắc hắc: “Ài, giờ đã nghĩ gì tới chuyện hưởng thụ chứ, cháu còn chưa cưới được vợ đây này.”
Nghe thằng cháu bóng gió vậy là Lâm Thanh Hoà hiểu ngay, cô cười nói: “Nếu muốn nhờ mợ tìm vợ giúp cho thì cũng được thôi nhưng mợ nghĩ cứ từ từ, cháu vẫn còn trẻ, chưa vội lập gia đình.”
Cương Tử lắc đầu quầy quậy: “Không vội không vội, cháu chưa mua được nhà nữa mà. Giờ lấy vợ về rồi biết ở đâu.”
Lâm Thanh Hoà thoải mái nói luôn: “Sao lại không biết ở đâu, nhà cậu mợ không đủ chỗ cho vợ chồng cháu ở à? Cứ ở đây khi nào đủ tiền mua nhà riêng rồi dọn ra cũng được chứ sao.”
Với những đứa cháu có chí tiến thủ như Hổ Tử và Cương Tử, Lâm Thanh Hoà luôn sẵn sàng giúp đỡ và hỗ trợ hết mình. Giờ nhà cửa rộng thênh thang, cô không ngại cưu mang cho đến khi nào chúng đủ điều kiện kinh tế mua nhà mua cửa, tự tạo lập cuộc sống riêng.
Cương Tử toét miệng cười hềnh hệch: “Đợi cháu tìm được đối tượng thích hợp đã ạ. Giờ vẫn ế chổng chơ, chả có em nào hết, chán chết!”
Nghe nó than vãn, cả nhà bật cười ha hả. Lâm Thanh Hoà không nói gì thêm nhưng trong đầu thầm nghĩ chắc phải để ý tìm vợ cho nó từ giờ là vừa. Chứ thanh niên ngoài hai mươi cũng đã tới tuổi thành gia lập thất ổn định cuộc sống được rồi.
Hơn nữa giờ nó đã có hộ khẩu Bắc Kinh, là người Bắc Kinh danh xứng với thực, lấy một cô vợ trên này cũng là chuyện tương đối đơn giản. Vả lại nhân phẩm của nó không kém, có công ăn việc làm thu nhập ổn định, cô gái nào theo nó chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi. Đấy, cứ nhìn cuộc sống của Hổ Tử và San San là rõ, êm ả hạnh phúc biết bao nhiêu. Hai vợ chồng biết bảo ban nhau chí thú làm ăn, đợi một thời gian nữa tích cóp đủ tiền chuyển qua căn nhà rộng rãi hơn là hoàn mỹ, chẳng cần phải lo nghĩ gì.
Kể ra cũng thật trùng hợp, hôm qua trong lúc ăn cơm mới nhắc xong thế mà hôm nay đã có ứng cử viên tìm tới tận cửa. Cô bé này là con gái của dì giúp việc, tên Tiểu Điệp, tuổi tác xấp xỉ Cương Tử.
Mỗi tháng tứ hợp viện tiến hành tổng vệ sinh một lần, mỗi mình dì giúp việc không thể nào làm xuể nên Tiểu Điệp sẽ tới phụ mẹ một tay.
Xét thấy nhà mình hơi lớn, thuê một người có lẽ không đủ nên Lâm Thanh Hoà liền ướm lời dò hỏi: “Hiện giờ Tiểu Điệp đang làm công việc gì?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiểu Điệp lập tức dừng tay, ngẩng đầu chào một tiếng “Bà chủ”, rồi ngượng ngùng lắc đầu.
Nó không đi làm mà chỉ ở nhà phụ trách mấy việc lặt vặt như cơm nước giặt giũ. Từ ngày mẹ được nhận vào Chu gia, điều kiện kinh tế trong gia đình được cải thiện rõ rệt vì thế Tiểu Điệp không phải chạy vạy xin việc khắp nơi như hồi xưa nữa. Chỉ khi nào bên này bận quá, cô sẽ chạy qua đây phụ giúp một tay. Tất nhiên là hoàn toàn miễn phí.
Trước đây dì giúp việc làm đầu bếp tại tiệm cơm quốc doanh. Nhưng do thời thế thay đổi, những quán cơm như thế không thể duy trì nên phần đông đã đóng cửa, dẹp tiệm, sa thải công nhân viên. Xui thay, dì giúp việc lại thuộc vào trường hợp đó
Nhưng trong cái rủi có cái may, dì được Lâm Thanh Hoà nhìn trúng. Sở dĩ Lâm Thanh Hoà chọn người này là vì ba lý do, thứ nhất nấu ăn ngon, thứ hai sạch sẽ gọn gàng và thứ ba chính là hiểu rõ nội quy, phép tắc. Mà cho tới bây giờ, cô vẫn rất hài lòng với sự tuyển lựa của mình.
Thấy Tiểu Điệp bẽn lẽn lắc đầu, Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Nếu không có công việc thì tới đây làm cùng với mẹ cháu đi, cháu thấy sao?”
Nghe vậy, hai mắt dì giúp việc vụt sáng, dì vui vẻ hỏi: “Bà chủ, bà nói thật chứ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Nhà này rộng quá, có một mình dì kể ra hơi cực, thêm Tiểu Điệp chắc sẽ đỡ vất vả hơn. Lương bổng và đãi ngộ giống nhau, dì lãnh sao con bé sẽ được y như vậy. Nếu đồng ý thì bắt đầu tính từ hôm nay luôn.”
“Cháu đồng ý!”
Làm như sợ Lâm Thanh Hoà đổi ý nên cô vừa dứt lời là Tiểu Điệp vội vã hô rõ to. Nhưng lát sau con bé lại ngượng ngùng gãi đầu: “Bà chủ ơi…cháu…cháu không cần nhận lương cao giống như mẹ cháu đâu.”
Nó tự nhận thấy mình nấu ăn không ngon bằng mẹ, làm việc cũng không giỏi bằng nên không dám nhận mức lương cao.
Lâm Thanh Hoà gạt đi: “Đã vào làm ở đây thì mức lương sẽ như nhau hết. Tuy nhiên trong nhà có phép tắc và quy củ riêng, dì à, dì dạy cho con bé nha.”
Dì giúp việc cười rạng rỡ: “Dạ vâng, bà chủ yên tâm.”
Lâm Thanh Hoà bổ sung thêm: “Tiểu Điệp cũng sẽ được bao ăn ở.”
Và thế là trong nhà có thêm một người giúp việc nữa. Tiểu Điệp tuy còn trẻ nhưng ngoại hình tương đối bình thường, tính tình khá bảo thủ, được cái con bé làm việc rất nhanh nhẹn, đi chợ lựa đồ trả giá rất cừ.
Thêm vào đó Tiểu Điệp có tài may vá rất khéo. Bởi vì cảm kích Lâm Thanh Hoà tạo cơ hội nên cô bé đặc biệt làm tặng Mật Mật mấy con búp bê vải, bên trong còn cẩn thận lót bông mềm mại nữa. Mật Mật thích mê, đi đâu cũng ôm trên tay không rời.
Nhìn qua thì cũng có vẻ là một cô nương khéo léo, tinh tế, biết cách ứng xử. Không biết có phải do dì giúp việc dặn dò hay không mà Lâm Thanh Hoà để ý mỗi lần thằng ba với Cương Tử xuất hiện là Tiểu Điệp sẽ lặng lẽ né tránh.
Tất cả mọi thứ cô đều ngầm thu vào tầm mắt, chỉ có điều hiện giờ vẫn còn sớm quá, mọi nhận định đưa ra lúc này đều hết sức vội vàng. Cứ theo dõi một thời gian nữa xem sao, bởi người xưa đã dạy rồi “thức khuya mới biết đêm dài, sống lâu mới biết dạ ai thế nào”.
Giữa tháng sáu, lô trà cao cấp đầu tiên cập bến.
Chu Quy Lai phân phó Mã Thành Dân cùng hai công nhân khác đi tiếp nhận. Ước chừng phải đi bốn chuyến mới chuyên chở hết đồng hàng. Mà đây mới là một địa phương gửi đến thôi đấy, tiếp theo đây sẽ còn rải rác tới liên tục nữa.
Hàng hoá nhanh chóng được xếp gọn vào kho.
Nhà kho này đã được Chu Thanh Bách gọi thợ tới trùng tu lại, ngăn thành hai khu riêng biệt, một lớn một nhỏ. Phần có diện tích lớn hơn dùng để lưu trữ lá trà còn bên nhỏ hơn được sử dụng làm kho hải sản.
Lâm Thanh Hoà cũng tới kiểm tra, đích xác toàn bộ đều là hàng chất lượng tốt nhất, không pha trộn hàng thứ phẩm loại hai, loại ba.
Vì cô đã ký kết hợp đồng dài hạn, hơn nữa giá thành đưa ra cũng cao. Họ sẽ không bao giờ làm cái chuyện lừa gạt gian dối trừ khi muốn tự tay đập vỡ chén cơm của mình.
Vừa nghe Nhị Ni bảo cửa hàng mới nhập về loại trà thượng hạng thế là Vương Nguyên hào hứng chạy tới xem thử.
Xuống xe một cái, anh cười nói ngay: “Chú tư, hôm nay có hàng mới về hả?”
Lúc này, Chu Thanh Bách cũng vừa ngồi xuống pha được ấm trà, đang chuẩn bị thưởng thức thì thấy thằng cháu rể hồ hởi bước vào. Anh bật cười rồi chỉ về phía quầy: “Ừ, mới lên kệ xong.”