Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 652: Rượu vang
Chu Quy Lai liền nói: “Bạn của anh hai ấy hả? Hm…xem nào…con chỉ quen có hai người thôi, nhưng bọn họ đều có bạn gái cả rồi. Lần trước tình cờ gặp trên đường còn tới chào hỏi con nữa mà.”
Ngẫm nghĩ thế nào, cậu nói tiếp: “Nhưng con nghe nói chị Ngũ Ni muốn ở lại huyện thành công tác mà. Nếu bác ba cứ một mực đòi tìm đối tượng trên này thì thành ra mỗi người một nơi à? Xa mặt cách lòng là dễ xảy ra vấn đề lắm.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Thuyền theo lái gái theo chồng, nếu tìm được đối tượng xứng đáng chắc chắn Ngũ Ni sẽ nguyện ý chuyển đi thôi. Hoặc giả nếu đối phương thương con bé quá biết đâu lại dọn về huyện thành không biết chừng.”
Chu Quy Lai đưa ra ý kiến: “Dọn thì đơn giản rồi nhưng cái khó là công ăn việc làm kìa, giờ xin việc đâu phải chuyện dễ đâu mẹ.”
“Thì con cứ để ý giúp đi, tìm được người thích hợp đi đã rồi tính tiếp.” Vấn đề này tạm dừng tại đây, Lâm Thanh Hoà liền hỏi sang chuyện của Vương Nguyên: “Mẹ nghe Nhị Ni nói con với Vương Nguyên đang tính hợp tác bán rượu vang hả?”
Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Kinh thật, con với anh rể mới ngồi bàn với nhau mà chị Nhị Ni đã cấp báo tới tai mẹ rồi.”
Lâm Thanh Hoà bật cười hỏi: “Chứ không phải ước mơ mở xưởng sủi cảo Đại Vương à?”
Tuy rằng mở xưởng cung ứng thực phẩm cần rất nhiều vốn liếng nhưng Lâm Thanh Hoà không ngại đầu tư cho con trai phát triển sự nghiệp riêng.
Chu Quy Lai nói ra suy nghĩ của mình: “Cái đó để lui lại từ từ mẹ ạ. Trước mắt con tính kết hợp với anh rể mở cửa hàng rượu vang xem thế nào.”
Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Bán rượu ngoại hả?”
Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng, anh Vương Nguyên bảo chỉ cần con có thể liên hệ với công ty nhập khẩu, anh ấy sẽ góp vốn 50%.”
Thuốc lá, rượu, trà là những mặt hàng đem lại lợi nhuận khổng lồ. Hiện tại, Lâm Thanh Hoà mới chỉ vươn tay tới ba trong số đó, còn thiếu mỗi rượu tây nữa là đủ bộ. Giờ thằng ba có ý tưởng, tất nhiên cô sẽ ủng hộ hết mình. Vậy nên, Lâm Thanh Hoà mỉm cười nói: “Nếu con có thể tìm được con đường nhập khẩu chính ngạch, mẹ đây sẽ bỏ vốn đầu tư cho con. Lãi suất chúng ta chia đều, thế nào?”
Được thế thì còn gì bằng, Chu Quy Lai thích chí, cong cong khoé miệng: “Cái này là chính mẹ nói đấy nha. Lợi nhuận bao nhiêu chảy vào túi con hết, không nhập sổ cái?”
Lâm Thanh Hoà khẳng định chắc nịch: “Không nhập sổ cái!”
Được, một lời đã định! Và thế là liên tiếp những ngày sau đó, Chu Quy Lai lao đầu tìm kiếm các mối quan hệ. Chạy hết chỗ này tới chỗ khác, cộng thêm tài ăn nói thiên bẩm và da mặt dày trời ban, chỉ một tuần sau, Chu Quy Lai đã thành công móc nối được với đường dây nhập khẩu rượu chính ngạch.
Sau khi có nguồn hàng, Vương Nguyên cẩn thận lái xe tới tận nơi kiểm tra. Xác định đây là hàng xịn, anh không ngại ngần vung tiền mua hai rương, một rương biếu chú thím tư còn một rương đem về nhà mình.
Còn về vấn đề mặt tiền cửa hàng cửa hiệu rồi thuê nhân công hay hoạch định chiến lược kinh doanh thế nào, Vương Nguyên không hề nhúng tay mà phóng khoáng xuất hai mươi ngàn cho Chu Quy Lai toàn quyền xử lý. Sau này mỗi tháng anh chỉ cần có vang ngon để uống và có hoa hồng chảy về túi là được rồi. Còn lại những cái khác Vương Nguyên hoàn toàn không quan tâm.
Đây gần như là sự nghiệp đầu tay nên Chu Quy Lai cực kỳ năng nổ. Cậu tới khu vực xung quanh trường đại học rải tờ rơi thông báo tuyển dụng. Sắp nghỉ hè cho nên rất nhiều sinh viên năm cuối đang nháo nhác tìm việc khắp nơi. Tất nhiên nếu không tự tìm cũng sẽ được nhà nước phân phối thôi nhưng thường những công việc như vậy, một là không đúng ngành đúng nghề, hai là lương thưởng đãi ngộ thấp hoặc bị đẩy tới vùng sâu vùng xa nên có một số ít người không muốn bị động ngồi chờ sắp xếp.
Ngoài ra, mức lương Chu Quy Lai đưa ra vô cùng hấp dẫn, 180 đồng cộng với phần trăm doanh số, nghĩa là thu nhập hàng tháng không cố định mà ai càng bán được nhiều hàng sẽ càng kiếm được nhiều tiền.
Tất nhiên không phải sinh viên nào ứng tuyển cũng được nhận ngay mà phải trải qua khâu xét duyệt hồ sơ tương đối gắt gao, nếu ai không đáp ứng đủ “ngũ giảng, tứ mỹ, tam ái” (1), sẽ bị loại ngay lập tức. Không chỉ có vậy, sau khi vượt qua vòng hồ sơ, những ứng viên còn phải đối mặt với vòng phỏng vấn trực tiếp, để xét xem nhân phẩm cũng như bối cảnh gia đình từng người thế nào.
Mà cũng bởi vì tiền lương quá cao, nên có một số người sinh lòng nghi ngờ Chu Quy Lai là kẻ lừa đảo. Dĩ nhiên Chu Quy Lai thừa sức nhìn ra ánh mắt nghi kỵ của họ, thế nhưng cậu chẳng cần phân bua cũng chẳng thèm giải thích, chỉ nhẹ nhàng đặt tấm bằng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh lên bàn, thế là tất cả mọi người im bặt hết. Đúng là trong mọi trường hợp, đem thực lực ra là dễ nói chuyện nhất.
Trải qua cuộc sát hạch nghiêm ngặt, cuối cùng Chu Quy Lai chọn được bốn người.
Cậu rất tự tin với mức lương hấp dẫn mình đưa ra, chắc chắn bọn họ sẽ phải tìm mọi cách để đẩy mạnh tiêu thụ.
Bởi vì suy cho cùng, việc tốt không thiếu người muốn làm, nhưng ngược lại không phải ai cũng dễ dàng tìm được việc tốt. Vì thế, một khi đã có được rồi phải ra sức nỗ lực cạnh tranh, khẳng định vị trí của bản thân. Bằng không chắc chắn sẽ bị đá khỏi đường đua ngay tức khắc.
Chu Quy Lai dẫn bốn người được chọn tới cửa hàng rồi nói: “Đúng là những người được vào biên chế nhà nước rất có mặt mũi, nhưng chúng ta cũng không hề thua kém. Trước mắt mới chỉ có một cửa hàng và bốn nhân viên, nhưng mai này tôi chắc chắn sẽ phát triển nó thành một chuỗi hệ thống. Vậy nên mọi người phải tranh thủ thời gian làm quen với công việc, nâng cao năng lực cá nhân. Ai có đủ bản lĩnh tôi không ngại đề bạt lên chức vụ quản lý, mà đã thăng chức thì nhất định sẽ tăng lương. Tương lai ra sao phụ thuộc hoàn vào nỗ lực ngày hôm nay của các bạn.”
Có một sự thật là cả bốn người này đều lớn tuổi hơn Chu Quy Lai. Vì họ đi học muộn nên tốt nghiệp trễ nhưng hơn được tuổi đời không có nghĩa hơn được khả năng cũng như bản lĩnh. Mặc dù năm nay Chu Quy Lai mới hai mươi nhưng cậu đã đi khắp nơi từ Nam chí Bắc, tiếp xúc nhiều người, va vấp nhiều việc, kinh nghiệm thực tiễn được tôi luyện trên thương trường chứ không phải chỉ đơn thuần là những kiến thức trong sách vở. Vậy nên khí thế của cậu thừa sức đè bẹp đám sinh viên mới bỡ ngỡ bước ra từ cánh cổng trường đại học.
Thêm vào đó, cả bốn người đều từ nơi khác đến, không phải dân Bắc Kinh. Vì dân thủ đô họ chảnh lắm, cậy có ô dù quan hệ nên toàn hướng mắt lên cao, còn lâu mới chịu ứng cử làm công việc này. Mà chính Chu Quy Lai cũng không có hứng thú thuê những người như vậy, đối với cậu hộ khẩu ở đâu cũng được, quan trọng là chăm chỉ chịu khó, thật thà trung thực. Với lại đừng khinh thường dân tỉnh lẻ nha, ý chí phấn đấu của người ta mạnh mẽ lắm đấy. Chỉ cần trông thấy một cơ hội dù là nhỏ nhoi, họ cũng sẽ dùng hết sức bình sinh mà nắm chặt lấy với hy vọng có thể bám trụ lại mảnh đất Bắc Kinh đầy màu mỡ và nhiều hứa hẹn này.
Xem xong cửa hàng, Chu Quy Lai dẫn họ tới một khu nhà tập thể có kết cấu khá giống ký túc xá trường đại học. Điều kiện chỗ này này không cao sang nhưng cũng không quá xập xê, cũ nát, nói chung là ở mức trung bình chấp nhận được.
Chu Quy Lai thẳng thắn nói: “Ngoài lương và phần trăm hoa hồng, tôi sẽ cung cấp chỗ ở miễn phí nhưng không bao ăn. Về vấn đề ăn uống mọi người tự tìm cách giải quyết. Tôi nghĩ chắc không chỗ nào cho nhân viên nhiều phúc lợi như chỗ này đâu nên mọi người phải cố gắng khiến tôi hài lòng mới được. Nếu cố tình chây lười chỉ nhận lương mà không ra sức làm việc thì đừng trách tôi đây không nể tình.”
Nghe vậy, cả bốn người cùng đồng thanh nói: “Cái này chúng tôi biết mà. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, khẳng định không khiến ông chủ thất vọng.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người thu dọn một chút, làm quen với môi trường mới rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi. Ngày mai bắt đầu đi làm chính thức. Việc đầu tiên chính là dọn dẹp và trang trí lại mặt tiền cửa hàng.”
Về việc Chu Quy Lai thuê bốn nhân viên với mức lượng và đãi ngộ cao ngất ngưởng, Lâm Thanh Hoà tất nhiên biết nhưng không hề có ý định tham gia. Bởi cô tôn trọng sự nghiệp riêng của con trai nên để con được toàn quyền quản lý và điều hành.
Nhưng xót con phải đi sớm về khuya, tất bật tối mắt tối mũi suốt bao ngày trời, Lâm Thanh Hoà liền xuống nhà sau dặn dò dì Triệu: “Tối nay dì hầm cho thằng ba nồi canh nha, để lát nữa nó về bảo nó uống xong hẵng ngủ.”
Dì Triệu đồng ý ngay: “Dạ vâng thưa bà chủ.”
Vậy là tối nay Chu Quy Lai vừa bước vào nhà đã có ngay một tô canh thơm lừng, nghi ngút khói chờ sẵn. Lúc này trời đã khuya nhưng dì Triệu vẫn chưa đi ngủ, mà đợi cậu chủ về, chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi cẩn thận truyền lời lại: “Bà chủ căn dặn nấu riêng canh bổ cho cậu, còn bảo cậu phải uống hết rồi mới được đi ngủ.”
Nghe mà ấm lòng biết bao, Chu Quy Lai nhoẻn miệng cười: “Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn dì.”
Cậu ngồi vào bàn, xử lý sạch sẽ tô canh xương sườn hầm rau củ. Sau đó đi đánh răng rửa mặt rồi vào phòng tiếp tục nghiên cứu kế hoạch kinh doanh.
Hôm nay cửa hàng đã hoàn tất công đoạn trang trí, ngày mai là có thể bắt đầu nhập hàng về bày bán được rồi. Để chuẩn bị cho buổi khai trương sớm mai, ngay từ chiều hôm nay, Chu Quy Lai đã cho in rất nhiều tờ rơi để bốn nhân viên toả đi quảng cáo ở khắp phố lớn, ngõ nhỏ.
Còn ngày mai, phải huy động xe ô-tô con, rồi xe vận tải của nhà mình tới, cả xe của anh Vương Nguyên nữa. Phải đậu một hàng dài trước cửa tiệm cho khí thế bừng bừng lên mới được….
Càng nghĩ càng phấn khích, Chu Quy Lai tủm tỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lúc này, trong phòng ngủ chính, Lâm Thanh Hoà vừa xoa lưng dỗ Mật Mật ngủ vừa nói với chồng về vấn đề này: “Ngày mai cửa hàng rượu ngoại của thằng ba khai trương, hai vợ chồng mình tới chúc mừng nha.”
Chu Thanh Bách không muốn đi cho lắm nên uể oải nói: “Tiền lời đổ hết vào túi nó mà….”
Lâm Thanh Hoà trừng lớn mắt, gằn giọng: “Nó là con trai của anh đấy!”
“Được được, mai anh đi với em.” Thấy vợ nổi giận, Chu Thanh Bách lập tức xuống nước rồi vội vàng ôm lấy vợ dỗ dành nhưng trong lòng trộm nghĩ, nuôi con trai chỉ toàn tốn kém mà lại chẳng đáng yêu bằng cục cưng Mật Mật…
===
(1) “Ngũ giảng, tứ mỹ, tam ái” hay còn gọi năm bài dạy, bốn vẻ đẹp, ba yêu thích là nội dung của hoạt động giáo dục tư tưởng công khai được Trung Quốc đại lục đẩy mạnh vào đầu những năm 1980. Trong đó, “ngũ giảng” nhấn mạnh văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức; “tứ mỹ” chỉ vẻ đẹp tinh thần, ngôn ngữ, ứng xử và môi trường; “tam ái” là tình yêu Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tình yêu chủ nghĩa xã hội và tình yêu Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trong đó, ngũ giảng và tứ mỹ được đề xuất vào tháng 2 năm 1981, đến tháng 2 năm 1983, nội dung “tam ái” mới được bổ sung.