Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661: Cùng Đi Thượng Hải

Chương 661: Cùng đi Thượng Hải Chương 661: Cùng đi Thượng Hải

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 661: Cùng đi Thượng Hải

Hôm nay Chu Ngũ Ni và Lâm Tú dành cả ngày trời đi thăm thú Bắc Kinh. Hai chị em khởi hành từ sáng sớm tới xế chiều mới về tới nhà. Vui thì có vui thật đấy nhưng mà mỏi chân và mệt kinh khủng, vì thế sau khi tắm táp sạch sẽ, ăn xong bữa cơm chiều là hai đứa nó lết về phòng nằm vật ra giường nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn tiếp tục cuộc hành trình khám phá cảnh đẹp thủ đô.

Trước khi tụi nhỏ tắt đèn, Lâm Thanh Hoà kịp tiến vào tâm sự với Chu Ngũ Ni một lát. Đương nhiên, chủ đề xoay quanh anh chàng Khương Hằng.

Nhắc tới chuyện yêu đương nam nữ, Chu Ngũ Ni không tự chủ đỏ bừng mặt: “Thím tư! Sao tự nhiên thím lại nói đến chuyện này. Giờ tất cả đang ở đây, đi ra đi vào chạm mặt nhau, ngại chết đi được!”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Không phải tự nhiên mà là hôm nay mẹ cháu gọi điện thoại lên đây, nhờ thím nhìn xem có ai được được không, thế là thím chợt nghĩ tới Khương Hằng. Kỳ thực con người cậu ấy rất có ý chí phấn đấu. Tướng mạo thì cháu cũng thấy rồi đấy, lịch sự nho nhã, mặt mũi cũng khá ưa nhìn đúng không. Tuy rằng chỉ mới tốt nghiệp cao trung, lại nhỏ tuổi hơn cháu nhưng không vấn đề gì. Tình chị em càng hạnh phúc chứ sao.”

Cái này không phải cô ăn ốc nói mò đâu nha, có số liệu nghiên cứu hẳn hoi đấy. Theo báo cáo thống kê, các cuộc hôn nhân được xây dựng trên mối tình chị em có tỷ lệ hạnh phúc viên mãn cao hơn hẳn những cặp đôi khác.

Chu Ngũ Ni há hốc miệng, ngây ngẩn 5 giây mới tiêu hoá hết lời thím tư vừa nói, con bé lắp bắp: “Cái gì cơ? Còn nhỏ tuổi hơn cháu ấy ạ? Vậy sao được, thím tư….”

Trời ơi, người ta non xanh như vậy sao nó nỡ xuống tay cơ chứ…thiện tai thiện tai…

Lâm Thanh Hoà nhướng mày trêu chọc: “Cháu bị ngốc à? Chênh lệch có tí tuổi thôi, không đáng kể. Vả lại nhỏ tuổi một chút thì đã sao, ban ngày là cún con nhưng ban đêm sẽ lập tức hoá sói già gian ác ngay….”

Chu Ngũ Ni bị chọc đến độ mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ không biết chui đi đâu. Nhưng nghĩ tới Khương Hằng chỉ đáng tuổi em trai…Chu Ngũ Ni bất tri bất giác lắc đầu thật mạnh…không được, không thể hạ thủ được, quá tội lỗi!

Nhìn biểu hiện lúng túng của cô cháu gái, Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: “Cháu đừng ngại, thím là thím thấy cậu ấy có ý rồi đấy. Hôm nay vừa nghe thím nói bâng quơ một chút đã vội vàng khai hết tình cảnh gia đình rồi.”

Chu Ngũ Ni lí nhí hỏi: “hm…cái đó…nhà người ta như nào hả thím?”

Thật ra nói Chu Ngũ Ni không để ý gì là không đúng. Mặc dù biết tối qua Khương Canh chỉ vô tình nói chơi nhưng Chu Ngũ Ni cũng kịp len lén đánh giá đối phương một chút, công nhận Khương Hằng rất ưa nhìn, điệu kiện có vẻ cũng khá ổn.

Kế đến, Lâm Thanh Hoà liền kể một lượt tất tần tật những thông tin mình đã thu thập được cho Chu Ngũ Ni nghe.

Cuối cùng, cô chốt lại một câu: “Khương Hằng tới Bắc Kinh đã lâu nhưng chưa có dịp đi thăm thú đâu cả. Ngày mai cháu và Tiểu Tú tiếp tục đi chơi phải không, dẫn cậu ấy đi cùng luôn nhá.”

“Thím tư….”

“Được rồi, cứ vậy đi, thím mệt rồi, thím về ngủ đây.” Lâm Thanh Hoà xua tay. Gớm nhìn thoáng qua là cô biết tỏng rồi, con bé chỉ đang xấu hổ chứ không hề có ý định cự tuyệt. Ừ, bước đầu coi như thành công.

Lâm Thanh hoà hí hửng đi ra phòng khách.

Lúc này hai anh em Khương Hằng, Khương Canh cùng Chu Quy Lai đang chăm chú theo dõi phim truyền hình nhiều tập trên TV. Còn Chu Thanh Bách đang mải dỗ con gái ngủ.

Cậy được ba yêu chiều nên hễ có ba ở nhà là Mật Mật nhõng nhẽo ra mặt. Trước khi đi ngủ phải làm đủ thủ tục từ kể chuyện, hát ru, xoa lưng, thơm má, thơm trán tới khi nào chán chê mới chịu nhắm mắt ngủ.

Được cái ông bố Thanh Bách cực kỳ phối hợp, sẵn sàng phục vụ con gái yêu mọi lúc mọi nơi.

Ra tới phòng khách, Lâm Thanh Hòa ngồi xuống ghế sô pha rồi nói một cách cực kỳ tự nhiên: “Khương Hằng tới Bắc Kinh lâu rồi mà chưa có dịp đi tham quan cảnh sắc thủ đô nhỉ. Nhân tiện ngày mai Hồng Mẫn và Tiểu Tú đi chơi này, cháu đi cùng hai đứa nó luôn đi.”

Tức khắc, trống ngực Khương Hằng đập thùm thụp, cậu phấn khởi đồng ý ngay: “Dạ vâng ạ.”

Bỗng nhiên, thằng nhóc Khương Canh giơ tay phát biểu ý kiến: “Con…con cũng muốn đi nữa.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, con đi cùng mấy anh chị đi.”

Bởi vì cô nói rất hợp tình hợp lý, thái độ lại thản nhiên như không nên ngay cả Chu Quy Lai cũng không phát hiện ra có ẩn tình trong này.

Việc của đôi trẻ đã xong, Lâm Thanh Hoà liền quay sang hỏi thằng ba xem khi nào nó có ý định mở thêm cửa hàng rượu ngoại thứ hai.

Nhắc tới chuyện làm ăn, Chu Quy Lai lập tức hào hứng hẳn: “Nếu mẹ đồng ý thì mấy ngày nữa con tiến hành luôn. Con lấy cái mặt tiền ở khu Tây Môn nhá. Ý mẹ thế nào?”

Tất nhiên Lâm Thanh Hoà không có ý kiến: “Được đấy, mai con dẫn người qua sửa sang, trang hoàng lại đi.”

Đặc thù của rượu vang là càng để lâu càng có giá trị nên không cần phải lo lắng vấn đề hết hạn. Cái bây giờ cần tập trung chính là khuếch trương danh tiếng, mở rộng thị trường.

Chu Quy Lai là người coi trọng sự nghiệp, không làm thì thôi chứ một khi đã bắt tay vào làm cái gì là cậu đầu tư rất nhiều tâm huyết. Chính vì thế, cửa hàng đầu tiên đã nhanh chóng đi vào ổn định. Xét thấy, cả bốn sinh viên đại học cùng tập trung tại một chỗ e rằng hơi phí phạm nhân tài cho nên Chu Quy Lai quyết định khai trương cửa hàng thứ hai nhằm tạo cơ hội cho họ thể hiện cũng như phát triển tài năng.

Theo sự sắp xếp của Lâm Thanh Hoà, ngày hôm sau, hai anh em Khương Hằng, Khương Canh theo Ngũ Ni và Lâm Tú đi dạo.

Tính ra Lâm Tú là đứa có óc quan sát nhạy bén. Chỉ thoáng qua một chút là nó cảm giác được sự mập mờ ẩn hiện giữa chị Mẫn và anh Khương Hằng. Thế là con bé khéo léo lôi kéo Khương Canh tách đoàn, tạo điều kiện cho hai anh chị có không gian riêng.

Đại khái sau mấy ngày đi chơi cùng nhau, cả Khương Hằng lẫn Chu Ngũ Ni đều rơi vào trạng thái tình trong như đã mặt ngoài còn e. Rõ ràng đã cảm mến đối phương nhưng ai cũng e ngại chần chờ không dám thổ lộ.

Mà Khương Hằng thì không thể ở lại Bắc Kinh quá lâu. Tính ra cậu sang đây đã gần mười ngày rồi, cũng tới lúc phải quay về Thượng Hải tiếp quản công việc ở bên đó.

Mắt thấy Khương Hằng sắp rời đi, Lâm Thanh Hoà lập tức tìm Chu Ngũ Ni tâm sự.

Quả thực, nhìn bề ngoài hai đứa nó rất xứng đôi vừa lứa nhưng đây là chuyện hệ trọng, là hạnh phúc cả đời người làm sao có thể quyết định vội vàng được. Hơn nữa ông bà xưa vẫn dạy “lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, ít nhiều gì cũng phải hiểu rõ gốc gác của nhau rồi hẵng tính tới chuyện trăm năm chứ.

Chu Ngũ Ni cắn cắn môi ngượng ngùng: “Tạm thời cháu thấy cứ thế này là được rồi.”

Lâm Thanh Hoà đốc thúc: “Nếu cháu ưng bụng thì tìm hiểu kỹ hơn đi. Hai ngày nữa Khương Hằng phải về Thượng Hải. Hay là tiện đây cháu với Tiểu Tú đi sang bên đó chơi luôn.”

Lời nói ngoài miệng là vậy nhưng ý tứ chính là kêu Chu Ngũ Ni tới nhà Khương Hằng nhìn tận mắt xem gia cảnh nhà cậu ta thế nào, cha mẹ cậu ta ra sao. Tuy rằng sau khi cưới hai đứa nó sẽ dọn ra ở riêng, nhưng vẫn nên tìm hiểu kỹ càng để lỡ đâu có gì bất trắc còn có phương án ứng phó kịp thời.

Chu Ngũ Ni hơi hoang mang: “Bây giờ qua đó….liệu…liệu có đường đột quá không?”

Lâm Thanh Hoà trấn an cháu gái: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cháu cứ coi như lần này chỉ đơn thuần là một chuyến đi chơi, tham quan phong cảnh Thượng Hải thôi. Còn chuyện hôn nhân càng không được gấp, hai đứa cứ từ từ tìm hiểu cho thật kỹ rồi hẵng quyết định.”

Chu Ngũ Ni suy nghĩ nửa ngày rồi mới lý nhí nói: “Để ngày mai cháu gọi điện hỏi ý kiến mẹ cháu đã.”

Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ có mà mẹ cháu giục cưới ngay ấy chứ, ở đó mà chờ hỏi ý kiến!

Quả nhiên đúng như Lâm Thanh Hoà dự đoán, vừa nghe con gái đề đạt một cái là chị ba nói luôn không chút do dự: “Đi đi, con theo cậu ấy về Thượng Hải đi. Nhớ mua quà bánh đầy đủ nha, đừng có mà đến nhà người ta với hai bàn tay không đấy. À, con ăn mặc cho tươm tất với cả chải chuốt một chút cho sáng sủa, xinh xắn lên, biết chưa?”

Chu Ngũ Ni bất đắc dĩ vô cùng nhưng cũng đành vâng vâng dạ dạ ghi nhớ lời mẹ dặn.

Đợi con bé cúp điện thoại xong, Lâm Thanh Hoà mới cười nói: “Tới thăm nhà người khác tất nhiên phải có chút quà nhưng một chút bày tỏ thành ý là được rồi không cần phải long trọng quá. Với cả cháu không cần trang điểm chải chuốt cầu kỳ đâu, cứ ăn vận bình thường tự nhiên như này là được rồi.”

Thế là sự việc tới đây coi như đã ấn định, ngày mai Chu Ngũ Ni sẽ cùng Khương Hằng về Thượng Hải, tất nhiên Lâm Tú cũng theo cùng.

Chợt nhớ ra cả mùa hè này thằng Khương Canh chưa về thăm nhà, vậy là Lâm Thanh Hoà lập tức tống cổ nó về Thượng Hải luôn. Nhân tiện cô gửi ít đặc sản cùng vài bộ quần áo mới cho Tiết Mỹ Lệ và bé Khương Vũ.

Dọc đường đi, Khương Canh lờ mờ nhận ra có gì đó cực kỳ khả nghi. Vì thế nhân lúc anh Hằng đứng dậy đi vệ sinh, nó lập tức chạy theo nhỏ giọng hỏi.

Khương Hằng cười cười gật đầu xác nhận.

“Em biết ngay mà.” Khương Canh ngoác mồm cười hềnh hệch: “Anh phải tranh thủ nắm bắt cơ hội nha. Chị Mẫn là người hiền huệ có học thức, chắc chắn sẽ không chi li tính toán đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành như chị dâu cả đâu. Anh mà không cố gắng, lỡ để vuột mất là khóc tiếng mán đấy!”

Nhắc tới cái này, Khương Hằng không nén được lo âu phiền muộn: “Nhưng mà nhà anh nhỏ quá, không biết cô ấy có chê không nữa.”

Khương Canh phất tay: “Ôi xời, tưởng chuyện gì, cái này quá dễ. Sau khi kết hôn anh chị ra ngoài thuê phòng trọ là được chứ gì. À, đúng rồi, ba nuôi em có một căn hộ, hiện đang để trống, vị trí tương đối gần tiệm trà, kế bên nhà còn có cả trường học, thuận tiện cho chị Mẫn đi dạy luôn. Trước mắt cứ ở tạm như thế đi, đợi bao giờ có tiền rồi mua nhà sau.”

Bình Luận (0)
Comment