Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 655 - Chương 655: Ly Hôn

Chương 655: Ly hôn Chương 655: Ly hôn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 655: Ly hôn

Từ sau khi nhà Nhị Ni lắp điện thoại, thỉnh thoảng rảnh rỗi Chu Khải sẽ gọi thẳng về đây để gặp ông bà nội cho tiện. Vậy nên bà Chu vui lắm và từ dạo ấy cũng chẳng dám đi đâu xa, chỉ quanh quẩn chơi xung quanh nhà, để có gì còn chạy lại nghe điện cho kịp.

Cầm ống nghe lên một cái là bà Chu thao thao bất tuyệt khoe lấy khoe để: “Ở nhà bà nội đang nuôi một đàn gà mấy chục con đây rồi. Đám cưới của hai đứa khỏi cần đi đâu mua, cứ lấy gà nhà mà dùng, chất lượng đảm bảo ăn đứt ngoài chợ.”

Qua điện thoại, Chu Khải cười ha hả: “Bà ơi, ông bà cứ làm thịt ăn đi, không cần phải để dành cho đám cưới của chúng cháu đâu.”

Bà Chu không đồng ý: “Tất nhiên phải để dành chứ, bằng không bà nuôi nhiều vậy làm gì. Cháu cứ yên tâm không cần phải lo lắng gì cả, ông bà ở nhà đầy đủ lắm, chả thiếu thứ gì. Hàng tháng cha mẹ cháu đều biếu 200 đồng sinh hoạt phí, tiền thuê người giúp việc mẹ cháu cũng ra. Mà già cả rồi nào có ăn được bao nhiêu, tháng nào cũng dư cả đống tiền kia kìa.”

Vì cuộc sống bây giờ quá hoàn mỹ nên bà Chu trân trọng từng phút từng giây, chỉ mong sao sống lâu trăm tuổi để được vui vầy bên con cháu thêm ngày nào hay ngày đó. Mà muốn vậy thì chỉ có một cách duy nhất đó là phải giữ gìn sức khoẻ. Cho nên hiện tại bà Chu cực kỳ chú trọng thân thể của mình, hàng năm cứ tới đúng ngày là rất phối hợp đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, tuyệt đối không cằn nhằn tốn tiền tốn bạc như ngày xưa nữa.

Thấy bà hào hứng chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình, Chu Khải không nỡ làm bà cụt hứng nên cậu vui vẻ nói: “Vậy được rồi, bà để dành cho chúng cháu nha, đến hôm cưới sẽ làm vài món ngon chiêu đãi mọi người.”

Sau đó, cậu liền quay qua hỏi thăm sức khoẻ của hai ông nội. Biết được hai ông đều khoẻ mạnh, Chu Khải mới yên tâm phần nào. Kế đến hai bà cháu lại hàn huyên tâm sự một hồi lâu nữa, mãi sau mới chịu cúp máy.

Đợi bà nói chuyện điện thoại xong, Chu Nhị Ni mới lại gần lên tiếng: “Bà ơi, vừa rồi đi chợ cháu có mua được ít bánh gạo nếp đậu đỏ (1), tí bà cầm về ăn nha.”

Bà Chu không khách khí, thoải mái nhận lấy rồi tiếp tục ngồi tám chuyện với cô cháu gái thêm một lát, chứ ở nhà có công lên việc xuống gì đâu mà phải vội về.

“Đợi Đại Oa thành gia lập thất rồi sinh con đẻ cái là bà mãn nguyện rồi. Chỉ đáng tiếc chúng nó ở xa quá, có muốn hỗ trợ gì cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi.”

Chu Nhị Ni cười trấn an: “Bà ơi chuyện này đơn giản mà, nếu vợ Đại Oa sinh em bé thì thuê một bảo mẫu về chăm nom là được rồi. Thu nhập của cả hai vợ chồng nó đều cao ngất ngưởng, lo gì không cáng đáng nổi.”

Chả nói đâu xa, ngay như nhà cô cũng phải thuê bảo mẫu đây này, chứ hai cái đứa tiểu quỷ kia nghịch lắm, chỉ chạy theo chúng nó cũng hết ngày hết buổi rồi, đừng hòng nghĩ tới làm việc khác.

Bà Chu gật gù: “Ừ, mướn người giúp việc cũng tốt nhưng bà vẫn cảm thấy đưa cho người nhà trông sẽ yên tâm hơn, mà không biết chúng nó có chịu gửi con về đây không nữa.”

Nếu hai đứa nó đồng ý thì hay quá, như thế bà có thể sang thăm và chơi với chắt nội đích tôn bất cứ lúc nào tuỳ thích.

Riêng về vấn đề này Chu Nhị Ni nhất thời không biết nói sao cho phải nhưng nó dám chắc thể nào thím tư cũng phản đối cho xem. Đừng tưởng thím ấy là nữ cường nhân không sợ trời không sợ đất nha, thực ra thím cực kỳ sợ trông con nít, điển hình là lúc bọn nhóc lăn ra ăn vạ khóc lóc nhề nhệ. Nói đâu xa, ngay như Mật Mật kia kìa, nó toàn thấy chú tư bế ẵm trông nom là chính chứ thím tư chỉ bế một chốc một lát thôi.

Để tránh những mâu thuẫn không đáng có, ngay ngày hôm sau, Chu Nhị Ni liền thuật lại nguyên văn ý tứ của bà nội cho thím tư nghe.

Quả nhiên, vừa nghe xong một cái là Lâm Thanh Hoà thấy choáng váng đầu óc, cô nói ngay: “Tiền thuê bảo mẫu thím sẽ ra, đắt rẻ bao nhiêu không thành vấn đề!”

Còn lại đừng mang con về bên này, trẻ nhỏ là phải ở gần cha gần mẹ mới tốt cho sự phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đương nhiên, cái này là kiếm cớ thôi chứ đích thị là cô không muốn trông. Ừ, công nhận trẻ con nhìn đáng yêu thật đấy, nhưng chỉ nhìn thôi nha còn ai trực tiếp chăm sóc mới biết mùi lợi hại. Chứ nếu nhàn hạ dễ dàng thì mấy bà mẹ đã không phải đầu bù tóc rối tất bật từ sáng sớm đến tối khuya, thậm chí chả có thời gian tắm gội chăm lo cho bản thân mình, người ngợm lúc nào cũng hôi như mắm, đến bữa cũng phải một tay bế con một tay xúc cơm, ngay cả đi vệ sinh cũng phải ẵm con theo. Đấy là còn chưa kể lúc ốm đau quấy khóc. Vậy nên thôi thôi, bà nội rất sẵn lòng chi tiền thuê bảo mẫu chứ đừng có gửi về đây, bà là bà không trông nổi đâu, chịu chết!

Chu Nhị Ni bật cười ha hả, biết ngay mà, chắc chắn thím tư sẽ phản đối mà!

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ xịch trước cửa tiệm, hoá ra Chu Toàn cùng Hạ Miên Miên về chơi.

Lâm Thanh Hoà không nể nang, lên tiếng trách luôn: “Hai đứa coi bộ thong dong quá ha. Thử tính xem, bao lâu rồi không về thăm ba mẹ hả?”

Chu Toàn gãi gãi đầu: “Tại con bận quá, hôm nay mới được nghỉ mà.”

Hạ Miên Miên khéo léo đáp lời: “Lần sau cháu sẽ không đợi anh ấy nữa, có thời gian sẽ lập tức tới đây uống trà với dì Lâm.”

Lâm Thanh Hoà hài lòng gật đầu: “Ngoan lắm! À, nếu được thì mời cả mẹ và chị dâu cháu cùng đi cho vui nha.”

Nói đến Chu Toàn, không thể phủ nhận con đường chính trị là con đường phù hợp nhất bởi ở trong cậu hội tụ đủ yếu tố của một chính trị gia xuất sắc, có đầu óc, có tầm nhìn và quan trọng nhất là rất biết cách đối nhân xử thế.

Là một chính khách dày dạn kinh nghiệm, ngay từ lần gặp đầu tiên ba của Hạ Miên Miên đã nhìn thấy những tiềm năng ẩn giấu trong con người Chu Toàn. Nếu để cậu tiếp tục làm giáo dục e rằng quá phí phạm nhân tài vì thế ông đã ra sức thúc đẩy, lôi kéo, đề bạt, cất nhắc thậm chí xem cậu như người kế nghiệp mà tay cầm tay dạy, bồi dưỡng từng ly từng tý.

Tất nhiên chuyện này không thể vội vàng một sớm một chiều, bởi chính trị không phải nghề nghiệp thông thường mà nó gắn liền với lợi ích quốc gia, với vận mệnh dân tộc, chi phối đời sống của hàng ngàn hàng triệu con người. Thế nên, chờ đợi Chu Toàn phía trước là muôn vàn khó khăn và thử thách. Một trong số đó là việc bị điều xuống các vùng nông thôn nghèo khổ, heo hút để giúp đỡ dân chúng an sinh xã hội, thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương. Đây vừa là thách thức vừa là cơ hội cho Chu Toàn rèn luyện bản thân, nâng cao năng lực cũng như tạo dựng uy tín và danh tiếng trong lòng quần chúng nhân dân. Tương lai cậu tiến được bao xa tất cả phụ thuộc vào những bước đi đầu tiên này.

Bởi vì con trai và con dâu tương lai về chơi nên Lâm Thanh Hoà không làm nữa mà trực tiếp giao lại sổ sách kế toán cho Chu Nhị Ni.

Chu Nhị Ni vui vẻ nhận lấy nhưng càng tính cô càng không nhịn được mà phải chắc lưỡi thán phúc. Những con số này quả thực quá kinh khủng đi!

Buổi tối về nhà, Chu Nhị Ni liền đem chuyện này bàn luận với chồng: “Tính tới thời điểm này lợi nhuận bên chỗ thím tư đã tăng trưởng hơn 30% so với cùng kỳ năm ngoái. Còn xưởng may nhà mình từ đầu năm tới giờ vẫn dậm chân tại chỗ.”

Vương Nguyên gật gù: “Có lẽ phải tiến hành cải tổ thôi.”

Đối với vấn đề này, Vương Nguyên không lấy gì làm bất ngờ bởi anh đã lên sẵn kế hoạch ứng phó từ lâu rồi. Nhìn các xưởng may lớn nhỏ đua nhau mọc lên ngày càng nhiều, hầu như trải dài khắp các tỉnh thành trên cả nước là Vương Nguyên biết nhà máy của mình cần phải thay đổi mô hình kinh doanh. Không thể trung thành mãi với mặt hàng bình dân, đại trà mà bắt buộc phải bứt phá lên, chuyển sang cung cấp dòng sản phẩm chất lượng hơn, cao cấp hơn, bắt kịp xu hướng thế giới, vững vàng ở vị trí dẫn đầu thị trường nội địa.

Và tất nhiên tới lúc ấy sẽ phải thay đổi bộ máy hoạt động, giải thể một nhóm công nhân viên vì mục tiêu cốt lõi nhằm vào chất lượng chứ không phải số lượng. Tuy nhiên nói thì dễ còn làm lại rất khó, không thể đùng một cái chuyển đổi ngay lập tức được, vậy nên trước mắt cứ tạm thời giữ nguyên hiện trạng, đợi đến khi thời cơ chín mùi đồng loạt tiến hành mới có thể đạt đến hiệu quả cao nhất.

Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Chu Nhị Ni liền hỏi: “Ủa, gần đây Thắng Mỹ, Thắng Cường không nhập hàng hả anh?”

Đường đường là giám đốc phải quản lý trăm công ngàn việc, Vương Nguyên nào có rảnh rỗi để ý mấy cái nhỏ nhặt này, anh thờ ơ đáp: “Thì em xem ở trong sổ đấy, nếu lấy thì có ghi, còn không ghi là không lấy!”

Kỳ thực Chu Nhị Ni chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ cũng không lấy gì làm lạ, bởi từ hồi đầu năm, xưởng may nhà cô thông báo tăng giá thành nên có một số ít khách hàng đã rời đi, chắc có lẽ Hứa Thắng Mỹ cũng nằm trong số đó.

Tuy nhiên, sự thật không giống những gì Chu Nhị Ni phỏng đoán. Cả Hứa Thắng Mỹ lẫn Hứa Thắng Cường đều không nhập hàng ở xưởng nào cả vì hiện giờ chúng nó làm gì còn tâm trí đâu mà buôn với chả bán.

Lúc này, Hứa Thắng Cường đang dẫn Trương Mỹ Liên về quê.

Vì Hứa Thắng Cường chẳng nói năng gì nên Trương Mỹ Liên chỉ nghĩ đơn giản đây là một chuyến về thăm cha mẹ chồng bình thường, ai dè mãi cho tới khi đứng trước Cục dân chính, cô mới bàng hoàng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trước vẻ ngẩn ngơ của Trương Mỹ Liên, Hứa Thắng Cường cất giọng lạnh lẽo: “Sau khi ly hôn, cô và Triệu Quân muốn làm cái gì thì làm, tôi sẽ không ngăn cấm.”

Trương Mỹ Liên kinh ngạc chết trân tại chỗ, chết rồi, vỡ lở rồi!

Mặc dù cực kỳ sợ hãi nhưng cô ta vẫn cố tìm cách lấp liếm: “Cường Tử, sự việc không phải như anh nghĩ đâu….”

Hứa Thắng Cường đã không còn kiên nhẫn nghe cô ả giải thích bất kỳ điều gì nữa, anh lạnh lùng cắt ngang: “Dừng! Cô không cần phải nói thêm gì nữa. Sau khi ra tù không lâu tôi đã phát hiện ra chuyện của hai người. Hôm nay tôi với cô ly hôn. Ở trên Bắc Kinh, chị gái tôi cũng sẽ ly hôn cùng Triệu Quân.”

Mọi chuyện đã bị phơi bày ra ánh sáng, không có cơ hội cứu vãn, Trương Mỹ Liên chỉ còn biết thất thểu đi theo Hứa Thắng Cường vào Cục dân chính.

Mãi cho tới khi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, Trương Mỹ Liên mới hoàn hồn thức tỉnh. Xong rồi, xong hết rồi, tiêu đời rồi!

Thẹn quá hoá giận, cô ả nghiến răng ken két: “Hứa Thắng Cường! Anh giỏi lắm, sau này nhất định anh sẽ hối hận cho xem!”

Thằng chết tiệt, thể nào bao lâu nay hắn ta tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, nhất quyết không chịu đụng vào người cô. Hoá ra là đã biết sự thật, vậy mà vẫn cắn răng nhẫn nhịn đến ngày hôm nay để đánh úp cho cô một vố. Được, được lắm! Thằng khốn nạn!

Hứa Thắng Cường chẳng thèm đếm xỉa tới cơn giận dữ của Trương Mỹ Liên, cậu lẳng lặng lục túi xách lấy ra 300 đồng. Cậu chỉ cần từng này thôi, còn lại bao nhiêu tiền bạc, tài sản sẽ để lại cho cô ta hết.

Xong xuôi đâu đó, Hứa Thắng Cường lạnh tanh ném lại một câu: “Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”

Dứt lời, cậu xoay lưng đi thẳng.

Nhất thời Hứa Thắng Cường không biết đi đâu về đâu, nếu giờ về làng thì quá mất mặt, mà đi nơi khác thì lạ nước lạ cái chẳng quen biết ai, thôi thì quay về Bắc Kinh vậy, tới tìm cậu út xem cậu có đồng ý thu nhận thằng cháu cùng đường lạc lối này không!

Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng Hứa Thắng Cường chợt nhận ra chỉ có chỗ cậu út là bình yên nhất. Nếu lần này cậu cho cơ hội, nó nhất định sẽ tu tâm dưỡng tĩnh, chăm chỉ chịu khó làm ăn.

Trương Mỹ Liên cắn chặt môi, căm hận nhìn theo bóng lưng Hứa Thắng Cường rời đi mỗi lúc một xa. Đáng tiếc thay, giận quá mất khôn, đứng một lúc cô mới giật mình phát hiện ra ở chỗ này mình nào quen biết ai ngoài anh ta đâu, thế là cô ả lại ba chân bốn cẳng bám theo Hứa Thắng Cường mua vé tàu quay về Bắc Kinh….

===

Đây là loại bánh tráng miệng nổi tiếng của vùng Đông Bắc Trung Quốc. Nó có tên gọi là bánh cuộn Ludagun, được làm từ gạo nếp với nhân đậu đỏ, ở ngoài phủ thêm một lớp bột đậu nành. Bánh được yêu thích vì rất mềm dẻo và có vị ngọt vừa phải, không quá gắt.

===

P/s: Hôm nay mình tạm dừng ở đây nhé. Chúc cả nhà ngủ ngon nha!

Bình Luận (0)
Comment