Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 653: Tập huấn
Ngoài miệng nói ghét bỏ mấy đứa con trai vậy thôi chứ cái gì đáng ủng hộ Chu Thanh Bách vẫn ủng hộ rất nhiệt tình.
Vậy là dưới sự động viên tinh thần của cả gia đình, buổi khai trương tiệm rượu ngoại của Chu Quy Lai diễn ra vô cùng hoành tráng và tốt đẹp.
Mà phải công nhận một điều Chu Quy Lai nhắm được mặt tiền này quá chuẩn. Thứ nhất nó nằm trên trục đường lớn, thứ hai cách đây mười phút lái xe chính là khu Đông, khu dân cư nổi tiếng với toàn người giàu có lắm tiền nhiều của.
Thì cũng chính vì những lý do này nên cậu mới chịu bỏ một số tiền lớn thu mua mặt bằng, đồng thời chi thêm một khoản không nhỏ để sửa sang, trang hoàng lại căn tiệm cho thật hào nhoáng và bắt mắt.
Trùng hợp thay, cả ông Vương lẫn ông Chu đều rất thích uống rượu vang. Hai ông còn hào phóng mang ra công viên mời mấy ông bạn già.
Riêng về vấn đề này bà Chu rất không hài lòng và cực lực phản đối. Bà thấy cứ để ở nhà mình uống rồi ra công viên khoe khoang vài câu là đủ nở mày nở mặt rồi. Còn nếu chẳng may có ai không tin thì mình miêu tả chi tiết hương vị cho người ta nghe là được chứ gì. Đằng này rượu tây đắt muốn chết, phải vận chuyển từ tận nước ngoài về đây, thằng Quy Lai với thằng Vương Nguyên buôn bán khó khăn, lời lãi được bao nhiêu mà hai ông già mắc dịch này dám phung phí như thế?!
Nhưng bà nào có hiểu kỳ thực hai ông làm vậy là đang hỗ trợ quảng cáo, tìm thêm khách cho cửa hàng của thằng cháu. Quả nhiên chỉ vài ngày sau, đã có người đặt năm bình vang đỏ. Ông Chu và Ông Vương mừng lắm, hăm hở nhận nhiệm vụ đi lấy hàng giúp.
Lúc nhìn thấy hai ông già cười tít mắt xách năm bình vang đỏ trở về, bà Chu mới hiểu à thì ra nguyên lai là như vậy, thế mà không nói sớm làm bà xót của mất mấy ngày trời.
Kỳ thực tình hình buôn bán của tiệm rượu tương đối chậm, mỗi ngày chỉ bán được cùng lắm tám tới mười bình mà khách hàng chủ yếu đều từ khu Đông bên kia, bởi do giá thành quá đắt đỏ, người dân bình thường không tài nào mua nổi.
Thấy thằng con mặt mày ủ rũ, Lâm Thanh Hoà liền đưa gợi ý làm cái thẻ thành viên chia thành các cấp bậc vàng, bạc, đồng. Giả dụ ai có thẻ vàng thì được giảm 30% khi mua hàng, tương ứng với đó là hạng bạc được giảm 20% và hạng đồng giảm 10%.
Cô chỉ đơn thuần đưa ra gợi ý còn lên kế hoạch triển khai như nào thằng ba phải tự động não suy nghĩ.
Đang tắc tị bỗng nhiên được khai sáng, Chu Quy Lai như được mở ra một con đường khác, sáng sủa và thênh thang hơn. Cậu lập tức hoạch định chiến lược mới nhằm mở rộng thị trường đồng thời thu hút thêm nhiều khách hàng hơn.
Và không phụ công sức cũng như sự kỳ vọng của Chu Quy Lai, hệ thống rượu ngoại của cậu không những trải dài khắp Bắc Kinh mà còn lan sang cả thành phố Thượng Hải. Vì là hàng nhập khẩu chính ngạch, đảm bảo rượu xịn nên khách mới khách cũ truyền tai nhau kéo đến nườm nượp. Doanh nghiệp ăn nên làm ra phất lên như diều gặp gió. Tất nhiên, đây là những diễn biến trong tương lai.
Quay lại với thực tại, dạo gần đây Lâm Thanh Hoà đang do dự liệu có nên mở một văn phòng dịch thuật hay không. Nhưng còn chưa đợi cô suy tính xong thì đã có những việc khác ào ào dồn tới.
Đầu tháng 7, Khương Hằng từ Thượng Hải tới Bắc Kinh tập huấn.
Vì cậu ấy là anh họ của Khương Canh nên Lâm Thanh Hoà ưu ái cho ở tại nhà mình luôn. Cô kín đáo đưa mắt đánh giá chàng trai trước mặt, mặt mũi khá ưa nhìn, tầm vóc cân đối, thoạt nhìn có vẻ là người chính trực và đáng tin cậy. Ừhm, phải như này thì Lâm Thanh Hoà cô mới nguyện ý bồi dưỡng.
Cô lịch sự cười nói: “Cháu cứ sinh hoạt thoải mái nhé. Cứ coi như đây là nhà mình, đừng ngại. Ngày mai là Tiểu Canh được nghỉ học rồi. Trước tiên bảo nó dẫn cháu đi thăm thú Bắc Kinh một vòng cho biết, rồi sau đó hẵng tới tiệm trà tiếp nhận công việc.”
Khương Hằng vội đáp: “Cám ơn bà chủ nhưng cháu không cần đi thăm thú gì đâu ạ. Cháu xin được tới cửa hàng học hỏi luôn từ hôm nay.”
Anh rất rõ ràng lần này mình sang Bắc Kinh là để học tập nâng cao nghiệp vụ chứ không phải đi chơi. Mà tới cái tuổi này rồi, anh cũng chẳng còn ham thích chơi bời gì nữa, chi bằng dành thời gian đó tranh thủ làm việc kiếm thêm tiền đặng sau này có cái mà cưới vợ không phải tốt hơn sao.
Từ khi đi theo cậu ba, trong túi rủng rỉnh tiền bạc đâm ra Khương Hằng tự tin hơn hẳn. Trừ bỏ gửi một ít về phụ giúp gia đình, còn lại bao nhiêu anh cất lên hết để dành trù bị cho tương lai. Vì thế, Khương Hằng cực kỳ coi trọng công việc này, ngoài dốc sức làm việc ra thì anh không hề nghĩ tới cái khác.
Thấy cậu ấy kiên trì như vậy, Lâm Thanh Hoà cũng không tiện ép buộc, cô chỉ cười rồi nói thêm: “Tiểu Canh là con nuôi của dì, cháu là anh họ nó, cứ gọi dì Lâm là được rồi.”
Khương Hằng lập tức lễ phép nói: “Dạ vâng, dì Lâm.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi kêu thằng ba dẫn Khương Hằng đi vào phòng dành cho khách cất tư trang hành lý. Còn mình thì với tay lấy mấy quyển sổ kế toán, định kiểm tra một chút, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Thanh Hoà nhấc ống nghe, nhàn nhạt nói: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng cười khúc khích của Chu Ngũ Ni: “Thím tư!”
Nhận ra tiếng cháu gái, Lâm Thanh Hoà mỉm cười, giọng nói cũng mềm mại hơn hẳn: “Ngũ Ni đấy hả? Nghỉ hè chưa? Khi nào tính lên thím chơi đây, chứ để thím tư chờ lâu lắm rồi đấy nhá.”
Chu Ngũ Ni vui vẻ đáp: “Hôm nay cháu vừa được nghỉ xong. Sớm mai cháu với Lâm Tú sẽ ngồi tàu lên Bắc Kinh. Nên hôm nay cháu gọi điện thông báo với thím đây.”
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay, cô liền nói sẽ kêu Chu Quy Lai ra ga đón. Nghe vậy, Chu Ngũ Ni lên tiếng cản ngay: “Thôi thôi, đón rước chi cho phiền hà, không cần đâu thím ạ. Cháu vẫn nhớ rõ đường xá mà, để cháu tự dẫn Lâm Tú đi tiện thể thử xem trí nhớ của cháu tới đâu.”
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ, uhm, kể ra như vậy cũng tốt, chứ dạo này thằng ba tương đối bận rộn, vừa phải quản lý cửa hàng rượu giờ lại phải lên chương trình tập huấn nghiệp vụ cho Khương Hằng nữa. Đúng là nó không có thời gian rảnh thật.
Vậy nên cô liền dặn dò thêm: “Về cơ bản tuyến đường vẫn như cũ không có gì thay đổi. Chỉ là đường xá được cơi nới rộng rãi hơn thôi. Cháu cứ đi thẳng tới tiệm sủi cảo của chú tư là được. Chú tư sẽ đón hai đứa ở đó.”
Gần đây ông chủ Chu Thanh Bách bắt đầu mở cửa buôn bán trở lại rồi. Chứ khách hàng kêu quá, ai đời làm ăn gì mà bữa đực bữa cái như thế bao giờ. Ngay cả hàng xóm xung quanh cũng cười Chu Thanh Bách tuỳ hứng. Nhưng anh thì lại cứ đủng đỉnh như vậy đấy, rảnh thì mở, còn bận bận thì đóng cửa nghỉ chơi, đơn giản vậy thôi!
Lâm Thanh Hoà rất buồn cười nhưng cũng mặc kệ, dù sao cái tiệm đó mở ra là để anh giết thời gian nên muốn hoạt động thế nào tuỳ ý anh. Mà ngẫm lại đúng là thế sự khó lường. Nhớ lại ngày đầu mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh, Lâm Thanh Hoà chỉ mong tìm được một công việc biên chế, thu nhập ổn định, thế rồi sau đó các cửa hàng cửa hiệu cứ lần lượt mọc ra, từ tiệm sủi cảo, tới tiệm quần áo, kế đến là đồ uống, thuốc lá, trà, rượu…Tuy rằng chỉ kinh doanh với quy mô nhỏ nhưng gom hết lại cũng rất đáng gờm đấy, không phải dạng vừa đâu!
Vì kinh doanh ăn uống, nên mãi 8 giờ tối Chu Thanh Bách mới có thể đóng quán đi về nhà. Chỉ khổ thân cho Mật Mật, con bé cứ trông đứng trông ngồi từ chập tối tới giờ. Thoáng thấy bóng ba đi vào sân, Mật Mật lập tức lao ra như tên bắn, ôm chầm lấy một bên chân ba, ngọt ngào hỏi: “Ba ơi, ba có đói bụng không?”
Chu Thanh Bách nhũn cả tim, anh khom lưng bế bổng con gái lên rồi đáp: “Ba đói lắm rồi con gái yêu ạ.”
Kỳ thực ban nãy anh đã lót dạ một chén sủi cảo rồi, nhưng chỉ thuần tuý là lót dạ cho đỡ đói thôi chứ không thể ăn no được. Mở cửa buôn bán bao năm, Chu Thanh Bách làm sủi cảo nhiều đến độ chỉ nhìn thôi đã ngán tận họng rồi. Mà tình trạng này không chỉ anh, hầu như mấy ông chủ tiệm thực phẩm đều như vậy cả, nhà bán cái gì là y rằng không nuốt nổi cái đó vì quá ngán.
Với lại so với cơm nhà thì sủi cảo thua ngay từ vòng gửi xe. Với ai anh không biết chứ với anh mà nói, cơm nhà vẫn luôn luôn giữ vị trí số 1.
Mật Mật vội vã ra dấu cho ba thả mình xuống rồi kéo tay ba lẫm chẫm đi vào phòng ăn, vừa đi cái miệng nhỏ vừa liến thoắng không ngừng: “Trong bếp vẫn còn cơm, ba, ba mau ngồi xuống ghế kẻo mệt, để Mật Mật đi lấy cơm cho ba nha.”
Lâm Thanh Hoà gọi dì giúp việc hâm nóng lại cơm canh rồi quay sang nói với chồng: “À, mấy ngày nữa anh đừng đi đâu nhá. Ngũ Ni và Tiểu Tú sẽ lên Bắc Kinh, chúng nó không biết đường tới đây nên em bảo hai đứa cứ đi thẳng đến tiệm sủi cảo.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, anh nhớ rồi.”
Rất nhanh, dì Triệu bưng cơm và thức ăn lên. Bữa hôm nay có canh xương sườn hầm củ sen, ớt xanh xào thịt và hai khúc cá chiên.
Mọi người đã ăn cả rồi, đây là phần riêng cho Chu Thanh Bách.
Tính ra mâm cơm khá đơn giản nhưng Chu Thanh Bách ăn rất ngon miệng. Bởi tính anh không cầu kỳ trong ăn uống với lại cơ địa rất dễ mập, ăn quá chén là cái bụng ngấn mỡ ngay. Đời này anh chẳng sợ gì, chỉ sợ bị vợ chê mập vậy nên không thể để tăng cân được.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lâm Thanh Hoà liền hỏi thằng ba: “Ủa, Khương Hằng đi ngủ rồi hả con?”
Nhắc tới anh ấy, Chu Quy Lai lăn ra cười sằng sặc: “Chắc hôm nay bị đả kích lớn rồi mẹ ạ.”
Ở chi nhánh bên Thượng Hải, Khương Hằng tự thấy mình điều hành đã tốt lắm rồi. Mỗi tháng thu về mấy ngàn đồng cơ mà, đó đích thị là một con số không hề kém chút nào.
Ấy vậy mà qua tới bên này anh ta mới biết thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”, hôm nay có một ông khách lái xe hơi tới, trực tiếp mua một đơn hàng có giá trị bằng tổng thu nhập một tháng của toàn bộ năm cửa hàng bên Thượng Hải.
Hơn nữa đây mới là 1 cửa hàng ở Bắc Kinh thôi, nếu cộng dồn tất cả lại thì con số còn kinh khủng tới mức nào nữa!
Đại khái là cú đả kích này quá lớn, Khương Hằng cần thời gian để điều chỉnh lại tâm lý nên lui vào phòng nghỉ ngơi sớm.
Lâm Thanh Hoà cũng bật cười vì độ ngô nghê của cậu ấy. Chứ nếu một tháng kiếm vài ngàn thì việc gì cô phải lặn lộn xuống tận Giang Nam kí hợp đồng.
Ngoài chú trọng chất lượng hàng hoá đầu vào, Lâm Thanh Hoà cũng rất chuyên nghiệp trong cách thức chăm sóc khách hàng. Tỷ như với những khách quen, thường xuyên ủng hộ số lượng lớn sẽ được hưởng chiết khấu ưu đãi.
Ngoài ra, vào mỗi dịp Tết đến xuân về hay ngày lễ kỷ niệm gì đó, Lâm Thanh Hoà sẽ gửi quà tặng nhằm tri ân những khách hàng đặc biệt. Mà mỗi phần quà cô chuẩn bị không hề nhẹ tay tí nào, trong đó toàn những món có giá trị cao như bào ngư, hải sâm…