Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 659 - Chương 659: Xin Lỗi

Chương 659: Xin lỗi Chương 659: Xin lỗi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 659: Xin lỗi

Khương Hằng cười nhẹ: “Nói tập huấn thì hơi quá, tôi sang đây học hỏi thêm kinh nghiệm quản lý để về điều hành năm cửa hàng tại chi nhánh Thượng Hải. Hiện thị trường bên đó đang rất có tiềm năng.”

Về vấn đề làm ăn buôn bán Chu Ngũ Ni không am hiểu cho lắm nên cô chỉ gật đầu rồi nói: “Vâng, thế anh chuẩn bị một chút đi rồi vào ăn cơm sáng nhé.”

“Ừ, được rồi, tôi vào liền.” Khương Hằng nói xong liền tiến về bồn nước chuẩn bị đánh răng rửa mặt nhưng mắt thì vẫn không ngừng dõi theo bóng lưng của cô gái nhỏ.

Vì Chu Ngũ Ni đã quay lưng đi cho nên không phát hiện ra đáy mắt Khương Hằng loé lên tia si mê.

Mới sáng ngày ra, Lâm Thanh Hoà cũng không tiện đề cập tới vấn đề này, cô giục bọn nhỏ vào ăn sáng để còn bắt đầu ngày mới.

Riêng Chu Thanh Bách, anh phải ra tiệm sủi cảo từ tờ mờ sáng. Bởi Hứa Thắng Cường vẫn chưa thạo việc nên anh phải kèm từng ly từng tý một. Vả lại buổi sáng thường là giờ cao điểm, một mình nó không thể nào xoay xở nỗi.

Trên bàn cơm ở nhà, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Ngũ Ni: “Hôm nay hai chị em dắt nhau đi dạo phố đi.”

Nghe thấy vậy, Khương Canh lập tức xung phong: “Chị Mẫn, có cần em làm hướng dẫn viên không?”

Hiện giờ nó đã thuộc nằm lòng Bắc Kinh, ngõ nhỏ phố lớn không nơi nào không có dấu chân của nó và anh ba, vậy nên làm hướng dẫn viên du lịch chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Chu Ngũ Ni khéo léo từ chối: “Chị cảm ơn Tiểu Canh nha. Nhưng không cần đâu, chị biết đường mà. Với lại hai chị em gái có nhiều chuyện cần tâm sự nữa.”

Ăn uống xong xuôi, Lâm Thanh Hoà cho hai đứa cháu 100 đồng để chúng nó tự đi khám phá Bắc Kinh. Hiện giờ Bắc Kinh náo nhiệt vô cùng, chỗ ăn chỗ chơi nhiều vô kể. Mặc dù trị an vẫn còn hơi kém một chút tuy nhiên nơi này là giữa lòng thủ đô, vả lại ban ngày ban mặt bọn lưu manh chắc chắn không dám làm càn, vậy nên cứ để hai đứa nó tự đi dạo cho thoải mái.

Thế là Chu Ngũ Ni và Lâm Tú sóng vai nhau lên đường. Đã lâu rồi mới quay lại Bắc Kinh, có quá nhiều thứ mới mẻ và đẹp đẽ khiến Chu Ngũ Ni trầm trồ không thôi. Còn Lâm Tú thì khỏi phải nói, đây là lần đầu tiên đặt chân lên thành phố lớn phồn hoa đô hội, con bé cứ mải mê ngắm nghía những toà nhà cao tầng rồi lại bị hút hồn vào những bảng hiệu xanh đỏ nhấp nháy hai bên đường hay choáng ngợp bởi đèn xe rực rỡ nối đuôi nhau qua lại tấp nập trên phố thị.

Trong khi ấy, ba chàng thanh niên Chu Quy Lai, Khương Canh và Khương Hằng được giao nhiệm vụ cao cả đưa tiểu công chúa Mật Mật tới vườn trẻ xong mới vòng xe đi làm.

Lâm Thanh Hoà ở nhà, lấy tài liệu ra phiên dịch, tiện thể tiếp tục suy xét tới chuyện có nên mở văn phòng chuyên dịch thuật hay không. Cô cảm thấy nếu giờ mở thêm một ngành mới chắc cũng không ít việc phải lo…

Tuy nhiên chưa suy nghĩ được cặn kẽ thì lại có người đến làm phiền. Nhưng ai cũng được đi tại sao lại là Hứa Thắng Mỹ? Thiệt tình….

Lâm Thanh Hoà nhướng mày hỏi: “Cô Hứa tới đây có việc gì không?”

Hứa Thắng Mỹ cười khổ: “Mợ út, mợ đừng khách sáo với cháu như vậy mà…”

Với Hứa Thắng Cường, Lâm Thanh Hoà còn mềm lòng một chút chứ với Hứa Thắng Mỹ thì không. Cô không thích những người quá tâm cơ, thủ đoạn. Những việc trước đây nó làm đã khiến Lâm Thanh Hoà mở mang tầm mắt rồi, giờ thêm vụ ly hôn này nữa, quả thực cô không thể có một chút hảo cảm nào với loại người này.

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt nói: “Chu gia và Hứa gia đã chặt đứt quan hệ. Chính mẹ cô tuyên bố từ bỏ cha mẹ ruột. Cho nên cô Hứa không cần vòng vo nữa, có việc gì nói thẳng, còn không có xin mời đi cho!”

Hứa Thắng Mỹ cúi gập người chín mươi độ, trịnh trọng nói: “Hôm nay cháu tới đây để nói một lời cảm ơn với mợ, cám ơn mợ đã chấp nhận giúp đỡ Cường Tử.”

Lâm Thanh Hoà thờ ơ đáp: “Người giúp đỡ Cường Tử là cậu cô chứ không phải tôi. Hơn nữa đây là cơ hội cuối cùng, nếu nó không chịu khó làm việc, vẫn chứng nào tật nấy thì tôi sẽ lập tức đuổi thẳng cổ, không nể nang gì ai đâu.”

Hứa Thắng Mỹ mím chặt môi, khéo léo lựa lời: “Mợ út cứ yên tâm. Cường Tử đã thay đổi rất nhiều rồi. Tỷ như lần này ly hôn, nó không cần bất cứ thứ gì cả, tất cả đều để lại hết cho Trương Mỹ Liên.”

Lâm Thanh Hoà nói huỵch toẹt: “Nó để lại cho Trương Mỹ Liên là đúng, chứ nó có làm ra đồng nào đâu mà đòi chia?!”

Cái này không phải Lâm Thanh Hoà nói giúp cho Trương Mỹ Liên mà cô đánh giá đúng người đúng việc thôi. Trong suốt những năm tháng Hứa Thắng Cường ngồi tù, một mình Trương Mỹ Liên ở bên ngoài bươn chải kiếm tiền. Hứa Thắng Cường ra đi với hai bàn tay trắng là phải rồi chứ nó mà nhảy vào tranh giành tài sản thì đúng là quá hèn, chẳng đáng mặt thằng đàn ông.

Thấy chuyện này có vẻ không êm, Hứa Thắng Mỹ liền chuyển sang nói tới mẹ mình, rằng thì là mẹ nó hối hận rồi, muốn gửi lời xin lỗi Chu gia, mong Chu gia bỏ qua lỗi lầm vân vân và mây mây…

Lâm Thanh Hoà mất kiên nhẫn phất tay: “Việc này cô đừng nói với tôi, có gì bảo mẹ cô đi nói trực tiếp với bà ngoại ấy.”

Hứa Thắng Mỹ tiu nghỉu, biết chỗ này không chào đón mình nên nó liền xin phép ra về.

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt liếc xéo một cái rồi xoay người đi vào nhà. Con nhỏ này quá cạn tàu ráo máng, vô tình vô nghĩa, đến con nó mà nó cũng nỡ lòng vứt bỏ lại nhà chồng để rảnh tay đi tìm hạnh phúc mới, thì trông mong gì nó đối xử tốt với ai. Rõ ràng trước khi ly hôn, nó đã trù bị rất nhiều nước cờ hòng giành lợi ích tối đa cho bản thân nhưng trong những kế hoạch đó không hề xuất hiện đứa nhỏ. Thử hỏi, một đứa con nít không có mẹ bên cạnh sẽ tội nghiệp tới nhường nào?!

Haizza, Lâm Thanh Hoà lắc đầu ngao ngán…

Rời khỏi toà từ hợp viện, Hứa Thắng Mỹ đến thẳng nhà ông bà ngoại.

Bởi vì hai chị em Hứa Thắng Mỹ sinh sống ngay tại Bắc Kinh, đặc biệt là Hứa Thắng Cường đã về làm tại tiệm sủi cảo nên có lẽ sự việc chúng nó đồng thời ly hôn sẽ không thể giấu được lâu. Trước sau gì cũng biết, chi bằng lựa lời thông báo trước để ông bà đỡ sốc. Vì vậy, Lâm Thanh Hoà đã bảo Nhị Ni khéo léo sang nói chuyện với ông bà nội.

Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, bà Chu đón nhận thông tin bằng một tâm thái cực kỳ bình thản. Chứ không bình thản thì biết làm thế nào bây giờ, mắng không được đánh cũng không xong, nói rát cổ nổ hầu mà chúng nó có thèm nghe cho đâu. Thôi thôi, con cháu lớn hết cả rồi, đứa nào tự lo phận đứa nấy đi chứ ông bà cũng chỉ còn sống được vài năm nữa, hơi sức đâu mà lo nghĩ nhiều chuyện.

Vậy nên khi nhìn thấy Hứa Thắng Mỹ, bà Chu chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Mẹ chị đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ ngoại rồi nên chị không cần phải tới đây nữa. Khi nào có cơ hội nói chuyện với mẹ chị thì bảo nó cứ sống cho tốt là được, không cần quan tâm tới chúng tôi.”

Hứa Thắng Mỹ khóc lóc như mưa: “Bà ngoại, bà không thể tha thứ cho mẹ cháu một lần hay sao?”

Bà Chu nhàn nhạt nói: “Tha thứ hay không tha thứ thì giờ đây cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Tôi với ông ngoại chị chẳng biết còn sống được bao lâu nữa nên giờ chúng tôi chỉ nhớ về những chuyện vui vẻ thôi, còn chuyện buồn thì cứ cho qua hết đi.”

Nhớ cái hôm cô con gái lớn căm hận buông lời đoạn tuyệt, bà Chu đau như đứt từng đoạn ruột, nhưng giờ bà nghĩ thoáng hơn rồi, cũng chẳng tức giận hay phiền não gì nữa. Cái gì qua rồi thì để nó qua đi cho nhẹ lòng.

Không thể xoay chuyển được bà ngoại, Hứa Thắng Mỹ đành phải đứng dậy ra về. Nhưng trước khi về nhà, nó cố tình rẽ qua tiệm sủi cảo thăm em trai.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng Hứa Thắng Mỹ, Chu Thanh Bách phất tay ra hiệu cho Thắng Cường ra ngoài nói chuyện. Chứ anh là anh không chấp nhận được cái loại người đang tâm ruồng bỏ con ruột của mình. Người xưa đã dạy rồi, hổ dữ còn không ăn thịt con, đằng này nó lại nhẫn tâm tới độ như vậy. Thật không sách bút nào tả nổi cái hạng người này….

Hứa Thắng Cường lập tức chạy ra cửa chặn đứng không cho chị gái bước vào tiệm: “Chị, sao chị lại tới đây?”

Hứa Thắng Mỹ hỏi: “Em ở bên này có ổn không?”

Hứa Thắng Cường gật đầu: “Em ổn lắm, chị yên tâm. Chị cứ sống cho tốt là được, không cần phải lo cho em.”

Quả thực Cường Tử rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Buổi sáng dậy mở hàng, 9 giờ tối đóng cửa đi ngủ, hơn nữa lại còn được bao ăn bao ở. Mặc dù lương chỉ có hơn trăm đồng, kém xa hồi nó kinh doanh tiệm thời trang nhưng mà nhẹ đầu, thoải mái, chẳng phải suy nghĩ gì. Giờ nó không mong giàu sang phú quý, chỉ mong bình yên an ổn là tốt rồi.

Hứa Thắng Mỹ cười: “Ừ, vậy là tốt. À, mẹ dặn khi nào em có thời gian rảnh thì điện về cho mẹ.”

Hứa Thắng Cường nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Chị nói chuyện này cho mẹ làm gì. Nếu để người trong thôn biết thì cha mẹ làm sao ngẩng mặt lên được?”

Hứa Thắng Mỹ phớt lờ: “Ly hôn thôi, có gì ghê gớm đâu mà phải sợ. Vả lại sớm muộn gì họ cũng biết, giấu làm gì cho mệt.”

Đầu mày Hứa Thắng Cường càng nhíu gắt gao hơn, nhưng nó cũng không tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa.

Hứa Thắng Mỹ nói tiếp: “Trước mắt em cứ tạm thời làm ở chỗ cậu út đi. Đợi thời cơ thích hợp chị sẽ mở cho em một cái cửa hàng.”

Hứa Thắng Cường lắc đầu từ chối ngay: “Không cần, em không muốn làm chủ nữa.”

Hứa Thắng Mỹ không vui nhưng cũng không nói thêm gì. Thôi, tạm thời cứ để nó ở đây đi đã.

Nói chuyện với em trai xong, Hứa Thắng Mỹ chủ động đi vào trong chào hỏi cậu út rồi mới ra về.

Nó vừa đi một cái, Chu Thanh Bách lập tức quay sang răn dạy cháu trai: “Làm cái gì cũng phải đến nơi đến chốn, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ là hỏng hết đấy.”

Bình Luận (0)
Comment