Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 656 - Chương 656: Xin Việc

Chương 656: Xin việc Chương 656: Xin việc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 656: Xin việc

Bởi vì hộ khẩu của Hứa Thắng Cường vẫn còn ở quê nên hai đứa nó phải tha lôi nhau về tận đây mới có thể làm thủ tục ly dị. Còn Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân đơn giản hơn nhiều, chỉ cần kéo nhau tới Cục Dân Chính Bắc Kinh là xong ngay.

Trước ngày hôm nay, Hứa Thắng Mỹ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi.

Con trai mang họ Triệu, ừ thì để lại cho Triệu gia đi, càng tốt, nó chả cần, một thân một mình càng rảnh rang đi tìm bến đỗ mới.

Nhưng như vậy chưa phải là hết. Vừa ký xong giấy ly dị với Triệu Quân, Hứa Thắng Mỹ lập tức bước sang ô cửa bên cạnh ký giấy kết hôn cùng một người đàn ông khác.

Cô ta ly hôn rồi kết hôn trong cùng một ngày?! Điều này như một cú tát dội thẳng vào mặt Triệu Quân. Đường đường là nam nhân đại trượng phu, hắn làm sao chịu được nỗi nhục nhã này. Triệu Quân bừng bừng nổi giận nhưng tiếc thay, hai người đã chặt đứt quan hệ, hắn chẳng có lý do cũng chẳng có quyền hạn lên tiếng.

Ừ dù biết là thế nhưng cơn giận này không dễ dàng dập tắt như vậy, Triệu Quân trực tiếp ngáng đường Hứa Thắng Mỹ, cất giọng âm u lạnh lẽo: “Đúng, tôi ngoại tình, tôi không chối nhưng cô cũng chẳng phải hạng đàn bà đoan chính gì. Thế nên số tiền hôm qua cô lấy từ Triệu gia ngoan ngoãn giao hết ra đây cho tôi!”

Tất nhiên còn lâu Hứa Thắng Mỹ mới chịu ra đi với hai bàn tay trắng, tôi hôm qua cô đã thành công ép ông bà Triệu phải ói ra ba mươi ngàn phí ly hôn.

Và dĩ nhiên tiền đã vào tay quan là của quan, đừng hòng kẻ nào chiếm được.

Hứa Thắng Mỹ nhếch mép cười đểu, mỉa mai nhấn nhá từng chữ: “Mang tiếng là vợ anh nhưng suốt những năm qua tôi phải chịu kiếp chồng chung với bao nhiêu con đàn bà khác. Lòng tôi đau lắm chứ, buồn lắm chứ nhưng nào dám hó hé nửa lời bởi vì tôi nghèo, tôi chẳng là cái thá gì trong Triệu gia lắm tiền nhiều của, khinh người như cỏ rác! Tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, âm thầm nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng sự phản bội của chồng, sự coi thường rẻ rúng của cả gia đình nhà chồng. Thế nhưng Triệu Quân! Anh thử đặt tay lên ngực mà hỏi xem suốt những năm tháng chung sống cùng nhau, đã khi nào tôi và em trai tôi làm gì có lỗi với anh chưa? Vậy mà anh táng tận lương tâm tới độ đi tằng tịu cùng đứa em dâu?! Haha, con ả Trương Mỹ Liên nào có khác gì cái nhà vệ sinh công cộng! Anh ngủ với nó không thấy bẩn chứ tôi đứng cạnh anh đã cảm thấy ghê tởm muốn chết rồi!”

Thề có trời, lúc này Triệu Quân chỉ muốn lao đến tát vỡ mặt con ả đàn bà này nhưng hắn cố gắng khống chế nộ khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đừng mang những chuyện đó ra hòng lấp liếm sự thật cô và thằng khốn họ Lý kia đã chụp lên đầu tôi một cái nón xanh ngắt!”

Hứa Thắng Mỹ khinh khỉnh đáp: “Tôi và Lý Bân trước nay đều vô cùng trong sạch. Tôi đã nói rồi, khi còn là vợ chồng tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh. Giờ tôi và anh đường ai nấy đi, muốn yêu ai, gả cho ai là quyền tự do của tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải trình bày, giải thích với anh. Còn về vấn đề tiền bạc, khoản tiền đó là sự bù đắp cho những tổn hại về mặt tinh thần mà tôi đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, là Triệu gia các người nợ tôi, anh đừng hòng đòi lại!”

Dứt lời, Hứa Thắng Mỹ trực tiếp xoay người, thân mật khoác tay Lý Bân rời đi.

Triệu Quân tức muốn thổ huyết ngay tại chỗ!

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Tại sao, tại sao? Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu Triệu Quân mãi cho tới khi gặp được Trương Mỹ Liên mới có lời giải đáp.

Thì ra hai chị em bọn họ đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi, từ lúc Hứa Thắng Cường vừa mới ra tù kìa. Nhưng bọn họ không để lộ mà âm thầm tính kế, đợi tới khi Hứa Thắng Mỹ an toàn tìm được bãi đáp khác mới tung hê tất cả ra ngoài ánh sáng. Mà đáng hận hơn cả chính là bãi đáp mới của Hứa Thắng Mỹ không hề thua kém Triệu gia cả về tiềm lực lẫn tài lực, đã thế hai nhà còn sống trong cùng một khu đi ra đi vào đều chạm mặt nhau mới điên chứ. Thế nhưng dù có điên tiết đến mấy Triệu Quân cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt bởi Triệu gia và Lý gia có quan hệ lợi ích đan xen không thể trở mặt càng không thể đối đầu trực diện.

Trong khi tinh thần Triệu Quân đang rơi vào trạng thái bất ổn trầm trọng thì Trương Mỹ Liên lại hí ha hí hửng mơ về viễn cảnh được gả cho người tình, được vào làm dâu hào môn.

Quay lại với Hứa Thắng Cường, ngay khi ngồi tàu lên tới Bắc Kinh, địa điểm đầu tiên nó muốn đến nhất chính là nhà cậu mợ út.

Nghĩ là làm, Hứa Thắng Cường lập tức đi thẳng tới toà tứ hợp viện, mạnh dạn gõ cửa.

Lúc này, Chu Thanh Bách đã đi vắng, chỉ có Lâm Thanh Hoà ở nhà. Sau khi nghe Tiểu Điệp thông báo có Hứa Thắng Cường tới chơi, Lâm Thanh Hoà thoáng nhíu mày khó chịu, mỗi lần thấy cái bản mặt của hai chị em nó là chẳng có chuyện gì tốt lành cả. Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hoà thằng thừng hạ lệnh tiễn khách.

Nhưng Tiểu Điệp chưa kịp ra truyền tin thì vừa hay Chu Thanh Bách về tới, anh trực tiếp dẫn thằng cháu ngoại vào nhà.

Mặc dù rất không hài lòng nhưng vì nể mặt chồng, Lâm Thanh Hoà cũng không tiện nói gì. Tuy nhiên, vừa đánh mắt qua một cái cô đã phải giật mình bất ngờ. Hả? Đây có thật là Hứa Thắng Cường không vậy? Cái vẻ xấc láo, ngông nghênh trước đây đâu mất rồi? Không lẽ nó biết quay đầu thật ư?

Trước ánh mắt nghi ngờ của mợ út, Hứa Thắng Cường bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra trong mấy ngày hôm nay.

Và tới bây giờ Chu gia mới biết thì ra cả Hứa Thắng Cường lẫn Hứa Thắng Mỹ đều đã ly hôn.

Đợi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lâm Thanh Hoà vẫn không mở miệng nói bất cứ lời nào. Chỉ có Chu Thanh Bách mủi lòng thương, đồng thời nhìn ra thằng cháu trai thật sự đã hối cải, anh không nhịn được quở mắng hai câu: “Bây giờ sáng mắt ra chưa? Lúc trước người lớn khuyên nhủ thì không nghe, nằng nặc đòi cưới cho bằng được. Mày cũng thế mà chị mày cũng thế! Hai đứa lì lợm cứng đầu cứng cổ y như nhau!”

Ngồi bên cạnh, Lâm Thanh Hoà âm thầm phản đối, nếu dùng từ “y như nhau” thì đánh giá thấp Hứa Thắng Mỹ quá. Xét về thủ đoạn, xét về tâm cơ Hứa Thắng Cường còn lâu mới đủ đẳng cấp đứng ngang hàng.

Lâm Thanh Hoà nhận định quả không sai tí nào. Hứa Thắng Cường ra đi chỉ với vỏn vẹn 300 đồng, còn Hứa Thắng Mỹ ôm trọn ba mươi ngàn cùng một điểm tựa mới không thể vững vàng hơn!

Một lúc sau, Hứa Thắng Cường mới thu hết can đảm mở miệng: “Cậu út, bây giờ cháu không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Không biết chỗ cậu còn tuyển công nhân không ạ?”

Chu Thanh Bách thoáng đánh mắt về phía vợ ngầm xin ý kiến.

Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào Hứa Thắng Cường, nghiêm khắc nói: “Chu gia không thuê bảo kê nên không cần những kẻ lỗ mãng, thích nói chuyện bằng nắm đấm. Phàm là nhân viên Chu gia buộc phải học cách nhã nhặn, mềm mỏng. Kể cả khách hàng có quá quắt đến đâu cũng phải nói năng lễ độ, đúng mực, xử lý mọi chuyện êm thấm nhất có thể. Cậu có làm được điều này không?”

Hứa Thắng Cường mím chặt môi, gật đầu rõ mạnh như thể hiện sự quyết tâm: “Trước đây là do cháu trẻ người non dạ, không hiểu chuyện nên mới gây sự đánh nhau. Từ giờ cháu chừa rồi, không dám manh động nữa đâu ạ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đàn ông con trai nói được phải làm được, đừng có hứa suông! Thôi được rồi, tới đây làm đi. Còn làm ở vị trí nào sẽ do cậu út sắp xếp!”

Nếu là trước kia, chắc chắn Lâm Thanh Hoà sẽ kiên quyết đuổi thẳng cổ nhưng bây giờ cô không lựa chọn làm vậy. Dường như năm tháng đã bào mòn hết những gai góc, làm cho con người ta đằm tính hơn, bao dung hơn thì phải. Giờ đây chỉ cần đám con cháu biết điều một tí, không chạm vào nguyên tắc cũng như giới hạn của cô thì Lâm Thanh Hoà rất sẵn lòng đưa tay ra cứu giúp.

Thêm vào đó, cũng coi như nể tình nó ăn cơm tù mấy năm đã biết hối cải nên cô cho nó một cơ hội để làm lại cuộc đời, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, nếu nó bỏ lỡ nhất định sẽ không có lần sau.

Nhận được sự đồng ý của vợ, Chu Thanh Bách liền hỏi Hứa Thắng Cường: “Biết gói sủi cảo không?”

“Cháu không…”Hứa Thắng Cường ấp a ấp úng vì nào giờ nó có động tay làm cái gì đâu, chỉ cần muốn là sẽ có đồ ăn dâng tận họng, thế nhưng không thể vuột mất cơ hội quý báu này được, Hứa Thắng Cường gấp gáp nói như van nài: “Cháu có thể học, cháu nhất định học được.”

Chu Thanh Bách nhàn nhạt phân phó: “Tối nay ngủ tạm ở đây một đêm. Ngày mai theo cậu ra tiệm sủi cảo nhận việc và chỗ ăn ở. Nhiệm vụ của cháu là phụ trách tiệm sủi cảo, lương thưởng và đãi ngộ được tính như những nhân viên bình thường khác.”

Có được lời này, hòn đá tảng trong lòng Hứa Thắng Cường bỗng chốc rơi xuống. Nó gấp gáp đồng ý ngay lập tức.

Việc chính đã xong, bây giờ Hứa Thắng Cường mới có tâm trí để ý bộ quần áo trên người mình dơ hầy, khắp nơi chỗ nào cũng bám đầy khói bụi và xăng dầu. Nó bèn nhanh chóng chạy tới nhà tắm công cộng tắm gội thay giặt cho sạch sẽ.

Nhìn bộ dáng đã tươm tất hơn một chút, Hứa Thắng Cường lại vội vã vòng về. Tới trước cổng tứ hợp viện, Hứa Thắng Cường bất ngờ chạm mặt Chu Quy Lai cùng Khương Canh và Khương Hằng.

Nhìn thấy ông anh họ, Chu Quy Lai lịch sự lên tiếng trước: “Anh sang chơi đấy hả?!”

Hứa Thắng Cường có sao nói vậy: “Ngày mai anh theo cậu út ra làm tại tiệm sủi cảo.”

Bởi vì có Khương Hằng và Khương Canh ở đây nên Chu Quy Lai không tiện hỏi nhiều. Cậu mời tất cả mọi người tiến vào trong nhà.

Lát sau, Cương Tử mang một thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mệt mỏi đạp xe ba gác về tới. Cậu cũng đã nhìn thấy Hứa Thắng Cường rồi nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện.

Vừa dừng xe ngay ngắn một cái là cậu thở như bò, nhăn nhăn nhó nhó nói đứt quãng không ra hơi: “Từ từ… đợi em tắm ù một cái rồi có gì lát nói sau chứ giờ nóng quá chịu không nổi.”

Dứt lời, Cương Tử chạy thẳng vào nhà tắm xối nước ùm ùm. Lát sau, một Cương Tử đẹp trai ngời ngời tươi tỉnh bước ra.

Thấy Cương Tử quen đường quen lối đi lại tự nhiên, Hứa Thắng Cường tò mò hỏi: “Chú sống ở đây à?”

Vì đã vào hè nên nước da của Cương Tử vốn đen nay càng thêm bóng loáng, nhưng điều ấy chẳng khiến cậu tự ti thậm chí còn thấy vui khi phát hiện ra răng mình dạo này trắng hơn thì phải.

Cậu thản nhiên toét miệng cười hết cỡ rồi gật đầu xác nhận: “Đúng vậy!”

Nghe thấy thế Hứa Thắng Cường hâm mộ cực kỳ. Tất nhiên chỉ là hâm mộ thuận tuý chứ không dám ganh ghét đố kỵ hay trách móc gì ai. Nếu lúc trước nó cũng biết nghe lời người lớn, ngoan ngoãn chịu khó, cố gắng vươn lên thì có lẽ giờ đây cũng được như Cương Tử rồi, không tới nỗi cùng đường lạc lối mất hết tất cả như ngày hôm nay.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Hoà nói vọng ra: “Mấy đứa xuống bếp giúp Tiểu Điệp bưng thức ăn lên đi.”

Khương Canh và Cương Tử nhanh nhẹn đứng dậy hỗ trợ bưng đồ. Chỉ một lát sau, cả một bàn đầy tràn các món ăn với màu sắc bắt mắt cùng hương thơm quyến rũ được bày ra.

Mọi người hào hứng ngồi vào dùng bữa.

So với mấy đứa Chu Quy Lai vừa ăn vừa tán phét vui vẻ, Hứa Thắng Cường yên tĩnh hơn hẳn. Vì vốn dĩ mấy anh em đã không thân lại không biết tại sao hôm nay Hứa Thắng Cường đột nhiên xuất hiện ở đây cho nên tất cả bọn chúng lựa chọn phương án bỏ qua cho an toàn, chứ lỡ đâu hớ miệng một phát là ăn đủ.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Thắng Cường và anh em Khương Hằng về phòng nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn dậy đi làm.

Chu Quy Lai cùng Cương Tử buồn ngủ díu cả mắt nhưng vẫn thích hóng chuyện nên cố tình nán lại tới tận bây giờ.

Lâm Thanh Hoà thương tình kể vắn tắt cho hai đứa nó nghe: “Hứa Thắng Cường đã ly hôn, hôm nay tới đây xin việc. Trước mắt ba con sắp xếp nó tới tiệm sủi cảo làm tạm xem thế nào.”

Chu Quy Lai và Cương Tử trừng lớn mắt, cơ hồ thốt lên cùng một lúc: “Ly hôn?”

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt bổ sung thêm: “Không chỉ nó mà cả chị gái nó, Hứa Thắng Mỹ cũng ly hôn rồi…”

Bình Luận (0)
Comment