Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 654: Niềm tự hào của Chu gia
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà biết những thứ này chẳng bõ bèn gì với mấy ông chủ giàu sang phú quý, nhưng cái chính là cô muốn cảm ơn những vị khách thân thiết đã tin tưởng và ủng hộ tiệm trà suốt bao năm qua, đồng thời nhân cơ hội quảng bá tiệm hải vị luôn, lại còn không quên hứa hẹn sẽ có chiết khấu nếu mua số lượng lớn.
Mà phàm những người làm ăn lớn đặc biệt thích giao lưu với kiểu người hào phóng rộng rãi như bà chủ Lâm Thanh Hoà. Vậy nên đa phần khách hàng đã tới với cửa hàng cô đều sẽ gắn bó mật thiết, gần như rất ít người chạy sang chỗ khác.
Lâm Thanh Hoà suy ngẫm một chút rồi nói: “Khương Hằng là đứa có tiềm năng, con chịu khó bồi dưỡng nó đi, sau này sẽ giúp ích được rất nhiều cho con đấy.”
Chu Quy Lai gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi hỏi sang chuyện nhà Chu Tam Ni: “Con thấy có vẻ anh Ái Quốc nôn nóng được ra làm riêng lắm rồi mẹ ạ.”
Lâm Thanh Hoà: “Đợt trước mẹ mới hỏi Tam Ni rồi, nó nói hiện giờ chưa đủ vốn, phải tích cóp thêm một thời gian nữa.”
Chật vật mãi cho tới tận năm nay hai vợ chồng nó mới trả hết khoản vay mua cửa hàng. Lâm Thanh Hoà đoán muốn ra kinh doanh riêng ít nhất cũng phải chuẩn bị một, hai năm nữa e rằng mới đủ kinh phí.
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà hiểu đạo lý nước chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao, nên cô sẽ không ngăn cản chúng nó phát triển, thậm chí còn ủng hộ hết mình. Nhưng chắc có lẽ phải tìm người thay thế từ giờ là vừa, bởi đổ vào đó quá trời vốn liếng mà cửa hàng lại đang ăn nên làm ra, nếu không phải người nhà hoặc tay chân thân tín trông coi thì không thể nào yên tâm được.
Ngày hôm sau, Ông Quốc Đống chở Chu Tứ Ni tới chơi.
Vừa nhìn thấy cái bụng to lùm lùm của con bé là Lâm Thanh Hoà hoảng hồn: “Giời ạ, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, bụng mang dạ chửa thế này mà cứ ham đi?!”
Biết thím tư lo cho mình, Chu Tứ Ni bật cười: “Thím ơi, thím cứ yên tâm, cháu nào có yếu ớt tới vậy!”
Lâm Thanh Hoà vẫn nhíu chặt mày: “Con bé này ẩu quá! Đừng có ỉ i mình còn trẻ còn khoẻ mà chủ quan. Bầu bì là không lơ mơ được đâu. Phải hết sức cẩn thận, có biết không hả?”
Ít nhiều gì cũng đã vượt cạn một lần nên Lâm Thanh Hoà kinh nghiệm đầy mình, mấy tháng đầu còn đỡ chứ càng về những tháng cuối thai kỳ càng phải cẩn thận từng ly từng tý, từ ăn uống cho tới đi lại, ngủ nghỉ, tất tần tật đều phải hết sức chú ý mới được.
Cô nhẹ nhàng đỡ bà bầu vào phòng khách rồi hỏi thăm: “Thế hai đứa chuyển về nhà mới đã quen chưa?”
Chu Tứ Ni tươi cười gật đầu: “Dạ rộng rãi thoáng mát lắm thím ạ, bếp gas dùng cũng thích nữa, tiện ơi là tiện.”
Trước đây mọi người chủ yếu đun nấu bằng than đá nhưng giờ đã có bếp gas, sạch sẽ và nhàn hạ hơn rất nhiều. Nhà Lâm Thanh Hoà cũng đã đổi sang dùng bếp gas được một thời gian rồi.
Ngồi xuống bàn trà, Lâm Thanh Hoà rót nước cho hai đứa nó rồi kể: “Mấy hôm trước thím mới nói chuyện điện thoại với mẹ cháu xong. Chị ấy hỏi không biết cháu tính toán ở cữ thế nào, có cần bà ngoại lên hỗ trợ không để còn thu xếp công việc ở quê. Nhưng thím bảo mẹ cháu khỏi phải vất vả chạy lên chạy xuống, cứ ở nhà lo chuồng trại chăn nuôi đi, trên này mọi người sẽ sắp xếp được. Đến lúc đó thuê một cô bảo mẫu, người ta có chuyên môn sẽ biết làm thế nào để chăm sóc mẹ và bé được tốt nhất.”
Ông Quốc Đống liền tiếp lời: “Cháu đã liên hệ bảo mẫu rồi, Tứ Ni sinh xong là người ta tới ngay.”
Thời còn độc thân, Ông Quốc Đống gần như chẳng để tâm tới việc gì khiến chị Ông cứ lo đứng lo ngồi chỉ sợ anh con trai không lấy được vợ. Thế mà từ ngày lập gia đình, Quốc Đống thay đổi 180 độ, trở thành một người đàn ông cực kỳ chu đáo và có trách nhiệm.
Sự biến chuyển này Lâm Thanh Hoà nhìn thấy hết và tất nhiên cô rất hài lòng. Trong số mấy người cháu rể, chỉ có Ông Quốc Đống là cán bộ nhà nước vừa có quyền vừa có thế, lại được xã hội kính trọng. Không những vậy cậu ấy còn được cấp nhà ở đàng hoàng tử tế và sắp tới đây rất có khả năng sẽ được thăng chức tăng lương. Đương nhiên, điều quan trọng bậc nhất chính là Ông Quốc Đống xứng đáng là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa vững chãi cả về mặt tinh thần cũng như tài chính cho Tứ Ni và đứa con sắp chào đời.
Vừa nghe tin vợ cấn bầu một cái là Ông Quốc Đống hăm hở xuống bếp học nấu cơm. Nhưng ngặt nỗi nấu nướng thuộc phạm trù thiên phú mà ông trời lại quên không ban cho Quốc Đống mới khổ chứ. Không ít lần Chu Tứ Ni khóc dở mếu dở trước các tác phẩm nửa sống nửa khét của ông xã. Nhưng không sao, tấm lòng và sự cố gắng mới thực sự đáng trân quý. Vả lại dễ dầu gì được thưởng thức cơm do chính tay đại thiếu gia nấu, nên nhớ rằng mấy chục năm sống trên đời chưa một lần nào Ông Quốc Đống bước chân xuống bếp, thậm chí nói mười ngón tay không dính nước cũng chẳng ngoa tí nào. Vậy nên, giờ anh chịu dụng tâm học hỏi là một việc rất đáng ghi nhận, cần được động viên và khuyến khích.
Ngồi nói chuyện một lát, Chu Tứ Ni liền đề cập tới cửa hàng hải vị: “Đợt trước thím tư có nhắc sắp tới đây anh chị ba sẽ chuyển ra kinh doanh riêng. Không biết thím đã tìm được người tiếp quản tiệm hải vị chưa?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Trước mắt chưa có ai.”
rồi cô quay sang hỏi Tứ Ni: “Cháu có hứng thú không?”
Tức thì hai mắt Chu Tứ Ni sáng rực: “Cháu có!”
Nhưng Ông Quốc Đông ngồi bên cạnh lại méo xệch cả mặt. Vợ ơi là vợ, sao không lúc nào em chịu ngồi yên hết vậy? Ở nhà trông con có phải tốt hơn không? Ai bắt tội bắt nợ mà em cứ phải lao ra đường chi cho cực thân? Với lại em đi làm rồi con cái ai lo?
Trùng hợp thay, Lâm Thanh Hoà cũng có cùng suy nghĩ này: “Nếu cháu nhận tiệm hải vị thì ai trông con?”
Chu Tứ Ni thản nhiên đáp:“Cháu nghĩ nhanh lắm cũng phải hơn năm nữa anh chị ba mới có thể ra riêng. Mà đến lúc đấy con cháu cũng tới tuổi cai sữa rồi, có gì gửi về nhờ bà nội chăm giúp là được.”
Đích xác chị Ông đã hứa sau này sẽ trông cháu cho con dâu đi làm. Còn tiệm quần áo thì dễ thôi, thuê thêm một nhân viên nữa tới coi hàng là xong chứ gì.
Ông Quốc Đống bất ngờ nói chen vào: “Thế còn vấn đề cơm nước thì sao em?”
Chu Tứ Ni đáp nhẹ tênh: “Trời, chuyện đó thì lại càng dễ, ở tiệm hải vị có bếp mà, em sẽ nấu nướng ngay tại đấy luôn. Đến bữa anh chỉ việc đạp xe tới lấy cơm về cho ba mẹ là được rồi. Cùng lắm là tốn chút thời gian thôi.”
Dù sao chuyện này cũng còn xa, thuận miệng thì nói chơi vậy thôi chứ để tới lúc đó rồi bàn bạc cụ thể sau. Lâu lắm mới được nghỉ một ngày, Ông Quốc Đống không chỉ chở vợ tới nhà chú thím tư mà còn sang thăm cả ông bà nội nữa.
Nhìn thấy Chu Tứ Ni tất nhiên bà Chu vui mừng cực kỳ. Mà chả phải mình Tứ Ni đâu, ngay cả Nhị Ni hay Tam Ni cũng vậy. Nhìn xem, mấy đứa cháu gái nhà bà đều đã yên bề gia thất, lại còn sinh sống tại thủ đô, ngay gần ông bà nữa chứ, như vậy bảo bà không vui sao được.
Bà Chu vừa cầm tay cháu gái vừa cười nói vui vẻ: “À, hôm nọ bà nghe thằng Tam Oa bảo Ngũ Ni sắp lên chơi hả?”
Chu Tứ Ni xác nhận: “Vâng, đúng rồi bà ạ. Vừa cháu sang bên nhà cũng nghe thím tư nói. Nó lên tàu rồi, chỉ mấy hôm nữa là tới thôi.”
Bỗng nhiên bà Chu rơi vào trầm ngâm: “Tính ra hai chị em sinh cùng năm nhỉ, ấy vậy mà cháu đã lập gia đình được ba năm, sắp sửa ẵm con đến nơi rồi còn nó thì chả thấy động tĩnh gì, chồng con chưa, đối tượng cũng chưa nốt, chả hiểu còn muốn đợi đến bao giờ nữa.”
Chu Tứ Ni cười cười: “Bà ơi, bà yên tâm đi. Trong đám cháu gái Chu gia thì Ngũ Ni là đứa có bằng cấp cao nhất. Vừa có học thức lại vừa xinh đẹp, nó lấy đâu chẳng được chồng, bà đừng lo lắng kẻo tổn hại sức khoẻ.”
Bà Chu thở dài: “Thì bà biết nó là đứa có chí cầu tiến nhưng “trai có độ, gái có thì”, nó cũng phải tìm hiểu đối tượng dần đi là vừa chứ. Để lần này nó tới đây bà phải bảo thím tư để ý xem có anh chàng nào thích hợp không mới được. Ai chứ ánh mắt nhìn người của thím tư mấy đứa là chỉ có chuẩn trở lên.”
Lại không đúng à? Này nhé, từ việc hôn nhân của Chu Hiểu Mai cho tới Nhị Ni rồi Tứ Ni, hễ vợ thằng tư gật đầu nói tốt là y như rằng mọi thứ đều xuôi chèo mát mái. Vậy nên bây giờ bà chỉ tin tưởng vào nhận định của mỗi vợ thằng tư thôi, nó nói được ắt được, còn nó nói không được là phải dẹp khẩn trương.
Nhưng nếu tham khảo nhiều nơi sẽ càng có thêm nhiều sự lựa chọn, vì thế bà Chu liền quay sang nói với cháu rể: “Quốc Đống à, ở trong chỗ làm của cháu có cậu thanh niên nào độc thân mà điều kiện tốt tốt chút không? Nếu có thì giới thiệu cho Ngũ Ni với nhé. Con bé là đứa có chí cầu tiến, hiện đang làm giáo viên trung học tại trường huyện, nhân phẩm tốt lại ngoan ngoãn và hiếu thuận. Có gì cháu để ý giúp em nó với nhá.”
“Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân”, có thằng cháu rể làm cán bộ nhà nước, xung quanh nó nhất định toàn những người có địa vị, có học thức, không kiếm chồng ở những chỗ như vậy thì còn kiếm ở đâu nữa?
Ông Quốc Đống nhận lời ngay: “Dạ, để nhìn xem bên chỗ thím tư thế nào, nếu không có ai thì cháu sẽ giới thiệu cho ạ.”
Nhận được sự đồng thuận của cháu rể, bà Chu phấn khởi cười tít mắt, bà liên tục gật gù rồi nói với Tứ Ni: “Chị em mấy đứa đều gả chồng gần bà, bà vui lắm. Nếu rảnh rỗi nhớ thường xuyên tới thăm ông bà nha.”
Ngồi chơi một lát, hai vợ chồng đứng dậy xin phép ra về. Bà Chu vội chạy vào bếp gói cho cháu gái một túi trứng gà đem về bồi dưỡng. Đây toàn bộ đều là gà nhà đẻ chứ không phải mua ngoài chợ đâu cho nên bổ lắm.
Năm nay bà Chu đặc biệt nuôi rất nhiều gà, tận hơn ba mươi con lận. Vì sao đột nhiên lại nuôi nhiều như vậy ấy hả? Tất nhiên là để chuẩn bị cho đám cưới của thằng cháu nội bảo bối sẽ diễn ra trong năm nay!
Bình thường không sao chứ mỗi lần nhắc tới cháu nội đích tôn là bà Chu lại nhớ đến thắt ruột thắt gan. Đúng là Chu gia không thiếu con cháu, cũng không ít đứa bản lĩnh giỏi giang, nhưng vị trí của Chu Khải trong lòng ông bà vẫn luôn vững như bàn thạch chưa bao giờ dao động. Trong mắt ông bà, Chu Khải chính là bộ mặt, là niềm vinh dự và tự hào của cả dòng họ Chu gia.
Đang mải chìm đắm trong nỗi nhớ thương khôn nguôi, bỗng nhiên Tô Điềm, con gái Chu Hiểu Mai chạy xộc vào, vừa thở hổn hển vừa thông báo: “Bà ngoại, chị Nhị Ni bảo anh Khải gọi điện về, bà mau sang nghe máy đi.”
“Đây, đây, tới liền, tới liền!” Bà Chu mừng tới nỗi tay chân quýnh quáng, lập tức đứng phắt dậy, hối hả ra khỏi cửa vì sợ thằng cháu yêu phải đợi lâu.