Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 660: Ăn nói đĩnh đạc cử chỉ đàng hoàng
Hứa Thắng Cường ngoan ngoãn đáp: “Dạ cháu hiểu, cậu út cứ yên tâm.”
Chu Thanh Bách không phải kiểu người dông dài, anh chỉ nói vậy thôi, nếu nó hiểu thì ấm vào thân còn không nghe thì cũng đến chịu.
Mắt thấy đã qua giờ cao điểm, khách vãn dần, Chu Thanh Bách giao lại cửa hàng cho thằng cháu rồi đi về nhà mình.
Vừa vào cửa anh đã nghe thấy cô vợ đang vui vẻ nói chuyện điện thoại.
Hôm nay không phải Lâm Thanh Hoà gọi về mà chị ba Chu chủ động gọi lên, trước là hỏi xem tụi nhỏ tới nơi có khoẻ không, sau là nhờ thím tư tìm giúp mối nào được được để gả quách cái khối bom nổ chậm này đi cho xong, chị còn không quên nhắn nhủ anh chị chuẩn bị nhiều của hồi môn lắm.
Lâm Thanh Hoà không nhịn được, phá lên cười ha hả: “Ngũ Ni mà nghe thấy chắc nó giận chị cho xem. Nhưng mà quả thật có một mối khá lắm, chỉ là cậu ấy không phải người Bắc Kinh, quê quán bên Thượng Hải cơ. Chị có muốn nghe một chút không?”
Chị ba Chu khấp khởi mừng thầm: “Có có, thím nói đi chị nghe.”
Giời ạ, chị đang gấp lắm đây! Ông bà xưa đã nói rồi “có con gái lớn như hũ mắm treo đầu giường”, rủi hũ mắm bể một cái là chết dở, vậy nên chị chỉ mong nó lấy chồng sớm sớm một chút, chứ chẳng may thành gái ế lỡ thì chỉ tổ cho thiên hạ cười chê. Nhớ cái hồi chị bằng tuổi nó bây giờ, nó đã chạy ra đầu thôn mua nước tương giúp mẹ được rồi. Thế mà giờ nó cứ đủng đà đủng đỉnh có bực không cơ chứ!
Lâm Thanh Hòa nói: “Hồi sang Thượng Hải đẻ Mật Mật, nhà em có nhận thêm một thằng con nuôi. Tình cờ nó có đứa anh họ, là con thứ hai của ông bác cả, hiện vẫn còn độc thân. Tuy nhiên nhỏ tuổi hơn Ngũ Ni một chút, chỉ một chút thôi, không phải vấn đề lớn.”
Chị ba Chu hỏi dồn: “Còn người ngợm thì thế nào hả thím?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Cao ráo, trên dưới mét tám, mặt mũi cũng ưa nhìn lắm, tính tình không tệ, rất biết vun vén cho tương lai. Hiện nó đang là quản lý cho mấy tiệm trà nhà em tại chi nhánh Thượng Hải. Em đánh giá người như nó chắc chắn sau này sẽ còn phát triển hơn nữa.”
Nói tới đây, Lâm Thanh Hoà lập tức bổ sung: “À, nó và Ngũ Ni gặp mặt rồi.”
Ôi cái con Ngũ Ni khó tính như bà già, mặc kệ nó đi, chị ba Chu hồ hởi hỏi kỹ hơn: “Thế gia đình cậu ấy thì sao?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Cái này em không rõ, nếu chị muốn biết thì để em gọi cho Mỹ Lệ hỏi thăm.”
Chị ba Chu đồng ý nhiệt liệt: “Được được, nếu thím cảm thấy tốt thì thím hỏi giúp chị nhá. Chứ chị là chị tin tưởng tuyệt đối vào mắt nhìn người của thím.”
Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười. Sau khi cúp điện thoại bên này, cô lập tức quay số nhà sở trưởng Khương.
Cách đây không lâu nhà Khương Canh đã lắp đặt điện thoại bàn, Lâm Thanh Hoà và Tiết Mỹ Lệ cứ rảnh ra là buôn bán tâm sự chuyện chị em chúng mình. Nhưng hôm nay, đột nhiên nghe Lâm Thanh Hoà nhắc tới chủ đề này, Tiết Mỹ Lệ cũng có chút ngỡ ngàng: “Về cơ bản thằng bé Khương Hằng rất khá nhưng gia cảnh nó có chút khó khăn chị ạ.”
Lâm Thanh Hoà hỏi tới: “Khó khăn tới mức nào hả em?”
Thời nào cũng vậy, trong cuộc sống luôn tồn tại song hành hai tầng lớp giàu - nghèo. Mà xã hội càng phát triển thì sự phân hoá này càng rõ rệt hơn. Điều này Lâm Thanh Hoà hiểu rất rõ và cô không hề có ý coi thường hay kỳ thị gì cả, chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu rõ ràng giúp cháu gái mà thôi.
Tiết Mỹ Lệ biết tới đâu kể tới đấy: “Hiện tại cả gia đình vẫn sống chung dưới một mái nhà, em nghe nói hay xảy ra xô xát cãi cọ nọ kia lắm. Dâu trưởng nhà anh chị ấy cũng chả phải đứa hiền lành gì, coi bộ khó ở chung đấy.”
Những lời này hoàn toàn dựa trên tình hình thực tế, Tiết Mỹ Lệ không hề thêm bớt nửa lời hay đặt điều vu khống hòng bôi nhọ ai. Bởi cô không hề có hiềm khích với nhà bác cả, cũng chẳng có sở thích nói xấu sau lưng người khác, cái chính là cô không muốn dối gạt chị Thanh Hoà mà thôi.
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ giây lát rồi ướm lời: “Nếu Khương Hằng tự kiếm tiền mua nhà thì sao?”
Nghe vậy, Tiết Mỹ Lệ liền cười nói: “Hiện tại nhà cửa khó mua lắm chị ạ. Nhưng nếu có thể mua một căn thì quá tốt rồi. Hai vợ chồng son mà được ra riêng thì còn gì bằng. Tiện đây em cũng nói thật với chị, đứa nhỏ Khương Hằng này có chí lắm, rất chăm chỉ chịu khó lại ngoan ngoãn hiếu thuận. Nhưng tuyệt đối không phải cái kiểu ngu hiếu, ba mẹ nói gì là nhất nhất nghe theo mặc kệ đúng sai đâu. Nó rất có lập trường và kiên định với suy nghĩ của mình. Nếu vấn đề nhà ở có thể giải quyết thì em thấy Khương Hằng là đứa tin tưởng được, đáng để gả.”
Hàn huyên với Tiết Mỹ Lệ một chặp, Lâm Thanh Hoà lại lục tục chuẩn bị nối máy về quê.
Thấy thế, Chu Thanh Bách lắc đầu bất đắc dĩ: “Em nhiệt tình quá đấy!”
Tối qua mới nói để tụi nhỏ tự tìm hiểu mà hôm nay mấy bà mẹ đã cuống quýt cả lên rồi.
Lâm Thanh Hoà cười toe toét: “Tại chị ba sốt ruột ấy chứ, em chỉ đứng giữa hỗ trợ tí thôi.”
Kỳ thực cô rất cảm thông với chị ba Chu, nhà có con gái lớn ai chẳng sốt ruột, nhất là đang sống trong cái xã hội lắm quy tắc và nhiều khuôn phép khắt khe như thế này, chỉ cần lệch pha một tí là sẽ bị người đời đàm tiếu dị nghị ngay.
Điện thoại mới đổ hai hồi chuông là chị ba bắt máy liền. Tuy rằng lúc này đang đông khách nhưng không sao, đã có anh xã và đám nhỏ trông hàng rồi. Hơn nữa hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện gả chồng cho cô con gái lớn.
Vừa nghe Lâm Thanh Hoà đề cập tới vấn đề nhà ở, chị ba Chu sảng khoái tuyên bố luôn: “Cái đó không quan trọng. Cứ kết hôn trước rồi hai vợ chồng ra ngoài thuê lấy cái phòng ở tạm, đợi tới khi nào đủ tiền rồi mua nhà cũng chưa muộn. Với cả chị nghe trên TV nói sắp tới ở các thành phố lớn sẽ tiến hành rao bán nhà chung cư hả? Cái này có đúng không thím?”
Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: “Trời, chị ba, cái này mà chị cũng biết nữa hả?”
Chị ba đắc ý dạt dào: “Tin gì trên TV chị cũng nghe hết.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Ý kiến này của chị rất được. Trước mắt cứ ở nhà thuê rồi mua sau cũng được. Nhưng mà em thấy hình như cả Ngũ Ni lẫn Khương Hằng đều chưa có ý tứ gì hết.”
Chị ba Chu lập tức đốc thúc: “Thế thím giúp chị đi thăm dò cậu nhóc kia đi. Nó lớn tướng như vậy chắc hẳn cũng đã suy xét tới chuyện vợ con. Nhớ bảo với nó Ngũ Ni có công ăn việc làm thu nhập ổn định nhá.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười kinh khủng. Nhưng phải đợi tới khi cô nhận lời đồng ý, chị ba Chu mới yên tâm cúp máy.
Phù, xong! Gọi mấy cuộc điện thoại liền khô hết cả cổ. Nhưng bù lại Lâm Thanh Hoà cảm thấy hào hứng vô cùng. Cô lập tức quay qua rủ chồng: “Anh, đi ra tiệm trà với em đi.”
Chu Thanh Bách đặt tờ báo xuống, cầm chìa khoá xe chở vợ đến tiệm trà lớn nhất đồng thời cũng là chi nhánh đầu tiên tại Bắc Kinh.
Lúc này, Chu Nhị Ni đang tập trung cộng trừ sổ sách, còn Khương Hằng đang cùng các nhân viên khác xếp hàng lên kệ trưng bày.
Lâm Thanh Hoà bước vào, tươi cười hỏi Khương Hằng: “Tiểu Canh đi đâu rồi?”
Khương Hằng dừng tay, lễ phép chào một tiếng “dì Lâm” rồi trả lời: “Nó với Quy Lai tới cửa hàng rượu ngoại rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu, cô nhờ anh xã pha cho mình một bình trà yêu thích rồi mới quay lại tiếp tục hỏi Khương Hằng: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Hằng gãi gãi đầu ngượng ngùng: “Cháu 23 ạ.”
Lâm Thanh Hoà cười nhẹ: “Thế đã có ý định lấy vợ chưa?”
Nhắc đến chủ đề này, trong lòng Khương Hằng hơi kích động nhưng vẫn gắng bình tình trả lời: “Vẫn chưa gặp được người phù hợp dì ạ.”
Tới tuổi này rồi, đương nhiên Khương Hằng khao khát…không, phải nói là cực kỳ nôn nóng có một tổ ấm của riêng mình.
Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh hỏi: “Vậy à? Thế có tiêu chuẩn gì không? Nói ra nghe thử xem, biết đâu dì lại giúp được. Dù sao cháu cũng đã gọi một tiếng dì Lâm nên dì coi cháu như con cháu trong nhà. Nếu thấy cô gái nào thích hợp, dì sẽ giới thiệu cho. Mà một khi dì đã giới thiệu thì cháu cứ yên tâm, dì không bao giờ chọn mấy cái hạng vớ vẩn ất ơ đâu.”
Khương Hằng thoáng chần chờ: “Nhà cháu nghèo lắm, nào dám đề ra tiêu chuẩn gì, chỉ cần có người chấp nhận cháu, chịu đi cùng với cháu là tốt lắm rồi.”
Không những nghèo mà còn đông con. Trong nhà, Khương Hằng đứng hàng thứ hai, phía dưới vẫn còn mấy đứa em trai em gái đang tuổi ăn tuổi học. Vì vậy hàng tháng anh đều phải gửi ít tiền về phụ giúp ba mẹ nuôi các em. Còn ông anh cả thì thôi coi như bỏ, chả trông mong cậy nhờ được gì vì vợ anh ấy keo kiệt, bủn xỉn vô cùng, muốn lấy một đồng một cắc e rằng khó hơn lên trời. Để tránh mâu thuẫn gia đình leo thang, trước giờ Khương Hằng chưa từng lên tiếng trách móc hay chỉ trích, anh chỉ âm thầm làm đúng bổn phận và trách nhiệm của bản thân, giúp được ba mẹ tới đâu thì giúp.
Lâm Thanh Hoà ý nhị dò hỏi: “Thím nghe nói dưới cháu còn có em trai em gái hả?”
Khương Hằng gật đầu xác nhận: “Vâng ạ, tụi nhỏ vẫn đang đi học.”
Lâm Thanh Hoà hỏi tới: “Hiện tại cháu đang giúp đỡ gia đình hả? Mỗi tháng gửi về bao tiền?”
Khương Hằng thật thà đáp: “Nửa tháng tiền lương ạ.”
Nói tới đây anh nhanh trí bổ sung thêm: “Bởi vì chưa kết hôn nên cháu mới gửi về nhiều vậy chứ sau khi có vợ rồi cháu nhất định sẽ căn chỉnh lại cho hợp lý.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Đúng rồi, có gia đình riêng thì phải chăm lo vun vén cho vợ cho con mình chứ. Rốt cục thì con ai đẻ người đó nuôi, đấy là đạo lý muôn thuở ở đời.”
Đương nhiên không ai cấm con cái hiếu thuận cha mẹ, giúp đỡ anh em. Nhưng phàm ở đời, cái gì cũng nên vừa phải, có chừng mực sẽ tốt hơn.
Chuyện này coi như đến đây tạm dừng, Lâm Thanh Hoà chuyển qua vấn đề kinh doanh buôn bán.
Khương Hằng nghiêm túc lắng nghe, nhất nhất ghi nhớ, nhưng từ nãy tới giờ anh cứ thắc mắc mãi, tại sao tự nhiên dì Lâm lại nhắc tới chuyện cưới xin nhỉ, liệu có phải dì muốn làm mai Chu Hồng Mẫn cho mình không?
Tới đây, Khương Hằng lại bất tri bất giác nhớ tới hình ảnh cô gái Chu Hồng Mẫn nhỏ nhắn xinh xắn, ăn nói đĩnh đạc, cử chỉ tự nhiên, tác phong đàng hoàng…
Tối qua còn dám vỗ ngực xưng tên khăng khăng khẳng định không có nhưng giờ thì không dám nữa, bởi có lẽ anh đã thực sự động lòng với người con gái ấy rồi….