Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650: Trò Chuyện

Chương 650: Trò chuyện Chương 650: Trò chuyện

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 650: Trò chuyện

Vốn ban đầu không hề có ý định gì nhưng sau khi nghe chồng bảo quan sát thêm, Lâm Thanh Hoà cũng liền để ý một chút.

Nói thật thì Tiểu Điệp không được xinh xắn cho lắm, gương mặt con bé bình thường, dáng dấp cũng không có gì nổi bật nhưng bù lại nó là đứa cực kỳ chịu thương chịu khó, giỏi nữ công gia chánh lại khéo may vá thêu thùa. Và quan trọng hơn cả chính là, Tiểu Điệp rất có lòng tự trọng.

Con bé chưa bao giờ cố tình xum xoe nịnh bợ hòng lấy lòng chủ nhân. Thay vào đó, ngày ngày nó cần mẫn làm hết nhiệm vụ của mình, nếu còn dư thời gian sẽ ra vườn chăm sóc cây cối, nhổ cỏ, tỉa cành.

Thậm chí dụng cụ trong nhà cũng vậy, tỷ như có con dao bị cùn hay cái rổ cái rá nào chẳng may thủng một lỗ, chỉ cần vào tay Tiểu Điệp là sẽ được sửa lại như mới trong tích tắc, hoặc giả trông thấy góc nào có bụi bẩn là sẽ lập tức cầm chổi đến quét liền. Dường như nó không ngại khó ngại khổ cũng chẳng nề hà bất cứ cái gì, cứ việc tới tay là sẵn sàng làm hết.

Bởi vì Chu Thanh Bách có ý tứ tác hợp Cương Tử với Tiểu Điệp nên Lâm Thanh Hoà bèn đi kiếm dì Triệu thăm dò một chút. Kỳ thực cô cũng chỉ biết Tiểu Điệp chưa chồng chưa con chứ nào biết con bé có đối tượng hay chưa. Nhỡ đâu người ta đã có ý trung nhân rồi thì sao?!

Lúc này dì Triệu đang nấu nướng trong bếp. Lâm Thanh Hoà đi vào giả bộ hỏi han bâng quơ: “Tiểu Điệp nhà dì chắc không còn nhỏ đâu nhỉ, có lẽ cũng tới tuổi dựng vợ gả chồng rồi, không biết dì đã sắp xếp cho con bé xem mắt ở đâu chưa?”

Dì Triệu cười: “Vâng, lớn tướng rồi bà chủ ạ. Nhưng mà nó bảo đợi thêm hai năm nữa, chờ điều kiện trong nhà khấm khá lên một tí rồi mới xuất giá lấy chồng.”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thế nhà dì có hai mẹ con thôi hay còn thêm ai nữa?”

Đây là vấn đề riêng tư cá nhân nên trước giờ Lâm Thanh Hoà chưa từng đề cập và dì Triệu cũng không chủ động than thở. Hôm nay nhân dịp bà chủ hỏi tới nên dì Triệu mới có cơ hội bộc bạch: “Chả giấu gì bà chủ, dưới Tiểu Điệp còn hai đứa em trai nữa, hiện đang học cao trung.”

Dì Triệu sinh cả thảy năm người con, Tiểu Điệp đứng hàng thứ ba, phía trên có một anh trai và một chị gái đã lập gia đình riêng, nhưng hoàn cảnh nghèo khổ đâm ra chẳng đỡ đần phụ giúp gì cho mẹ được. Phía dưới còn hai cậu em trai đang tuổi ăn tuổi học, chưa thể ra ngoài lao động. Vậy nên mọi gánh nặng nuôi sống gia đình dồn hết lên vai chị Triệu cùng Tiểu Điệp.

Cuộc sống đáng lẽ cũng không tới nỗi nào nhưng mấy năm trước bỗng nhiên biến cố dồn dập ập tới, đầu tiên là hàng loạt các tiệm cơm quốc doanh giải thể, chị Triệu mất việc, mất thu nhập. Tuy nhiên mọi chuyện chưa dừng ở đó, đùng một cái ông xã chị đột ngột qua đời bỏ lại mẹ goá con côi. Đúng là phước bất trùng lai hoạ vô đơn chí, tình cảnh đã khó khăn lại càng thêm túng quẫn. Gia đình rơi vào tuyệt vọng vì chẳng biết kiếm đâu ra tiền mà trang trải cuộc sống. Cực chẳng đã, giữa mùa đông rét mướt, Tiểu Điệp phải lao ra đường, đi giao than đá cho người ta để kiếm vài đồng bạc lẻ, chứ không có lẽ cả nhà đã chết đói từ cái đợt đó rồi.

Tình cảnh lay lắt đó cứ kéo dài mãi cho tới khi dì Triệu được nhận vào làm giúp việc cho nhà Lâm Thanh Hoà. Nhờ tiền lương cao nên kinh tế trong nhà mới vực dậy được một chút. Tuy Tiểu Điệp không có công việc ổn định nhưng thi thoảng con bé vẫn đi kéo than đá cho người ta. Mặc dù chẳng kiếm được bao nhiêu nhưng méo mó có còn hơn không, coi như thêm vào mua bó rau, quả trứng cho các em đổi món.

Thế nhưng bây giờ tốt hơn rồi, cả hai mẹ con đều làm việc tại Chu gia, chắc chắn sắp tới đây đời sống vật chất cũng như tinh thần của gia đình sẽ được cải thiện nâng cao.

Dì Triệu ngượng ngùng nói tiếp: “Đợt trước cũng có người tới làm mai nhưng con bé không đồng ý.”

Kỳ thực khi đó chính bản thân dì Triệu cũng không muốn để Tiểu Điệp đi lấy chồng vì như vậy mọi áp lực trong nhà sẽ chỉ còn một mình dì gồng gánh. Dù sao thì hai thằng út đã học tới cao nhị rồi, chỉ còn một năm nữa thôi là chúng nó vào đại học. Sinh viên đại học đã có chính phủ hỗ trợ, không cần gia đình chu cấp thêm nữa. Vậy nên vì một chút ích kỷ nho nhỏ, dì Triệu muốn giữ con gái ở nhà, tính ra cũng chỉ một năm nữa thôi mà, sẽ không tới nỗi làm lỡ dở hạnh phúc cả đời của con bé.

Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Giờ đã có công việc này rồi, chắc dì cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi chứ hả?”

Dì Triệu nở nụ cười rạng rỡ: “Vâng, nhẹ nhõm hơn rất nhiều bà chủ ạ.”

Lâm Thanh Hoà cười cười rồi bước ra khỏi bếp. Chuyện này cứ tạm thời treo ở đây cái đã, dù gì Cương Tử cũng chưa vội lấy vợ ngay nên không cần gấp gáp tránh hỏng việc.

Mà cũng chẳng việc gì phải gấp vì Lâm Thanh Hoà rất có niềm tin vào thằng cháu ngoại này, người như nó lấy đâu chả được vợ. Này nhé, xét về ngoại hình, mặt mũi nó không tới nỗi xấu, vóc dáng cũng chẳng phải loại lùn, tính ra cũng được mét bảy tám cơ mà. Quan trọng hơn cả nó là đứa có trách nhiệm và cực kỳ có chí tiến thủ.

Đấy, giờ đang liều mạng kiếm tiền để mua nhà chung cư kia kìa. Tháng trước nó mới hí hửng khoe dạo này làm ăn được lắm, hầu như tháng nào cũng đút túi ngàn rưỡi. Ở cái thời lương công nhân cao nhất 200 đồng mà nó đã có thể dễ dàng kiếm được gấp bảy, gấp tám lần người ta. Thử hỏi làm gì có cô gái nào không động lòng cơ chứ?

Chẳng những vậy, có tiền trong tay nhưng Cương Tử chưa một lần nghĩ tới việc sẽ lao vào những cuộc ăn chơi sa đoạ, càng không dính tới mấy thói hư tật xấu như hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, gái gú, mà toàn tâm toàn ý tích cóp chuẩn bị cho tương lai.

Thật ra rất nhiều lần Lâm Thanh Hoà tính khuyên nó đầu tư mở rộng kinh doanh nhưng ngẫm tới ngẫm lui lại thôi. Thuyền to sóng to, càng làm ăn lớn càng phải đối mặt với nhiều rủi ro, bất trắc, thậm chí có những khi phải đứng trước quyết định liều lĩnh được ăn cả ngã về không. Vậy nên với những người hướng tới cuộc sống bình yên, an ổn như Cương Tử có lẽ sẽ thích tiết kiệm tiền để mua đất mua nhà hơn việc mang tiền đi đầu tư mạo hiểm.

Lâm Thanh Hoà thong dong đi vào phòng khách. Bất chợt nhớ tới đã lâu rồi chưa gọi điện thoại về quê, thế là cô liền nhắc máy lên gọi cho chị cả Chu.

Lần này phải đợi một hồi lâu chị cả Chu mới chạy sang nghe điện.

Vừa cầm ống nghe lên là chị cười nói ngay: “Dạo này chị cũng bận quá thành ra quên cả gọi điện cho thím.”

Lâm Thanh Hòa chẳng để ý cái đó, cô vui vẻ hỏi lại: “Gần đây chị đang bận chuyện gì thế?”

Chị cả Chu không giấu được sự vui mừng: “Giờ đang đúng mùa vịt đẻ trứng, mà chúng toàn thích đẻ rong thôi khiến chị với thằng Xung Tử ngày nào cũng phải đi kiếm hết hơi. Anh cả thím đang càm ràm hai mẹ con kia kìa.”

Xung Tử chính là chồng Chu Đại Ni, con rể lớn của nhà anh chị cả.

Đầu năm nay, chính sách thay đổi, đất đai được phép mua bán tự do nên mẹ vợ con rể bắt tay hợp tác mua một miếng đất lớn mở trang trại vịt.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thế vịt đẻ thế nào, nhiều không chị?”

Chị cả Chu gật đầu lia lịa: “Tốt tốt lắm, xung quanh đây cũng nhiều nhà nuôi nhưng không nhà nào cho trứng thường xuyên như nhà mình. Mà được vậy cũng là nhờ anh cả thím với thằng Xung Tử chịu khó đi bắt cá vụn, tép riu về cho lũ vịt ăn.”

Lâm Thanh Hoà gật gù: “Thế chị bán cho ai?”

Chị cả Chu có sao nói vậy: “Nhiều trứng quá đến nỗi cả tiệm của chú ba lẫn cậu ba Lâm đều tiêu thụ không hết. Giờ chị đang phải đi liên hệ thêm mấy chỗ khác đây.”

Năm nay nhà chị nuôi những hơn 3000 con, trong đó vịt đẻ chiếm đại đa số, còn vịt đực hễ con nào trưởng thành là cho xuất chuồng luôn chứ để vừa chật chỗ vừa phí lương thực.

Lâm Thanh Hoà lại hỏi tiếp sang trang trại gà của Chu Đông.

Nhắc tới cậu ấy, chị cả Chu thở dài: “Thiếu chút nữa nó với anh vợ cạch mặt nhau.”

Lâm Thanh Hoà giật mình: “Hả? Sao lại vậy hả chị?”

Chị cả Chu liền thuật lại cho Lâm Thanh Hoà nghe đầu đuôi sự tình. Chuyện là trước đây Chu Đông làm một mình, nhưng chẳng hiểu duyên cớ gì tự nhiên lại kéo ba ông anh vợ tới làm chung. Sau đó không biết thế nào mấy ông đó lại tha lôi cả thân thích bên đằng nhà vợ tới nữa. Chín người mười ý, thế là loạn cào cào thành một đống.

Cuối cùng vì đại cuộc, Chu Đông đành chấp nhận bỏ hết lại cho mấy ông anh vợ tự xử lý, còn mình thì nhảy ra xây dựng một cơ sở mới, thuê nhân công bên ngoài, bắt đầu lại từ đầu.

Chị cả Chu chép miệng: “Kể cũng tội. Tính ra đợt đó nó lao đao, khốn đốn mất một thời gian. Bữa hôm sang nhà anh chị ngồi uống nước, nó cứ luôn miệng nói hối hận vì không nghe lời khuyên của em. Đáng lẽ cứ làm một mình thì đâu ra nông nỗi.”

Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Thất bại là mẹ thành công. Nó còn trẻ mà, phải va vấp nhiều mới khôn lên được. Với cả nó là đứa có chí cầu tiến chắc chắn sẽ vực dậy nhanh thôi.”

“Ừ, nó có bản lĩnh lắm, mọi chuyện đã được xử lý xong cả rồi, giờ còn nhận thầu thêm cả một ngọn đồi. Nhất định mai này sẽ lại phất lên cho xem.” Nói tới đây bất chợt nhớ tới một chuyện khác, chị cả liền nói tiếp: “À đúng rồi, nhà chú ba lắp điện thoại rồi đấy. Hôm nọ thím ba dặn chị nếu em gọi về thì đưa số điện thoại liên lạc, còn nhắn khi nào em có thời gian rảnh thì gọi cho thím ấy tám chuyện cho đỡ buồn.”

Nghe thấy thế, Lâm Thanh Hoà không khỏi bật cười: “Chà, anh chị ba ăn chơi dữ, lắp cả điện thoại bàn cơ á? Chi phí lắp đặt đắt lắm, không biết ở huyện thành bao nhiêu chứ trên chỗ chúng em là mấy ngàn lận đấy. Giờ nghĩ lại em vẫn còn xót tiền đây này.”

Chị cả Chu cũng bật cười: “Cửa hàng nhà chú thím ấy làm ăn được lắm. Với cả lắp cái điện thoại có phải mỗi nhà mình dùng đâu, mở dịch vụ cho người ta nghe gọi nữa mà. Mỗi lần mấy đồng, cộng vào cũng không ít đâu.”

Công nhận chị ba dạo này khá thật đấy, biết làm ăn ra trò, Lâm Thanh Hoà vui vẻ nói: “Vâng, để giờ em gọi cho chị ấy luôn, cũng lâu rồi hai chị em chưa tâm sự.”

Tạm biệt chị cả, Lâm Thanh Hoà lập tức quay số nhà anh chị ba.

Bình Luận (0)
Comment