Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 649: Quan sát thêm
Vương Nguyên cực mê uống trà, tháng nào cũng ủng hộ cửa hàng rất nhiều nên nghiễm nhiên được lọt vào danh sách khách hàng thân thiết hưởng ưu đãi 30%.
Bởi vì là chỗ gia đình, biết rõ nguồn gốc xuất xứ lại được giảm giá nên Vương Nguyên mua cho mình uống, mua biếu ba mẹ ở nhà thậm chí tặng cả đối tác làm ăn.
Hôm nay cũng như mọi lần, sau khi nếm thử hương vị của loại trà mới, Vương Nguyên hài lòng cực kỳ nên mạnh tay mua luôn 3000 tiền hàng.
Đến nỗi lúc Lâm Thanh Hoà kiểm tra sổ sách cũng phải hết cả hồn: “Trời, sao nó mua lắm vậy?”
Hiện tại giá trà chưa cao ngất ngưởng như đời sau, tất nhiên cũng có một vài loại cực kỳ đắt đỏ và khó kiếm tỷ như Đại hồng bào.
Đợt này Lâm Thanh Hoà cũng cho nhập về một số lượng lớn Đại hồng bào nhưng cô biết thừa đây không phải loại chính tông. Bởi vì cây Đại hồng bào chính tông nằm tận trên đỉnh núi Vũ Di Sơn (1) cực kỳ treo leo hiểm trở, gần như con người không cách nào trèo lên được nên phải huấn luyện khỉ thu hoạch và sản lượng một năm cực kỳ thấp.
Chu Thanh Bách nhấp một hớp trà rồi thản nhiên đáp: “Ông chủ lớn mà, 3000 bõ bèn gì!”
Tiếp khách hàng, ký kết hợp đồng, họp hành đám phán… không chỗ nào không cần tới bình trà. Thậm chí còn phải mang đi quan hệ, biếu xén khắp mọi nơi. Đoán chừng chẳng mấy mà dùng hết số hàng đó chứ gì.
Lâm Thanh Hoà gật gù tiếp tục tính toán số sách.
Một lúc sau, Chu Thanh Bách lên tiếng rủ vợ đi bơi.
Tiến vào cuối tháng sáu, thời tiết càng lúc càng oi bức. Các bể bơi trong thành phố bắt đầu mở cửa rục rịch hoạt động trở lại. Thường thì một năm bể bơi sẽ mở cửa hơn ba tháng, từ tháng 6 tới cuối tháng 9 để phục vụ người dân.
Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay, cũng lâu rồi cô không vận động cơ thể. Nên giờ đi bơi giãn gân giãn cốt một tí cũng tốt.
Thế là ngày hôm sau, vừa đón Mật Mật tan học về, Chu Thanh Bách liền giao con gái cưng cho Chu Quy Lai rồi lập tức chở vợ tới Trung tâm bơi lội trong nhà.
Vì lúc này học sinh sinh viên chưa nghỉ hè nên bể bơi tương đối vắng người.
Lâm Thanh Hoà nhanh chóng thay quần áo rồi nhảy ùm xuống nước, trước đó cô không quên quay qua dặn chồng: “Anh cứ ra bể lớn đi, mặc kệ em, em chỉ bơi quanh quanh khu này thôi.”
Theo lời vợ, Chu Thanh Bách đạp nước một cái rồi sải tay lao thẳng về phía khu vực giữa hồ.
Có tuổi rồi nên Chu Thanh Bách cực kỳ chú trọng bảo vệ sức khoẻ, năm nào anh cũng kéo cả nhà tới bệnh viện khám tổng quát hai lần cho yên tâm. Ngày thường cũng chả khi nào chịu ngồi yên một chỗ, lịch trình của anh hầu như kín mít, sáng sớm chạy bộ, xế chiều chơi bóng rổ, trong ngày thì đi giám sát các cửa hàng, đối chiếu kiểm tra chứng từ sổ sách, hoặc không thì mở tiệm sủi cảo buôn bán túc tắc hòng giết thời gian. Đó, đại loại không có việc thì vẽ ra việc mà làm. Bởi vậy Chu Thanh Bách gần như chẳng mắc phải mấy cái bệnh lặt vặt như sốt ho sổ mũi, năng lượng và tinh thần lúc nào cũng tích cực và dồi dào.
Lâm Thanh Hoà thì không khoẻ bằng chồng, mới bơi có một vòng đã thở hổn hà hổn hển không ra hơi, cô phải leo lên bờ ngồi nghỉ dưỡng sức một lúc mới tiếp tục được.
Lát sau, Chu Thanh Bách cũng vòng về chỗ này, Lâm Thanh Hoà thấy vậy liền hỏi chồng: “Anh ơi, khi nào mình nên tiến hành khai thác miếng đất ở ngoại ô nhỉ?”
Chu Thanh Bách nhướng mày: “Em tính làm luôn hả?”
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là đợi tình hình kinh doanh ở Thượng Hải ổn định hơn. Chúng mình đi Hải Nam thêm một chuyến nữa, sau khi quay về rồi tình tiếp nha.”
Chu Thanh Bách gật đầu tỏ ý đồng tình.
Miếng đất kia rất rộng, để quy hoạch thành nông trại chắc chắn phải tốn bộn tiền, từ chi phí canh tác cho tới xây dựng nhà kính, lắp đặt hệ thống tưới tiêu, nhập hạt giống chất lượng cao vân vân và mây mây. Nói chung cái gì cũng cần tới tiền mà trong khi ấy vợ chồng anh đang nợ ngân hàng một khoản không nhỏ. Vậy nên muốn tiến hành phải chuẩn bị hết sức cẩn thận đồng thời lên kế hoạch thật cụ thể chi tiết mới được.
Đỡ mệt hơn, hai vợ chồng lại lao xuống làn nước xanh mát. Đợi tới khi bơi lội đã đời mới chịu quay về.
Nhưng mọi việc không suôn sẻ như vậy, chờ đón hai người họ chính là màn chất vấn của cô con gái cưng.
Vừa nhìn thấy ba mẹ đi vào cổng, Mật Mật lập tức khoanh hai tay trước ngực, cật lực lên án: “Anh ba nói hôm nay ba mẹ đi bơi nhưng lại không cho con đi cùng, hứ!”
Chu Thanh Bách bật cười, bế bổng con gái lên, hôn cái chụt vào chiếc má phúng phính rồi nói: “Đợi cuối tuần được nghỉ học ba đưa con đi nha.”
Lâm Thanh Hoà phản đối: “Con còn nhỏ mà, đi cái gì mà đi.”
Chu Thanh Bách cố chấp: “Ngâm nước một chút cũng không sao.”
Nhận được lời hứa chắc nịch của ba, Mật Mật sung sướng cười khúc khích. Sau đó cái miệng nhỏ liến thoắng liệt kê hôm nay ở vườn trẻ mình và đồng bọn đã nghịch những gì.
Cuối cùng, Mật Mật thì thầm vào tai ba một bí mật: “Hôm nay bé Mập không ngoan, nó lại đánh nhau đấy ba ạ. Nó đánh bạn kia khóc inh ỏi hết cả lên.”
Nhưng giọng bé hơi to nên cả nhà ai cũng nghe rõ mồn một.
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Sao lại đánh nhau? Thế có bị cô giáo phạt không?”
Mật Mật lắc đầu, lí lắc khoe chiến tích: “Không ạ. Lúc ấy con liền mở cặp lấy ra một cái kẹo dừa đưa cho bạn kia, thế là bạn ấy hết khóc rồi làm hoà với bé Mập.”
Bé Mập chính là con trai của Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc. Thằng bé cậy mình to béo hơn các bạn nên máu chiến cực kỳ, sở thích chẳng có gì nhiều, cứ ăn no rửng mỡ là đi cà khịa đánh nhau, đánh thắng thì thôi chứ thua là thể nào cũng gào toáng lên ăn vạ.
Báo hại cô út Mật Mật cứ phải đi sau giàn xếp hậu quả.
Lâm Thanh Hòa híp mắt bắt vào điểm chính: “Hôm nay cái kẹo dừa mẹ cho không phải con đã ăn rồi à, tại sao vẫn còn? Con lấy ở đâu ra?”
Chết rồi lỡ lời, Mật Mật hốt hoảng vội nhìn về phía ba cầu cứu.
Chu Thanh Bách ho khan một tiếng rồi nói: “Là anh cho con thêm một viên.”
Lâm Thanh Hoà bực mình thật sự: “Anh cứ chiều nó đi, ăn cho lắm kẹo vào rồi sâu răng. Đến lúc ấy đừng có mà khóc!”
Cái ông này, đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần rồi nhưng hễ đứng trước con gái là bao nhiêu nguyên tắc vất đi hết. Thế có chán không cơ chứ!
Lâm Thanh Hoà lườm chồng cháy mắt rồi quay sang nghiêm khắc răn dạy con gái: “Xét thấy hôm nay con có công giải vây giúp bé Mập nên mẹ bỏ qua chuyện viên kẹo. Nhưng! Từ giờ trở đi, nếu để mẹ phát hiện hai ba con hợp lại lừa gạt mẹ thêm một lần nào nữa thì những chuyến du lịch tiếp theo con sẽ không có phần.”
Đừng nghĩ con bé mới hai tuổi rưỡi mà coi thường nha, người lớn nói gì là nó nghe hiểu hết đấy. Thậm chí nó còn biết rõ trong nhà này ai mềm lòng nhất, ai dễ xin xỏ nhất. Thông minh như vậy bảo sao ba Thanh Bách không chiều đến độ vô pháp vô thiên, đánh mất cả lý trí lẫn nguyên tắc, haizza!
Nghe mẹ doạ Mật Mật sợ lắm, cô bé cuống cuồng đưa ra lời hứa: “Từ giờ về sau con nhất định sẽ nghe lời mẹ. Nhưng ba mẹ đi đâu nhớ cho con theo với nhá. Đừng bỏ con ở nhà một mình, không con sẽ nhớ ba mẹ chết mất!”
Thấy con gái đã biết sợ, Lâm Thanh Hoà cũng không tiếp tục răn đe nữa.
Đợi mẹ xử lý xong, Chu Quy Lai mới lên tiếng hỏi: “Ủa mẹ, con gái dì Triệu tên là Tiểu Điệp đúng không?”
“Ừ.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.
Chu Quy Lai hỏi tiếp: “Mẹ kêu cô ấy tới nhà mình làm à?”
Lâm Thanh Hoà khó hiểu: “Ừ, có chuyện gì sao?”
Chu Quy Lai càng khó hiểu hơn: “Con nhớ trước đây mẹ bảo không thuê người giúp việc trẻ tuổi cơ mà?!”
À, ra là cái này, Lâm Thanh Hoà liền giải thích: “Tiểu Điệp là đứa bé biết an phận.”
Đúng là ngay từ đâu cô không có ý định thuê những cô gái trẻ tuổi vì trong nhà có cả đàn ông và thanh niên mới lớn. Nhỡ đâu gặp phải người không đứng đắn rất dễ gây chuyện nọ chuyện kia khiến gia trang xào xáo.
Nhưng Tiểu Điệp thì khác. Thứ nhất, mẹ cô bé, dì Triệu là một người đàng hoàng, ngay thẳng. Thứ nữa, từ đầu năm tới giờ, Tiểu Điệp đã tới đây phụ giúp tổng vệ sinh rất nhiều lần. Nhưng sau khi xong việc là con bé về ngay, không cố tình đi lại lung tung hay mắt la mày lét ngó nghiêng tọc mạch gì cả.
Thật ra Lâm Thanh Hoà đã chú ý con bé từ sớm rồi, chỉ là không nói ra mà thôi. Gần đây thấy thực sự cần thêm một người nữa phụ giúp việc nhà nên cô mới gọi nó tới làm.
Nhưng sao thằng ba lại để ý tới chuyện này nhỉ, Lâm Thanh Hòa nhíu mày thắc mắc: “Mà sao tự nhiên con lại nhắc tới chuyện này? Có gì à?”
Rõ ràng cô thấy Tiểu Điệp rất giữ ý giữ tứ, luôn tránh tiếp xúc với mấy cậu thanh niên chưa vợ mà nhỉ? Chẳng lẽ sau lưng cô đã có việc gì xảy ra?
Biết mẹ hiểu lầm, Chu Quy Lai liền phất tay cười nói: “Không có chuyện gì đâu mẹ. Tại con tưởng mẹ định tác hợp cho Cương tử nên tò mò thôi.”
Lâm Thanh Hoà thoáng sửng sốt, kỳ thực cô chưa từng nghĩ tới chuyện này thật.
Chu Thanh Bách cũng bất ngờ, lập tức đánh mắt nhìn về phía vợ với một dấu chấm hỏi to đùng.
Lâm Thanh Hoà vội phân bua: “Không có, em không hề có ý này thật.”
Cô gọi Tiểu Điệp tới đây chỉ đơn thuần là để phụ giúp việc nhà. Vì thấy cả hai mẹ con dì Triệu đều là những người tháo vát, nhanh nhẹn nên mới bỏ tiền ra thuê. Chứ cô nào có nghĩ xa nghĩ xôi tới vậy.
Thế nhưng Chu Thanh Bách lại nói: “Cứ để đó quan sát thêm.”
Không phải anh đánh giá thấp Cương Tử, cũng không phải lo sợ cháu trai không lấy được vợ. Mà vì theo quan niệm của anh, cái nết đánh chết cái đẹp. Chọn vợ nên chọn người hiền lương, thục đức, phải tránh xa những đứa xum xoe đua đòi thì mới mong cửa nhà êm ấm, gia đạo bình yên.
===
(1)Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn (Big Red Robe) hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng Oolong có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng với chất lượng tuyệt vời, mang hương hoa ngào ngạt, dai dẳng, vị trà dịu ngọt đượm hương lan.
Big Red Robe được hái từ 6 cây trà cổ thụ mọc trên vách đá dựng đứng trên núi Vũ Di (Trung Quốc) có giá lên đến 1.2 triệu USD cho 1 kg và mỗi năm chỉ thu hái được 600 gram. Có thể nói đây là loại trà đắt nhất thế giới. Đại Hồng Bào còn được bảo vệ và xem như như quốc bảo ở dất nước tỷ dân này vì phẩm chất tuyệt hảo, độ nổi tiếng, quý hiếm của mình.
Cái tên Đại Hồng Bào được đặt ra và nhiều người biết vì chúng gắn liền với 2 truyền thuyết về Vũ Di và cây trà cổ thụ.
Tương truyền tại núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến từ xưa đã có rất nhiều cây trà mọc hoang trên đỉnh núi. Có viên quan huyện tên Sùng An mắc chứng bệnh chán ăn, người gầy, tay chân mỏi mệt không thuốc nào chữa khỏi. Nghe tin, trụ trì Thiên Tân Tự trên núi Vũ Di bèn hái một nắm trà xuống núi, pha trà cho người ốm uống sau nửa tháng thì bệnh lành. Sau khi khỏi bệnh vị quan này liền đến chùa để lễ bái tạ ơn chư Phật cũng như chiêm ngưỡng cây trà thần kỳ đã cứu mình. Nhà sư đưa viên quan đi một vòng ra sau chùa đến bên cây cổ thụ phủ kín rêu, cành vươn dài nâng tán lá xanh pha sắc tím hồng. Cảm kích trước tấm lòng của vị sư và sự huyền diệu của cây trà quý, viên quan liền cởi chiếc áo bào đỏ thẫm (Đại Hồng Bào) đang khoác trên người treo lên cành cây và xin phép nhà sư cho đặt tên cây là Đại Hồng Bào.
Cũng có truyền thuyết kể rằng vào thời vua Khang Hy nhà Thanh có một học trò nghèo lên kinh ứng thí, sau khi vượt ngọn núi Vũ Di sơn thì đói và mệt ngất xỉu. May nhờ có một vị sư đi ngang cho uống một thứ nước nên chàng sĩ tử này khỏe lại, kêt quả kỳ thi đó chàng thi đậu và được bổ nhiệm làm quan. Nhớ nghĩa cũ chàng quay về chốn xưa tìm kiếm nhà sư đó và biết khi xưa mình được cứu mạng nhờ một loại trà. Chàng tạ ơn nhà sư và xin một ít Trà mang theo hồi kinh nhậm chức. Đúng dịp đó hoàng thái hậu lâm bệnh nặng, các ngự y đều bó tay và chàng đã tiến vua lá trà đó. Vua cho dùng thử lá trà thì thấy hiệu nghiệm và bệnh tình dần dần bình phục. Vua cảm kích ban thưởng cho chàng trai một chiếc áo bào đỏ và từ đó trà này cũng được mang tên Đại Hồng Bào để ghi nhớ câu chuyện xưa về cây trà thần kỳ.
Dù theo câu chuyện nào thì ngày nay cây trà Đại Hồng Bào dưới chùa Thiên Tân Vĩnh Lạc vẫn còn tồn tại cùng các truyền thuyết và giữ nguyên danh hiệu loại trà đắt nhất thế giới.
Từ cây trà cổ vài trăm năm tuổi được nhắc đến trong truyền thuyết, rất nhiều cây trà thế hệ con cháu được nhân giống, trồng khắp núi Vũ Di. Đó là cơ sở để hình thành loại trà Đại Hồng Bào Vũ Di sơn danh tiếng sau này.