Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 664: Hợp tình hợp lý
Hứa Thắng Cường đáp nhẹ tênh: “Tới làm công.”
Chu Lục Ni thuận thế hỏi tới: “Thế một tháng chú tư trả anh bao nhiêu?”
Kiếp trước cả Hứa Thắng Mỹ lẫn Hứa Thắng Cường đều là cái hạng khố rách áo ôm sống lay lắt ở vùng thôn quê nghèo đói, làm gì có cửa lên thủ đô lấy được dân Bắc Kinh ăn sung mặc sướng như này.
Đặc biệt là Hứa Thắng Mỹ, cuộc sống của bà ấy ở hai kiếp phải nói là khác nhau một trời một vực. Bây giờ là phu nhân nhà giàu chứ gì? Xì, ở kiếp trước bà ta phải gả cho một tên lưu manh đầu đường xó chợ, cứ cách mấy ngày lại bị thằng chồng lôi ra tẩn cho một trận. Nghe đâu bị đánh đến nỗi sảy thai cơ mà.
Đương nhiên Chu Lục Ni không hề biết chuyện chị em Hứa Thắng Mỹ đã ly hôn nên vẫn còn đỏ mắt ganh tỵ, chứ nếu nó biết thể nào cũng hả hê cười trên sự đau khổ của người khác cho xem.
Trước câu hỏi truy vấn của cô em họ, Hứa Thắng Cường chỉ cười trừ không đáp. Hiện giờ mỗi tháng cậu được lãnh hơn trăm đồng, từng đấy không ít nhưng nhận được bao nhiêu là Thắng Cường gửi về quê cho cha mẹ hết bởi ở đây đã được cậu út bao toàn bộ sinh hoạt phí nên chẳng cần dùng tới tiền.
Thấy ông anh họ không trả lời, Chu Lục Ni cũng chẳng thèm để ý. Ôi giời, làm thuê làm mướn thì kiếm được bao nhiêu, vài đồng là cùng chứ gì, chẳng qua nó tò mò tại sao đang làm chủ ngon lành mà lại nghỉ ngang đi làm công. Nên nhớ thời buổi này không nghề nào hốt bạc nhanh bằng kinh doanh buôn bán.
Thời điểm này nhà nước vừa mới mở cửa, mọi thứ vẫn còn lỏng lẻo nên tha hồ mà làm giàu. Đấy, năm ấy nó xuôi về phương Nam làm chủ một câu lạc bộ đêm, tiền đổ về phải tính bằng bao. Tất nhiên có nhiều kẻ ghen ăn tức ở đi tố cáo này nọ nhưng cũng chẳng làm được gì bởi nó có ô dù dựa dẫm mà lại.
Hơn nữa về sau sẽ nở rộ xu hướng nhà chung cư. Lúc đó ai có tiền là phải tranh thủ hốt ngay bởi theo thời gian giá nhà sẽ tăng cao ngất ngưởng, lương công nhân ba cọc ba đồng đừng hòng mua nổi.
Hứa Thắng Cường chẳng biết trong đầu cô em họ đang suy diễn những gì, chỉ thấy nó đứng chắn đường chắn lối vướng víu quá, tay chân lại vụng về đụng đâu hỏng đó, đến luộc tí sủi cảo mà cũng để chín lòi cả nhân ra. Hứa Thắng Cường ghét bỏ nói: “Thôi, em qua bên kia ngồi đi, cứ để đó cho anh làm là được rồi.”
Chu Lục Ni không quan tâm thái độ của ông anh họ, nó vẫn hồn nhiên hỏi han: “Khi nào chú tư tới hả anh?”
Hứa Thắng Cường mất kiên nhẫn, trả lời cộc lốc: “Hơn bảy giờ.”
Lúc này mới gần sáu giờ chiều, mọi người ở tứ hợp viện đang ăn bữa tối.
Trên bàn cơm, Lâm Thanh Hoà quan tâm hỏi han Cương Tử: “Hôm nay có chuyện gì à, sao thấy cháu mệt mỏi vậy.”
Cương Tử trề môi, gật gật đầu than thở: “Vâng, cháu mệt muốn đứt hơi luôn mợ ạ. Nay phải chạy mấy nơi mới tìm được chỗ bày sạp. Nhưng không sao, cháu quen rồi.”
Nghề nào cũng có cái khó riêng, tỷ như Cương Tử đừng nghĩ chỉ cần rải cái bạt rồi bày hàng ra là xong. Hiện giờ bọn bảo kê hoành hành ngang dọc lắm. Đây này, không biết hôm nay có phải ngày xui tháng hạn gì không mà liên tiếp đụng trúng hai tốp lưu manh khiến Cương Tử phải dẹp hàng đi mấy nơi mới tìm được một chỗ tạm gọi là yên ổn.
Lâm Thanh Hoà chỉ gật đầu một cái, không cần bàn luận thêm gì, bởi cô tin với kinh nghiệm bày sạp vỉa hè nhiều năm, Cương Tử thừa sức ứng phó mấy việc lặt vặt này. Cô múc cho nó một tô canh rồi giục: “Canh đầu cá này bổ lắm đấy, chịu khó uống nhiều vào chứ mợ thấy dạo này cháu hơi gầy.”
Cương Tử cười hắc hắc: “Toàn món ngon và bổ thế này, có muốn gầy cũng hơi bị khó đấy mợ ơi!”
Ăn cơm ở nhà mợ út là sướng nhất, vừa bao no vừa bao ngon, nó ăn bao năm không biết chán thậm chí nhiều lúc còn trộm nghĩ giả dụ được ăn ở đây cả đời thì thích nhỉ?!
Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Chịu khó ăn nhiều vào. Chứ để tới đám cưới anh Khải, các cậu các mợ ở quê rồi cả mẹ cháu lên đây mà thấy cháu gầy trơ xương chắc mợ út mất mặt chết mất.”
Cương Tử phá lên cười ha hả rồi lắc đầu quầy quậy: “Không có chuyện đấy đâu mợ ơi, mẹ cháu biết cháu toàn được ăn đồ chất lượng mà.”
Nhắc tới mấy người chị dâu, Lâm Thanh Hoà chợt nhớ tới Chu Ngũ Ni cùng Lâm Tú đang ở Thượng Hải. Không biết chuyện tình của đôi trẻ tiến triển đến đâu rồi nhỉ, có lẽ ngày mai là chúng nó lên tàu khởi hành về Bắc Kinh, đợi về đây phải hỏi thăm đầu đuôi ngọn ngành mới được . Nghĩ thôi đã thấy phấn khởi rồi, Lâm Thanh Hoà vui vẻ ra mặt thậm chí còn với sang dặn ông xã: “Lát anh ra tiệm sủi cảo nhớ xách một phần canh cho Cường Tử nha.”
“Ừ, được rồi.” Đáng lẽ Chu Thanh Bách định nói “không cần” nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại uốn lưỡi sửa lời. Thôi kệ, hiếm khi mới có dịp vợ mở lời, ừ thì xách vậy!
Thế là cơm nước xong xuôi, Chu Thanh Bách cầm theo một cặp lồng đầy ắp thức ăn thong dong bước ra khỏi nhà.
Nhưng vừa đặt chân vào tiệm sủi cảo, anh liền nhìn thấy đứa cháu gái Chu Lục Ni. Tức khắc, sắc mặt Chu Thanh Bách trầm hẳn xuống, cái trán cũng nhăn đùm thành một đống.
Về việc mình nghi ngờ Chu Lục Ni xuyên tới hoặc trọng sinh sống lại, Lâm Thanh Hoà không hề đề cập với chồng vì lo anh sẽ hoang mang, sợ hãi. Thế nên cô chỉ tường thuật một cách đơn giản nhất đó là Chu Lục Ni bị bệnh nặng nhưng lại trộm tiền cha mẹ rồi bỏ chạy lên Bắc Kinh.
Bởi vậy, khi vừa nhìn thấy cháu gái đang ngồi lù lù trong quán, Chu Thanh Bách lập tức sa sầm nét mặt.
Tuy nhiên, thái độ của Chu Lục Ni thì hoàn toàn ngược lại, nó đứng bật dậy vui vẻ chào rõ to: “Chú tư!”
Chu Thanh Bách bất mãn vô cùng nhưng anh không có thói quen răn dạy cháu gái. Mấy thằng cháu trai anh còn có thể giáo huấn thẳng thừng chứ với cháu gái thì hơi khó xử. Thôi cứ để lát nữa cho thím nó dạy vậy.
Chu Thanh Bách mặt mũi lạnh tanh không nói không rằng, anh đưa cơm cho Thắng Cường rồi nhận lấy tạp dề đi thẳng vào bếp làm việc.
Cảm nhận được chú tư đang bừng bừng lửa giận, Chu Lục Ni lập tức rụt vòi, không dám hó hé nửa lời. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Hứa Thắng Cường, mắt nhìn chằm chằm vào cái cặp lồng chứa đầy ắp nào thịt gà, thịt heo rồi cả trứng bác cà chua nữa. Chu Lục Ni thèm nhỏ dãi, bất tri bất giác liếm liếm mép rồi nói: “Chà thơm quá, ôi..toàn thịt là thịt, trông ngon nhở…”
Hứa Thắng Cường chỉ ậm ừ qua loa một tiếng rồi cúi đầu dùng bữa. Cậu có mù đâu mà không nhìn ra thái độ khác lạ của chú tư, giờ mà tiếp chuyện con nhỏ này mới là ngu ấy, tốt nhất cứ giả câm giả điếc ăn cho xong rồi lượn cho nhanh. Chứ ngồi đây chẳng may trúng tên bay đạn lạc là toi đời.
Thế là Hứa Thắng Cường cắm cúi ăn, thậm chí chưa kịp nuốt xuống đàng hoàng đã vội vàng đứng dậy thu dọn bát đũa rồi trực tiếp đi vào bếp tiếp nhận công việc.
Chu Thanh Bách bàn giao quán xá lại cho Thắng Cường, dặn dò thêm đôi ba câu, sau đó mới quay qua ra dấu cho Chu Lục Ni đi theo mình về nhà.
Chu Lục Ni lập tức lẽo đẽo cất bước theo sau chú tư. Lúc đứng trước cánh cổng tứ hợp viện, hai mắt nó trố lồi ra, không nén được vẻ kinh ngạc tột độ: “Cháu nghe mọi người nói chú thím chuyển nhà mới nhưng không nghĩ căn nhà lại to đẹp, rộng lớn đến nhường này!”
Trời má, đùa nhau à? Mua hẳn tứ hợp viện, lại còn nhị tiến tứ hợp viện mới ác chứ!
Chu Thanh Bách vẫn không mở lời nói câu nào, anh phất tay ý bảo Chu Lục Ni tiến vào bên trong.
Lâm Thanh Hoà đã đoán trước hôm nay con nhỏ này sẽ mò lên tới đây cho nên sau khi ăn xong bữa tối, cô liền sai Chu Quy Lai lái xe chở Mật Mật đi chơi, kêu Cương Tử tiếp tục đi bán hàng còn mình thì ung dung ngồi ở nhà đợi khách quý “viếng thăm”.
Cô không hề tỏ ra bồn chồn lo lắng, thậm chí ngay lúc này còn đang thảnh thơi ngồi xem TV cùng dì Triệu và Tiểu Điệp.
Xin lỗi, con nhỏ Chu Lục Ni chưa là cái thá gì, chấp ba đứa nó cũng không đủ khả năng uy hiếp tới cô. Cần thiết cô huýt sáo một cái là hai chú cảnh khuyển có mặt ngay chứ gì.
À quên không giới thiệu, dạo trước Chu Khải mới nhờ đồng đội dắt về hai chú cảnh khuyển. Tuy hai cậu nhóc này đã xuất ngũ về hưu nhưng độ nhanh nhạy và tinh ranh thì khỏi bàn. Giao nhà cho tụi nó giữ là tuyệt đối yên tâm, bọn đạo tặc chỉ có thể đứng ngắm từ xa chứ đừng mơ tưởng bén mảng lại gần.
Vừa thoáng thấy bóng chồng và Chu Lục Ni đi vào, Lâm Thanh Hoà cất cao giọng quở trách ngay: “Bác cả ở quê gọi lên báo khả năng cao cháu trộm tiền cha mẹ trốn lên đây. Tại sao lại liều lĩnh thế hả? Biết cơ thể mình không khoẻ thì ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đi. Đường xá thì xa xôi cách trở chứ có gần gũi gì cho cam mà tuỳ hứng như vậy hả? Cháu có biết bao nhiêu người lo lắng cho cháu không?”
Chu Lục Ni cố gắng phân bua: “Thím tư, cháu biết mình làm thế này là không đúng nhưng cháu hết cách rồi. Ở quê đi ra đi vào mọi người cứ chỉ trỏ đàm tiếu sau lưng, quả thực cháu không sống nổi nữa…”
Ngoài mặt thì mếu máo tỏ vẻ sợ hãi nhưng trong lòng Chu Lục Ni đang căm hận tột cùng. Vì cái gì số mệnh người khác đều thay đổi còn nó thì không? Kiếp trước kiếp này giống nhau y đúc, đều phải gả cho cái thằng lưu manh đầu trộm đuôi cướp. Sau đó bởi vì ngoại tình nên bị chồng bỏ, khăn gói về nhà mẹ đẻ nương tựa thì ai ngờ bị ăn chửi còn nhiều hơn ăn cơm.
Nếu cái ngày đó bà thím tư đồng ý thu nhận, cho nó ở lại Bắc Kinh thì có lẽ số phận nó đã đổi khác rồi, thậm chí có thể giống như Hứa Thắng Mỹ, làm phu nhân nhà giàu cũng nên.
Nhưng người đàn bà độc ác này nhất quyết đuổi cổ nó về ngay lập tức, không cho lưu lại dù chỉ một đêm. Bởi vậy cuộc sống của nó mới trở nên bi đát nhường này, không chỉ một đời mà cả hai đời đều khốn khổ, khốn nạn. Tất cả, tất cả là tại mụ đàn bà xấu xa độc ác này!!!
Mắt thấy có khách tới, dì Triệu và Tiểu Tú lập tức đứng dậy lui về phòng dành cho người giúp việc.
Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào Chu Lục Ni, cất giọng lạnh băng: “Vì sao ra nông nỗi bị người đời chỉ trỏ chắc không cần thím phải nhắc thì cháu cũng tự hiểu đúng không? Nhưng qua điện thoại, bác cả nói cháu bị rơi xuống sông, sau khi cứu lên thì sốt cao, mê man mấy ngày mới tỉnh, rồi thần trí mơ mơ hồ hồ, toàn nói ra những lời quái dị, lạ lùng. Rốt cuộc thì cháu bị làm sao hả Lục Ni?”
Thấy Lâm Thanh Hoà nói năng hợp tình hợp lý, phong thái định đạc không hề tỏ ra sợ hãi hay chột dạ, Chu Lục Ni bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã đoán sai, chả lẽ bà thím này không hề trọng sinh?
Chu Thanh Bách cau chặt mày, nghiêm khắc nhìn về phía cô cháu gái.
Tình hình có vẻ không ổn, Chu Lục Ni nuốt nuốt nước bọt, áp chế hết thảy ngờ vực cùng nghi hoặc xuống đáy lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Chắc tại cháu sốt cao đâm ra đầu óc không tỉnh táo nên mới nói năng lung tung!”