Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 658: Xấu hổ
Chu Ngũ Ni nhìn về phía Khương Hằng và Khương Canh, mỉm cười nói: “Xin chào mọi người, tôi tên Chu Hồng Mẫn, là chị họ đứng hàng thứ năm của Quy Lai.”
Tiếp theo đó, Lâm Tú cũng đứng dậy, tự giới thiệu bản thân.
Kế đến tới lượt hai anh em Khương Hằng và Khương Canh.
Màn chào hỏi làm quen tới đây coi như xong, mọi người tiếp tục ngồi xuống dùng bữa.
Lâm Thanh Hoà múc canh vào chén cho hai đứa cháu rồi giục: “Uống đi, uống nhiều vào. Canh này bổ lắm đấy.”
“Dạ, cháu cảm ơn.” Chu Ngũ Ni và Lâm Tú ngoan ngoãn bưng chén lên uống cạn.
Chu Thanh Bách ăn rất nhanh, chỉ loáng cái đã xong bữa. Thấy ba có chiều hướng sắp rời bàn, Mật Mật liền nhắc nhở: “Ba ơi, ba quên chưa uống canh nè?”
Chu Thanh Bách mỉm cười hiền hoà: “Ba vừa uống rồi con gái ạ.”
Mật Mật chu môi nhõng nhẽo: “Thế ba đi làm đi, nhưng nhớ về sớm với con nhé.”
Chu Thanh Bách vươn tay xoa đầu con gái cưng: “Ừ ba nhớ rồi, nhưng Mật Mật đừng ngủ sớm, ráng đợi ba về nha.”
Dứt lời, Chu Thanh Bách xách theo cặp lồng thức ăn bước nhanh tới tiệm sủi cảo.
Vì biết Hứa Thắng Cường rất thích cơm nhà nên trước khi vào bữa Chu Thanh Bách đã căn dặn dì Triệu sắp sẵn mỗi món một ít vào cặp lồng.
Lâm Thanh Hoà biết thừa nhưng không để tâm lắm, cô tiếp tục quay vào ăn uống với mấy đứa nhỏ.
Vừa ăn Chu Quy Lai vừa trò chuyện cùng Lâm Tú: “Tiểu Tú lớn nhanh thật đấy, thế này chẳng may có gặp ngoài đường chắc anh ba không nhận ra em mất.”
Lâm Tú cong môi cười: “Tại anh ba không chịu thường xuyên về thăm quê chứ bộ.”
“Anh cũng muốn lắm nhưng khổ nỗi không có thời gian mới buồn chứ…” nói rồi cậu đứng lên đi tới bên tủ rượu mở một chai vang đỏ rót cho mỗi người một ly.
Đón lấy ly rượu sóng sánh màu đỏ thẫm, Chu Ngũ Ni cười hỏi: “Đợt trước nói chuyện điện thoại với chị Nhị Ni nghe chị ấy khoe em và anh rể hợp tác mở cửa hàng rượu ngoại, buôn bán tốt chứ?”
Chu Quy Lai nhún vai: “Tạm tạm thôi chị ạ, không tính là tốt.”
Nói vậy thật ra cũng hơi khiêm tốt, kỳ thực hàng hoá vẫn chạy đều đều chứ không phải không, nhưng kể cả có vậy vẫn chưa làm hài lòng ông chủ Chu Quy Lai. Tuy nhiên dục tốc bất đạt, làm ăn kỵ nhất nóng vội, với lại dẫu gì cửa tiệm cũng mới khai trương, chỉ cần hoà vốn đã tính là lời rồi, không thể yêu cầu cao hơn được.
Để hoà chung bầu không khí cùng đám thanh niên, Lâm Thanh Hoà cũng nhấp môi nửa ly vang đỏ.
Ăn uống xong xuôi, mọi người lại di chuyển ra phòng khách, vừa uống trà, xem TV vừa nói chuyện phiếm.
Lâm Thanh Hoà uống lên một hớp trà xanh rồi hỏi thăm Khương Hằng đã bắt nhịp được với tiến độ tại Bắc Kinh chưa?
Quả thực đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, mấy ngày nay Khương Hằng thu lượm được rất nhiều kiến thức quý báu đồng thời tầm mắt và tư duy cũng được nâng lên một tầm cao mới. Tuy nhiên càng đi nhiều, nhìn nhiều, học nhiều thì cậu càng cảm thấy nỗ lực của mình chưa đủ. Vô hình chung Khương Hằng lo lắng nhỡ đâu tình hình kinh doanh tại Thượng Hải vẫn dậm chân tại chỗ, có khi ông bà chủ tuyên bố đóng cửa mất. Bởi chi nhánh bên đó hoạt động hoàn toàn độc lập, không hề ảnh hưởng gì tới hệ thống phân phối lá trà ở Bắc Kinh.
Mà nếu thực sự đóng cửa thì cậu tiêu đời, thời buổi người khôn của khó biết làm gì kiếm tiền cưới vợ bây giờ?
Chỉ nhìn thoáng qua là Lâm Thanh Hoà đọc được tâm tư của Khương Hằng, cô cười trấn an: “Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, cứ từ từ đi từng bước một, không nên hấp tấp vội vàng kẻo sôi hỏng bỏng không đấy.”
Qua tiếp xúc một thời gian ngắn, Lâm Thanh Hoà rất có thiện cảm với chàng thanh niên này, tuy tuổi đời còn khá trẻ nhưng sống có trách nhiệm và biết lo toan cho tương lai.
Động viên Khương Hằng thêm vài câu nữa, Lâm Thanh Hoà lại quay sang hỏi chuyện Chu Ngũ Ni: “Thế còn Ngũ Ni thì sao, đi dạy lương thưởng thế nào?”
Chu Ngũ Ni hơi ngượng ngùng đáp: “Cộng cả trợ cấp giáo viên thì mỗi tháng được lãnh một trăm mười đồng thím ạ.”
Từng này đích thực không cao nhưng cũng không quá thấp với lại ở huyện thành rất hiếm phụ nữ có thu nhập ổn định hàng tháng, tính tổng thể chắc chỉ được vài người mà thôi.
Chu Quy Lai bất chợt nói chen vào: “Hay là chị ở xừ trên này dạy học đi, em nghe nói lương thưởng với phúc lợi cao lắm. Rồi có gì kiếm một tấm chồng Bắc Kinh nữa là vừa đẹp. Hôm nọ em cũng nói ý này với bà nội, bà phấn khởi vỗ đùi đen đét.”
Chu Ngũ Ni bật cười khanh khách rồi lắc đầu nói: “Không được đâu, còn lâu dân Bắc Kinh mới nhìn trúng chị.”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Cái gì mà không được? Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học, hiện lại là giáo viên trung học, ai dám chướng mắt chị em xử kẻ đó trong phút mốt. Cỡ chị em là phải xứng với cán bộ nhà nước, thậm chí hơn nữa là đằng khác!”
Bị thằng em chọc cười, Chu Ngũ Ni thoải mái cười vang: “Haha, cậu tâng bốc chị quá, làm sao chị dám với tới cán bộ nhà nước, chị chỉ là dân đen thôi, tìm một người bình thường là tốt rồi.
Nghe được lời này, Khương Hằng tò mò liếc mắt một cái, anh thầm nghĩ cô gái này thú vị thật đấy, rất khiêm tốn và cũng rất thẳng thắn.
Đúng lúc này, dì Triệu bưng lên một mâm táo đã được cắt gọt sạch sẽ.
Lâm Thanh Hoà với tay đưa cho mỗi đứa một miếng rồi tiếp tục bàn luận về vấn đề công ăn việc làm. Nói gì thì nói, cô vẫn ủng hộ Chu Ngũ Ni tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp. Không chỉ nó, mà cả Chu Dương cũng vậy nhưng ngặt nỗi Chu Dương là con trai trưởng nhà anh chị cả, nó ở lại huyện thành để tiện bề chăm sóc cha mẹ là đúng. Nhưng Chu Ngũ Ni thì khác, nó là con gái, tương lai còn phải lấy chồng sinh con, đâu thể bám rịt lấy cha mẹ cả đời được. Vả lại anh chị ba cũng chả cần cơ, anh chị ấy có con trai phụng dưỡng rồi, con gái cứ việc yên bề gia thất, lâu lâu về chơi thăm hỏi này nọ là được.
Nãy giờ chắc chỉ có khu vực chỗ Khương Canh là yên ắng nhất vì nó đang mải theo dõi bộ phim truyền hình vô cùng đặc sắc và hấp dẫn. Còn Mật Mật thì nhõng nhẽo làm ổ trong lòng anh trai, lim dim mắt gà gật ngủ.
Tranh thủ một phút dành cho quảng cáo, Khương Canh lập tức sà sang bên này góp vui: “Chị Mẫn xinh đẹp duyên dáng lại còn là cô giáo nữa, điều kiện tốt như vậy lấy đâu chẳng được chồng. Giờ chị chỉ cần hô một tiếng là khối anh chạy đến xin chết.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Thế con có quen ai không, giới thiệu cho chị Mẫn đi.”
Khương Canh lập tức đánh mắt về phía ông anh họ nhà mình, tủm tỉm phán: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, có anh Khương Hằng đây, đâu cần tìm chi xa xôi nữa, vừa cao ráo đẹp trai, nhân phẩm tốt thu nhập lại cao, chuẩn quá còn gì nữa. Bác cả nhà con cũng đang sốt ruột lắm rồi, suốt ngày thúc giục nhưng mãi tới tận bây giờ anh ấy vẫn là chàng trai độc thân vui tính.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người bỗng nhiên im bặt, lần lượt nhìn Khương Hằng rồi lại nhìn sang Chu Ngũ Ni.
Tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý, cả Khương Hằng lẫn Ngũ Ni đều xấu hổ đỏ bừng mặt. Vốn dĩ hôm nay mới là lần đầu tiên hai đứa nó gặp nhau, còn chưa kịp nói mấy câu mà, mọi người nghĩ gì vậy trời???
Chu Quy Lai lên tiếng phá vỡ cục diện lúng túng, cậu bật cười mắng Khương Canh: “Thằng ranh, dám trêu chọc chị Mẫn hả, ngứa đòn phải không?”
Lâm Thanh Hoà lập tức giải vây: “Em nó còn nhỏ nghĩ sao nói vậy thôi. Ngũ Ni đừng giận em nha.”
Chuyện này tưởng chừng cứ thế trôi qua nhưng tới tối, vừa về phòng một cái là Lâm Thanh Hoà kéo chồng lại thì thầm.
Về cơ bản Lâm Thanh Hoà rất xem trọng những người cầu tiến như Khương Hằng. Đúng là hiện giờ cậu ấy chưa có gì trong tay nhưng với ý chí và nghị lực mạnh mẽ, tương lai chắc chắn sẽ gặt hái được thành công.
Chu Thanh Bách nhíu mày: “Chúng ta vẫn chưa biết tính cách con người nó ra sao.”
Lâm Thanh Hoà nhún vài: “Cái này có gì khó, gọi một cú điện thoại cho Mỹ Lệ là ra hết chứ gì.”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười: “Cứ để mấy đứa trẻ tự tìm hiểu đi em. Hôm nay mới gặp nhau ngày đầu mà.”
Lâm Thanh Hoà gật gù không nói gì nữa nhưng trong thâm tâm rất muốn tác thành cho Khương Hằng và Chu Ngũ Ni. Nếu hai đứa nó nên duyên thì tuyệt vời biết mấy.
Ở một diễn biến khác, Khương Hằng và Khương Canh cũng đang nói về vấn đề này nhưng không phải bàn luận vui vẻ mà Khương Canh đang bị mắng té tát: “Trước mặt nhiều người mà nói năng không suy nghĩ gì cả, dám mang anh ra làm trò cười hả thằng kia?”
Khương Canh gãi đầu gãi tai phân bua: “Thì em giúp anh tranh thủ còn gì. Anh có công nhận điều kiện của chị Mẫn quá tốt không? Bằng cấp của người ta cao hơn anh đó anh hai. Không những vậy còn rất xinh đẹp, tính tình cũng được, vừa nhìn là biết có khả năng vun vén quán xuyên gia đình rồi. Lại có công việc ổn định nữa chứ. Người tốt như thế anh tìm ở đâu ra, hả hả, anh nói đi!”
Khương Hằng hậm hức ôm gối xoay vào tường nhắm mắt ngủ. Ấm ức lắm nhưng cãi không được vì nó nói đúng quá mà.
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu không hề có tâm tư này nhưng tự nhiên bị thằng em khơi mào thế là bất chợt hình ảnh người con gái mảnh khảnh ngồi xoã tóc trong nắng chiều cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí Khương Hằng…
…lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay…
Ngược lại, Chu Ngũ Ni chẳng hề suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần cho rằng Khương Canh nói giỡn mà thôi. Thế nên mặc kệ ai trằn trọc nguyên đêm, Chu Ngũ Ni vẫn điềm nhiên kê cao gối ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau mặt trời vừa ló dạng, không biết vì có duyên hay trùng hợp mà Khương Hằng và Chu Ngũ Ni bước ra khỏi phòng cùng một lúc.
Bất ngờ chạm mặt nhau, cả hai thoáng xấu hổ ngượng ngùng.
Khương Hằng lịch sự mở lời trước: “Em lên đây nghỉ hè hả?”
Chu Ngũ Ni gật gật đầu: “Vâng, còn anh qua tập huấn ạ?”