Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 662 - Chương 662: Điên Rồi…

Chương 662: Điên rồi… Chương 662: Điên rồi…

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 662: Điên rồi…

Sang tới Thượng Hải, Chu Ngũ Ni và Lâm Tú trực tiếp vào ở tại căn đại viên của chú thím tư, ngay sát vách nhà ông bà Khương.

Căn nhà này Lâm Thanh Hoà không cho thuê mà nhờ ông bà Khương thỉnh thoảng chạy qua chạy lại quét tước dùm.

Tranh thủ đất rộng, bà Khương liền trồng vài khóm rau xanh, nhưng chỉ có hai ông bà ăn uống thì chẳng đáng bao nhiêu nên ngày nào bà Khương cũng thu hoạch hai rổ rau đầy ụ mang ra chợ bán. Vừa có việc làm đỡ buồn tay buồn chân lại vừa có đồng ra đồng vào, khỏi phải nói bà Khương phấn khởi cực kỳ.

Trước khi Chu Ngũ Ni và Lâm Tú lại đây, Tiết Mỹ Lệ đem chuyện của hai đứa nhỏ kể sơ qua cho cha mẹ chồng biết. Vậy nên ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, ông bà Khương đã vô cùng nhiệt tình và nồng hậu chào đón các cô gái.

Đặc biệt là bà Khương, bà vồn vã nắm lấy tay Chu Ngũ Ni ra sức khen lấy khen để nào là xinh gái, rồi có khí chất hơn người. Đương nhiên bà cũng không quên khen Lâm Tú xinh xắn đáng yêu, có nét tựa tựa cô Thanh Hoà, mấy năm nữa chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cho xem. Sau đó còn không quên dặn dò Ngũ Ni cùng Tiểu Tú tới bữa cứ trực tiếp qua bên nhà ông bà ăn cơm, khỏi cần nổi lửa nấu nướng cho lích kích.

Về phần Khương Canh, vừa chân thấp chân cao bước vào nhà đã bị Tiết Mỹ Lệ đập cho mấy phát vì cái tội phải để mẹ nuôi giục mãi mới chịu vác xác đi về. Chứ nếu không chắc cả hè này nó lặn mất tăm mất tích luôn quá!

Khương Canh lập tức khua môi múa mép nịnh nọt: “Mẹ, mẹ xem con mang bao nhiêu quần áo đẹp về cho mẹ này. Mẹ mau vào mặc thử coi có vừa người không?”

Tiết Mỹ Lệ hừ lạnh: “Cái gì mà con mang về? Rõ ràng mẹ nuôi con gửi cho mẹ mà!”

Dứt lời, cô liền đón lấy mấy bộ quần áo, rũ ra xem. Vừa nhìn một cái, hai mắt Tiết Mỹ Lệ đã sáng bừng lên, giọng nói vui vẻ hớn hở hơn hẳn: “Ôi, đúng là mắt nhìn của chị Thanh Hoà không chê vào đâu được, bộ nào bộ nấy đều đẹp tuyệt vời, vừa hợp dáng người vừa hợp thời trang nữa chứ!”

Mà Khương Vũ cũng chẳng kém cạnh nó nhanh tay nhanh mắt bắt được chiếc váy công chúa bồng bềnh dành riêng cho mình. Con bé thích thú hú hét ầm ĩ cả nhà, liên tục ướm lên người rồi lắc qua lắc lại tự ngắm mình trong gương.

Không chỉ riêng Tiết Mỹ Lệ và Khương Vũ có quà, mà sở trưởng Khương cũng được Chu Quy Lai gửi tặng một chai rượu vang đỏ.

Lúc này sở trưởng Khương đang mải mê nghiên cứu chai rượu ngoại nhập. Anh từ tốn mở nắp, rót lấy nửa ly, đưa lên mũi ngửi rồi mới từ từ nhấp môi thưởng thức. Chà, đúng là rượu tây có khác, hương thơm và mùi vị vô cùng quyến rũ, mang lại dư âm dai dẳng kéo dài không dứt…

Mãi một hồi lâu sau, vợ chồng Tiết Mỹ Lệ mới cất quà sang một bên, dồn dập hỏi thăm chuyện giữa Chu Ngũ Ni và Khương Hằng.

Khương Canh cười cười: “Bát tự còn chưa xem mà. Nhưng con thấy anh Hằng có vẻ chết mê chết mệt người đẹp rồi, còn chị Mẫn vẫn chưa có thái độ rõ ràng lắm. Mà kể ra cũng phải thôi, điều kiện của chị ấy tốt vậy cơ mà.”

Kỳ thực, Tiết Mỹ Lệ mới chỉ nghe Lâm Thanh Hoà nhắc quá, cũng chưa biết rõ Chu Ngũ Ni là người như nào, ngoại hình rồi tính cách ra sao.

Khương Canh bèn vắn tắt lại một chút cho ba mẹ đỡ sốt ruột: “Chị ấy xinh lắm, nói năng nhẹ nhàng, cử chỉ tự nhiên, tính tình hào phóng. Hiện là giáo viên cao trung, ăn cơm nhà nước hẳn hoi đấy. Mối này cao quá, con đang sợ anh Hằng khó cua được người ta. Mà hôm nay muộn quá rồi, để ngày mai, tự mẹ đi sang đấy nhìn tận mắt là biết chứ gì.”

Thời nào cũng vậy, nghề giáo là nghề rất được tôn trọng trong xã hội, nhất là ở thời điểm người người thiếu học thức, nhà nhà khát con chữ như thế này. Tuy mực lương không cao nhưng đãi ngộ rất tốt, hơn hẳn những nghề nghiệp biên chế khác. Nhà nào mà cưới được một cô giáo về làm dâu, chắc chắn sẽ tự hào và mát mày mát mặt lắm.

Ngay ngày hôm sau, Tiết Mỹ Lệ liền tới bên này xem mắt Chu Ngũ Ni. Quả đúng như những gì hôm qua con trai miêu tả, Chu Ngũ Ni vừa đẹp người vừa đẹp nết. Con bé không đẹp theo kiểu quyến rũ mê hoặc mà ở nó toát lên vẻ nhã nhặn, đoan trang, đảm bảo bà mẹ chồng nào nhìn thấy cũng ưng bụng ngay lập tức.

Và tất nhiên, Tiết Mỹ Lệ cũng vừa lòng cực kỳ, cô quan tâm hỏi: “Tối qua hai đứa ngủ ở đây có bị lạ chỗ không? Hôm nay sang nhà thím ăn cơm nhá, thím đã đi chợ chuẩn bị rất nhiều món ngon để thiết đã hai đứa rồi.”

Chu Ngũ Ni lịch sự đáp lời: “Dạ, làm phiền thím quá ạ.”

Tiết Mỹ Lệ phất tay: “Không phiền không phiền, các cháu sang chơi thím mừng còn không kịp ấy chứ.”

Cô biết lần này Chu Hồng Mẫn sang đây thăm thú cảnh sắc Thượng Hải là phụ, cái chính là để xem gia cảnh đàng trai thế nào. Nhưng là con gái thì không thể đường đột xông thẳng tới nhà chồng tương lai, làm vậy thiên hạ dị nghị chết. Tuy nhiên vì Khương Canh là con nuôi Chu gia, nên việc cô mời hai đứa nhỏ tới nhà mình chơi sẽ không sợ bị người khác nói ra nói vào.

Tiết Mỹ Lệ chủ động đứng ra tiếp đón, sắp xếp Khương Canh dẫn hai chị em Hồng Mẫn, Lâm Tú đi thăm thú đó đây. Hiện giờ Thượng Hải phát triển lắm, mạng lưới giao thông công cộng phủ khắp thành phố. Muốn đi đâu chỉ cần xem bản đồ rồi đón đúng tuyến xe là được, vô cùng thuận tiện và nhanh gọn.

Trong lúc đám trẻ đi chơi, Tiết Mỹ Lệ tranh thủ tạt qua tâm sự với mẹ chồng một chút: “Mẹ, mẹ cảm thấy cô gái Hồng Mẫn thế nào ạ?”

Bà Khương nghĩ sao nói vậy: “Còn nghĩ cái gì nữa, mẹ đang lo nó không ưng gia đình thằng Khương Hằng kia kìa.”

Thử nghĩ mà xem, con bé đường đường là người có ăn có học có địa vị xã hội, thử hỏi còn chỗ nào bắt bẻ cơ chứ. Nhà nào đủ đầy phúc khí lắm mới cưới được Chu Hồng Mẫn về làm dâu.

Tiết Mỹ Lệ cười: “Chuyện này con đã kể với chị Thanh Hoà rồi, chắc chắn chị ấy đã nói trước với Tiểu Mẫn. Nếu nó đã tới đây, khẳng định không phải hạng người so đo giàu nghèo sang hèn đâu mẹ.”

Ngẫm nghĩ thế nào, cô lại bổ sung thêm: “À, hôm qua con nghe Tiểu Canh cứ nhắc đi nhắc lại về vấn đề sau khi kết hôn không có chỗ ở. Hay là để chúng nó ở tại căn nhà của vợ chồng chị Thanh Hoà được không. Chắc trong thời gian ngắn anh chị ấy không sang đây đâu, nhà bỏ trống cũng uổng. Chi bằng cho vợ chồng nó ở tạm, rồi từ từ tích cóp tiền mua nhà sau.”

Ồ, đó cũng là một cách hay, bà Khương vội vàng nói: “Thế con đánh điện hỏi xem ý Thanh Hoà thế nào. Nếu anh chị ấy ưng thuận thì tốt quá. Mẹ ở ngay sát bên cạnh cũng có thể chạy qua chạy lại đỡ đần chút việc vặt.”

Nói gì thì nói, Khương Hằng cùng là con cháu Khương gia. Vả lại kết hôn lấy vợ là sự kiện trọng đại cả đời chỉ có một lần, tất nhiên bà Khương phải giúp sức rồi, thậm chí giúp nhiệt tình là đằng khác.

Tiết Mỹ Lệ kể thêm: “Đêm qua con với ba Tiểu Canh cũng đã bàn bạc qua, nếu hai đứa nhỏ thực sự thành đôi, anh ấy sẽ đứng ra hỗ trợ Tiểu Mẫn thuyên chuyển công tác về bên này.”

Bà Khương gật gù, cầu trời cho mọi việc được suôn sẻ, thuận lợi!

Mặc dù người thương tới chơi nhưng Khương Hằng vẫn đi làm như bình thường, đến tầm trưa anh sẽ trích ra chút thời gian ghé về bên này ăn cơm chung.

Lâm Tú rất biết ý, sau khi cơm nước xong xuôi, nó để hai anh chị ra ngoài đi dạo, còn mình ở nhà bật TV lên coi, tuyệt đối không làm kỳ đà cản mũi, ảnh hưởng tới không gian riêng của đôi tình nhân.

Cùng lúc ấy, Tiết Mỹ Lệ đã kịp thời gọi điện cho Lâm Thanh Hoà vừa hàn huyên tâm sự vừa tiện thể nhắn gửi chút tâm tư.

Cúp máy một cái, Lâm Thanh Hoà lập tức quay ra thương lượng với chồng: “Anh ơi, cái căn đại viện kế nhà chú thím Khương vẫn còn để trống, hay là cho Ngũ Ni với Khương Hằng mượn ở tạm nhá?”

Chu Thanh Bách dở khóc dở cười: “Giờ mới lúc nào mà em đã tính tới chuyện này, Khương Hằng còn chưa về quê ra mắt anh chị ba mà.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày cười đầy thâm ý: “Em đánh giá mối duyên này chắc chắn thành.”

Thôi được, cứ tạm treo đấy đã, để coi lần này Chu Ngũ Ni sang đó gặp gia đình Khương Hằng thế nào rồi từ từ tính tiếp.

Còn về phần Chu Quy Lai, vì được mẹ hào phóng rót cho một khoản tiền lớn, cậu đã thẳng tay nhập thêm lô hàng giá trị cao, thành công khai trương cửa tiệm thứ hai, chính thức mở rộng sự nghiệp kinh doanh rượu ngoại của mình.

Đợi mẹ nói chuyện với ba xong, Chu Quy Lai mới quay qua cười nói: “Mẹ, nếu mỗi ngày con có thể bán ra một chai thì chẳng mấy mà thu hồi vốn.”

Lâm Thanh Hoà bật cười nhưng cũng nghiêm túc chỉ dạy: “Muốn phát triển doanh nghiệp, trước nhất phải chú trọng tạo dựng danh tiếng trên thị trường.”

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang liên hồi, Chu Quy Lai thuận tay nhấc ống nghe kề sát tai: “A, bác cả ạ?”

Đầu dây bên kia, chị cả Chu gấp gáp hỏi: “Tam Oa hả? Mẹ có ở nhà không cháu?”

“Có ạ, mẹ cháu đang ngồi ở đây.” Chu Quy Lai chuyển máy cho mẹ nhưng cái trán nhăn đùm thành một đống, sau giọng bác cả nghe có vẻ khẩn trương thế nhỉ?!

Lâm Thanh Hoà tiếp nhận điện thoại: “Chị cả, em nghe, chị tìm em có việc gì không?”

Chị cả Chu cuống cuồng phun một tràng: “Con Lục Ni nó điên rồi! Mấy hôm trước chả hiểu sao nó bị rớt xuống sông. Sau khi vớt lên thì sốt cao, mê man mấy ngày liền không dứt. Mãi tới hôm qua mới tỉnh lại nhưng vừa mở mắt ra là nói toàn mấy lời ký quái thôi.”

Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Nó nói những gì hả chị?”

Chị cả Chu cố nén sợ hãi thuật lại: “Nó nói toàn mấy lời khùng điên thôi. Hết hỏi tại sao ông bà nội chưa chết, rồi chuyển qua thắc mắc vì sao em chưa bỏ nhà theo trai rồi còn khăng khẳng khẳng định ba anh em Đại Oa phải là phường lưu manh mới đúng. Trời ơi, em nói xem có phải nó bị ma nhập hay gì không. Cha nó sợ quá, trực tiếp nhốt vào buồng khoá trái cửa lại nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy thì chẳng thấy người đâu cả, tiền bạc trong tủ cũng mất sạch. Chị đang lo nó sẽ chạy lên Bắc Kinh tìm mọi người gây sự!”

Oành! Tin tức này quá mức chấn động khiến Lâm Thanh Hoà ngây ngẩn đờ đẫn…Cái gì? Chuyện này là sao?…Không lẽ…không lẽ Chu Lục Ni cũng xuyên tới đây giống mình???

Bình Luận (0)
Comment