Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663: Trọng Sinh

Chương 663: Trọng sinh Chương 663: Trọng sinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 663: Trọng sinh

Đúng như những gì chị cả Chu lo sợ, đích xác lúc này Chu Lục Ni đang có mặt trên chuyến tàu hướng thẳng tới thành phố Bắc Kinh.

Trên tàu, Chu Lục Ni nằm bò ra băng ghế cứng ngắc, lạnh lẽo, mơ hồ xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.

Kỳ thực, ngay bản thân nó cũng không biết tại sao mình lại bị lôi tuột về quá khứ, sống lại một lần nữa!

Ở đời trước, sau khi bỏ chồng, Chu Lục Ni xuôi về phương Nam kiếm kế sinh nhai. Nhờ vào vốn tự có, nó nhanh chóng tạo dựng được chút danh tiếng trong các câu lạc bộ đêm. Sau đó, còn thành công bò lên người một kẻ có tiền, trở thành vợ bé được hắn ta bao nuôi. Gã này không chỉ lắm tiền nhiều của mà còn có máu mặt trong xã hội, vì vậy Chu Lục Ni liền mượn thế, tự đứng ra làm chủ một hộp đêm.

Nhưng thằng khốn đó dám lợi dụng chỗ làm ăn của nó để buôn bán chất cấm.

Mà vốn dĩ hộp đêm của Chu Lục Ni chẳng trong sạch gì, nói trắng ra chính là ổ gái mại dâm cao cấp. Lúc đó không thiếu người làm đơn tố cáo lên các cấp chính quyền nhưng vì có chỗ dựa vững chắc thành ra chả ai giật sập được cái bảng hiệu của Chu Lục Ni.

Tuy nhiên chăn dắt gái gọi thì còn miễn cưỡng lấp liếm được chứ buôn bán chất cấm thì không thể dung thứ. Đằng này cơ sở do Chu Lục Ni đứng tên cùng lúc vi phạm cả hai, thế là nó bị tuyên án tù chung thân. Chu Lục Ni nhớ rất rõ, lúc nghe quan toà tuyên phạt, vì không chịu nổi đã kích, nó đã lăn đùng ra ngất xỉu.

Chả biết hôn mê bao nhiêu ngày, chỉ biết rằng khi mở mắt ra một lần nữa, thời gian trực tiếp quay ngược về năm 1988 và điều đó có nghĩa là nó đã được trọng sinh!

Nhưng cho dù có thế cũng không khiến Chu Lục Ni chấn động bằng việc nghe mọi người nói vợ chồng con cái nhà chú tư đang sống một cuộc đời ấm êm hạnh phúc, giàu sang phú quý hiếm ai sánh bằng. Không đúng! Chuyện này quá sức hoang đường, quá sức phi lý, nó không tin, ngàn vạn lần không tin!

Rõ ràng trong ký ức của nó, người đàn bà Lâm Thanh Hoà vì vỡ mộng không được làm phu nhân cán bộ nhà nước, thế nên sau khi chú tư xuất ngũ trở về, mụ ta suốt ngày than trời trách đấy, rồi quay qua đay nghiến chì chiết chồng, la lối đánh mắng con cái. Tóm lại là nhà cửa không bao giờ được yên ổn, lúc nào cũng ầm ĩ nháo loạn cả lên. Trở thành trò cười cho cả thôn, ai đi ngang qua cửa cũng lắc đầu ngao ngán.

Những việc này Chu Lục Ni đều thấy tận mắt, nghe tận tai, làm sao sai được!

Đặc biệt sau đó còn xảy ra một vụ long trời lở đất hơn, bà thím tư dám bỏ chồng bỏ con, cao chạy xa bay cùng một gã thanh niên trí thức tên Trần Sơn.

Nhà tan cửa nát, cả ba thằng Đại Oa đều trở thành đám lưu manh bất hảo, trộm cướp đâm chém đủ cả. Không ít lần nó chứng kiến cảnh chú tư bừng bừng nộ khí cầm gậy đi xử lý mấy thằng con mất dạy. Nhưng vô ích thôi, trước khi nó vào Nam lập nghiệp, hình như là khoảng đầu thập niên 90, tiếng tăm của ba anh em Đại Oa đã khét lẹt một vùng, chỉ cần nhắc tới tên chúng nó là mọi người đều kinh hồn bạt vía, không một ai muốn dính líu vì sợ rước hoạ vào thân …

Đó, lúc nó rời khỏi quê thì sự việc là như vậy, tuy không biết kết cục của chú tư ra sao nhưng nó chắc chắn vợ và con cái chú ấy là hỏng hẳn rồi. Thế mà tại sao giờ đây bọn họ lại có thể hô mưa gọi gió, phát triển rực rỡ ở cái đất thủ đô đầy hoa lệ?

Tuy rằng tính khí mụ đàn bà Lâm Thanh Hoà vẫn cao cao tại thượng, khinh người như cũ nhưng vì cớ gì mụ ta không bỏ nhà theo trai nhỉ? Không chỉ có vậy, mụ ấy còn âm thầm văn ôn võ luyện, thi đậu đại học với số điểm cao ngất ngưỡng. Rồi còn bồi dưỡng được ba thằng con trai thành long thành phượng, bản lĩnh tài giỏi hơn người?

Nghĩ tới đây, Chu Lục Ni lâm vào trầm tư…không lẽ mụ ta cũng trọng sinh giống mình?! Chắc chắn phải biết trước tương lai, biết trước thời điểm khôi phục thi đại học mới có thể chuẩn bị chu toàn tới vậy.

Nhưng cũng không đúng, rõ ràng mụ ta mơ ước trở thành phu nhân cán bộ mà. Sao không bỏ quách chú tư rồi tìm một người khác chẳng phải là xong rồi sao. Ở trên trường đại học thiếu gì đàn ông ưu tú. Nên nhớ rằng chỉ cần là sinh viên tốt nghiệp đều sẽ được bổ nhiệm làm cán bộ cấp cao đấy. Ấy vậy mụ ta không những không ruồng rẫy chồng con, lại còn kéo cả gia đình lên Bắc Kinh an cư lập nghiệp, làm vương làm tướng ở trên đó.

Lạ lùng nhỉ? Sao tới đây lại thấy lấn cấn ta???

Bởi vì quá tò mò nên Chu Lục Ni quyết định ăn trộm tiền cha mẹ, lên Bắc Kinh nhìn tận mắt xem rốt cuộc thực hư thế nào.

Quay lại Bắc Kinh, sau khi nghe chị cả Chu báo tin, Lâm Thanh Hoà cực kỳ choáng váng. Ngay lúc này, cô không thể xác định được nó là trọng sinh hay là xuyên tới. Nhưng cô dám chắc Chu Lục Ni bây giờ không phải Chu Lục Ni của lúc trước!

Thấy mẹ nãy giờ cứ ngây ngẩn không nói không rằng, sắc mặc cũng trầm hẳn xuống. Chu Quy Lai vội vàng tiến lại gần, quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”

Nghe tiếng con trai, Lâm Thanh Hoà lập tức định thần lại rồi bình tĩnh đáp: “Mẹ không sao. Vừa nãy bác cả báo tin Chu Lục Ni bị bệnh nặng nhưng lại trốn nhà chạy lên đây, không biết có việc gì không nữa!”

Về việc cô từ nơi khác xuyên tới đây, Lâm Thanh Hoà chỉ nói với một mình Chu Thanh Bách. Tuyệt đối không thể để người thứ ba biết. Kể cả Chu Lục Ni có tới trước mặt đối chất cô cũng kiên quyết không thừa nhận. Còn vì sao nó lại biết những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết, là xuyên tới hay trọng sinh thì phải đợi nó lên trên này, gặp mặt trực tiếp mới có thể xác minh được.

Ba ngày sau, Chu Lục Ni thành công tới được Bắc Kinh. Vì hồi nhỏ đã từng đến rồi nên lần này nó không cần nhờ công an dẫn đường nữa mà tự mò mẫm theo trí nhớ đi tới trước cổng trường đại học Bắc Kinh. Rồi từ đây, lại lần mò về tiệm sủi cảo của chú tư.

Mặc dù ngồi tàu mấy ngày mệt rã rời nhưng Chu Lục Ni vẫn tự động viên bản thân “cũng may khoảng cách hai nơi không quá xa, chỉ cần cuốc bộ hơn nửa tiếng là sẽ tới nơi”.

Nhưng đời không như là mơ, Bắc Kinh bây giờ đâu đơn sơ giản dị như hồi đầu thập niên 80 nữa, cửa hàng cửa hiệu mọc lên san sát, xe cộ đi lại như mắc cửi, đường xá được mở rộng với biết bao lối rẽ đan xen chằng chịt. Chu Lục Ni đổ mồ hôi hột, quay cuồng xác định phương hướng. Nó đi mãi, đi mãi từ lúc ông mặt trời chói chang trên đỉnh đầu cho tới lúc tắt nắng, ông mặt trời xuống núi đi ngủ mới lết được tới tiệm sủi cảo của chú tư.

Lúc này, trong tiệm chỉ có Hứa Thắng Cường đứng bếp và một bác gái làm công việc rửa chén.

Vì Thắng Cường đã quen việc, có thể một mình đảm đương cả những lúc quán đông khách nên Chu Thanh Bách không nhất thiết phải kèm từng ly từng tý. Mỗi ngày anh đều canh đúng thời điểm vườn trẻ tan học liền đi đón con gái cưng cùng về nhà ăn tối.

Tất nhiên Chu Lục Ni biết Hứa Thằng Cường. Thì cái ngày Thắng Cường lấy vợ, Chu Lục Ni cũng sang đánh chén rượu thịt mà lại. Vì thế, vừa bước vào quán là Chu Lục Ni vui vẻ gọi rõ to: “Anh Cường!”

Theo tiếng kêu, Hứa Thắng Cường ngước đầu nhìn ra cửa, nhưng phải một lúc sau mới lờ mờ nhận ra cô em họ, cậu ngỡ ngàng xác nhận lại: “Lục Ni? Em là Lục Ni hả? Sao lại tới đây giờ này?”

Chu Lục Ni cười mà như mếu: “Em lên thăm mọi người. Em lên từ trưa cơ nhưng vì không nhớ rõ địa chỉ nên đi ngoằn ngoèo mãi mới tìm được đến đây. Giờ em đói nhũn cả chân ra rồi đây này.”

Hứa Thắng Cường vội bảo: “Em mau ngồi xuống đi, để anh làm cho một tô sủi cảo.”

Bưng ra cho cô em họ một tô đầy ắp, Hứa Thắng Cường chẳng có thời gian hỏi han trò chuyện gì mà lại vội quay vào bếp làm việc ngay. Vì lúc này đang giờ cao điểm, bàn trong bàn ngoài đều có rất nhiều thực khách đang chờ.

Vớ được thức ăn, Chu Lục Ni hục đầu húp rột rột, nhai ngấu nhai nghiến không quan tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh. Sau khi nuốt hết cả nước lẫn cái vào bụng, Chu Lục Ni mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Nó giơ tay lau bớt mỡ dính trên khoé miệng rồi định lên tiếng hỏi.

Thấy vậy, Hứa Thắng Cường liền ngăn lại: “Có gì em đợi cậu út tới rồi nói sau nha, chứ giờ anh không rảnh tiếp chuyện em.”

Chu Lục Ni toét miệng cười: “Để em phụ anh một tay.”

Rong ruổi suốt ba ngày đường, Chu Lục Ni suy nghĩ rất nhiều và điều quan trọng nhất mà nó đúc rút ra chính là bây giờ nhà chú tư rất giàu có, tuyệt đối không thể đắc tội. Vì vậy nhất định phải bình tĩnh, tiếp cận rồi tìm hiểu từ từ, chứ nóng vội là xôi hỏng bỏng không ngay.

Vì đời trước đã sống tại phương Nam nên đời này nó muốn sống thử ở Bắc Kinh xem thế nào. Gì thì gì nó cũng không muốn quay lại cái vùng quê nghèo nàn chó ăn đá gà ăn sỏi kia đâu.

Chu Lục Ni lân la bắt chuyện với Hứa Thắng Cường: “Ủa không phải trước đây anh tự kinh doanh riêng à, sao tự nhiên lại về làm cho tiệm sủi cảo của chú tư thế?”

Hứa Thắng Cường vừa thoăn thoắt luộc sủi cảo vừa đáp ngắn gọn một câu: “Vì cậu út rất tốt nên anh chuyển về đây làm.”

Chu Lục Ni tò mò hỏi tới: “Thế chú tư cho hẳn anh cái tiệm này hay chỉ thuê tới làm công thôi?”

Bình Luận (0)
Comment