Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 665: Suy nhược thần kinh
Lâm Thanh Hoà tiếp tục trấn áp: “Nhưng vì lý do gì mà lẳng lặng bỏ đi không thông báo với mọi người một tiếng, khiến cho cho cha cháu và vợ chồng bác cả phải lo đứng lo ngồi kia kìa. Thôi, đằng nào cũng lên đây rồi thì nhân tiện tới bệnh viện kiểm tra xem cảm sốt thế nào. Đợi chữa khỏi bệnh rồi mau mau quay về quê cho cha mẹ khỏi trông.”
Lúc này Chu Lục Ni đứng ngây ra như phỗng. Nó không hiểu tại sao bà thím này có thể bình thản tới vậy. Thể nào lúc bác cả gọi lên đây chẳng mách lẻo chuyện nó nói thím tư bỏ chồng theo trai, rồi ba anh em Chu Khải làm việc ác không được chết già. Nghe những lời này đáng lẽ phải giận điên lên mới phải chứ nhỉ. Không lẽ mụ ấy cũng cho rằng nó nói nhăng nói cuội nên không thèm chấp?!
Ừ thì cứ cho mụ ta không trọng sinh đi, nhưng lẽ nào đời trước và đời sau lại khác nhau một trời một vực như vậy. Không đúng, chắc chăn trong đây ẩn giấu huyền cơ gì đó, phải tìm cách ở lại điều tra cho rõ ngọn ngành mới được.
Nghĩ vậy, Chu Lục Ni liền cất cao giọng như muốn khẳng định: “Thím tư, cháu muốn sống ở đây.”
Rất tiếc, Lâm Thanh Hoà nào cho nó được như ý nguyện. Cô nhếch mép để lộ ra nụ cười đầy khinh bỉ: “Không thể được!”
Cái vẻ mặt này Chu Lục Ni không hề cảm thấy xa lạ, thậm chí cực kỳ quen thuộc là đằng khác bởi vì ngay từ kiếp trước mỗi lần tỏ ý khinh miệt ai là mụ ta luôn nhếch mép cười đểu như vậy.
Chu Lục Ni ức tận óc nhưng nào dám thể hiện thái độ gì, chỉ đành âm thầm chửi rủa “hừ, đời trước bà còn bết bát hơn tôi, bỏ chồng theo trai nhưng giữa đường bị trai nó đá đít, nghe đâu còn không được sống thọ cơ, ác cho lắm vào…”
Mặc dù trong bụng rất hả hê nhưng ngoài miệng, Chu Lục Ni vẫn giả vờ van nài: “Thím ơi, thím cho cháu ở lại đi mà. Giờ thím đẩy cháu về quê khác nào dồn cháu vào chỗ chết. Thím cũng biết rồi đấy, miệng lưỡi của bọn họ toàn gươm toàn giáo, cháu thực sự không thể nào sống nổi.”
Đời trước vì không chịu nổi những lời đàm tiếu dị nghị của dân làng nên Chu Lục Ni mới phải khăn gói lên đường bỏ vào Nam sinh sống. Nhưng con đường đó đầy rẫy đắng cay và tủi nhục, kể cả bây giờ có nắm rõ thời cuộc, biết rõ quá trình phát triển kinh tế xã hội thì Chu Lục Ni cũng không muốn đặt chân lên mảnh đất đau thương ấy thêm một lần nào nữa.
Nhớ lại những năm tháng đó, nó đã phải dùng hai trăm phần trăm sức lực mới có thể ngoi lên từ đống bùn nhơ nhớp, trở thành một má mì có danh có tiếng. Nhưng cuối cùng tất cả lại bị huỷ hoại dưới tay một thằng đàn ông khốn nạn, thế mới điên cơ chứ. Vậy nên kiếp này nó quyết tâm bám rịt lấy ông chú tư lắm tiền nhiều của, biết đâu gần quan được ban lộc cũng nên.
Nếu có thể mua được miếng đất ở Bắc Kinh thì quá tốt, tương lai chẳng cần làm cái đếch gì cả, cứ nằm vểnh râu một chỗ cũng không lo chết đói.
Nghe Chu Lục Ni than vãn, Lâm Thanh Hoà chẳng hề động lòng, thậm chí còn huỵch toẹt một câu: “Sớm biết sẽ bị người đời phỉ nhổ sao lúc trước còn làm ra cái loại chuyện đó. Chính mình gieo nhân thì bây giờ phải tự gặt quả, chua hay ngọt cũng cố mà chịu, người khác không thể gánh thay được!”
Chu Lục Ni nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn điên đang trực chờ tuôn trào. Đời trước nó đường đường là một má mì thét ra lửa. Riêng mưu mô thủ đoạn chỉ có hơn chứ không thua kém một kẻ nào. Dưới trướng nó có cả đám đàn em đầu trâu mặt ngựa, huýt sáo một cái là lên đường, nhất nhất nghe lời răm rắp. Thế mà giờ đây, hừ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh à, con mụ này là cái thá gì mà dám buông lời coi thường, miệt thị nó?!
Máu nóng dồn lên đầu, Chu Lục Ni nheo nheo mắt cố tình nắn gân Lâm Thanh Hoà: “Thím tư, bệnh của cháu sợ rằng khó mà trị trong ngày một ngày hai. Đêm nào ngủ cháu cũng mơ thấy rất nhiều chuyện ly kỳ. Đoán chừng bác cả đã kể với thím rồi phải không. Nhưng như vậy chưa phải là hết đâu, trong mơ cháu còn thấy nhiều thứ kinh khủng hơn thế nhiều, mỗi lần tỉnh lại cháu đều sợ đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh. Mà một khi đã sợ thì cháu khó giữ mồm giữ miệng lắm!”
Vừa nói Chu Lục Ni vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hoà, săm soi từ nét mặt cho tới cử chỉ tay chân với mong muốn phát hiện ra một chút sơ hở dù là nhỏ nhất.
Nhưng rất tiếc, Lâm Thanh Hoà lại một lần nữa không để Chu Lục Ni đạt được mục đích. Ba cái trò trẻ con, dễ gì qua được mắt cô. Đã có sẵn ưu thế biết trước tương lai thì tự tìm đường mà phát triển đi. Còn mà định tới đây ngồi mát ăn bát vàng ấy hả, xin lỗi, bít cửa!
Lâm Thanh Hoà cười như không cười, thủng thẳng nói: “Thím và ba anh em Chu Khải đều sống rất tốt. Vả lại ông bà ta cũng nói giấc mơ thường đi ngược với thực tế, ai lại tin ba cái chuyện mơ mộng bao giờ. Chỉ khổ thân cháu, ngủ không được yên giấc vì còn bận mơ với chả mộng. Thôi, tiện lên đây rồi thì ngày mai để chú tứ dẫn tới khoa thần kinh khám xem cái đầu bị làm sao. Lỡ đâu ngã xuống sông đụng trúng hòn đá hoặc giả ngâm nước lâu quá úng cả não thì khổ.”
Đến lúc này cô cũng đã xác minh được nghi ngờ của bản thân, Chu Lục Ni không phải xuyên tới mà là trọng sinh sống lại.
Nhưng khổ một cái nó chỉ trọng sinh cái xác chứ quên trọng sinh cái đầu, thế quái nào sống hai đời mà chỉ số thông minh vẫn thấp lè tè tới đáng thương. Người ta hay nói những người vừa có tài vừa có đức sẽ sống một đời không uổng phí. Còn có một số người tồn tại chỉ tổ chật đất chứ chả được ích lợi gì, có chết đi sống lại thêm vài lần thì cũng đến thế mà thôi.
Giả dụ có may mắn trọng sinh, biết trước thiên cơ thì cứ im đi rồi lẳng lặng tiến hành, đằng này lại loa loa lên cho bàn dân thiên hạ cùng biết đời trước thế nọ, đời trước thế kia, đời trước đã xảy ra những chuyện gì. Như thế không phải bứt dây động rừng, nhắc trước cho cô đề phòng sao? Thế mà còn định vác xác lên đây đòi thăm dò, có mà thăm vào mắt!
Quả đúng như vậy, Chu Lục Ni nhìn muốn mù luôn hai con mắt cũng không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào. Đã thế Lâm Thanh Hoà còn khinh bỉ nó ra mặt, thậm chí trên trán dường như ghi rõ dòng chữ “bà đây chẳng tin những gì mày nói!”
Quái lạ thật….Tới đây, Chu Lục Ni bắt đầu chuyển từ nghi ngờ Lâm Thanh Hoà sang nghi ngờ chính bản thân mình.
Đã đâm lao phải theo lao, cuối cùng Chu Lục Ni đành cúi đầu chấp thuận nhưng vẫn không quên ra điều kiện: “Được rồi, ngày mai cháu sẽ đi khám bệnh. Nhưng chắc phải ở lại đây một thời gian dài để chữa trị.”
“Nếu không phải nể mặt cha cháu thì thím tuyệt đối không cho cháu ở lại dù chỉ một đêm.” Lâm Thanh Hoà khinh khỉnh nói. Cô cố tình áp bức để xem mức độ chịu đừng của con nhỏ này tới đâu.
Quả nhiên, Chu Lục Ni sắp tới óc e luôn rồi, hai bàn tay nó siết chặt đến độ nổi đầy gân xanh. Cho tới giờ này nó vẫn không tài nào lý giải nổi tại sao kiếp trước mụ ta và ba thằng con đều chết tức tưởi, thế mà kiếp này lại hoá rồng hoá phượng, tiền đồ xán lạn rực rỡ. Đã thế mụ ta dường như trẻ trung và xinh đẹp hơn bội phần. Hồi ở quê đã thuộc diện hoa khôi nức tiếng một vùng, giờ đây biết ăn diện rồi trang điểm lại càng lộng lẫy và kiều diễm hơn xưa. Nhìn mà tức con mắt!
Cái này Chu Lục Ni nhận xét không sai. Vốn dĩ nguyên chủ nổi tiếng là người điệu đà, ham làm đẹp. Nếu hôm nào không bôi kem dưỡng da là y như rằng hôm đó sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Bởi vậy cô ta mới được làng trên xóm dưới mắng là đồ đàn bà phá của đấy thôi!
Mặc dù hận thấu xương nhưng có cho tiền Chu Lục Ni cũng không dám phun ra nửa lời, trừ khi nó muốn bị tống cổ ngay tức khắc.
Thấy không cần thiết phải nói thêm gì nữa, Lâm Thanh Hoà định quay về phòng nghỉ ngơi nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại vòng ra, lấy cho nó mượn một bộ quần áo của Chu Ngũ Ni để tắm rửa thay giặt chứ người nó hôi rình cả lên rồi.
Chu Lục Ni ngoan ngoãn cầm quần áo đi tắm.
Hội nghị giải tán, Chu Thanh Bách liền theo vợ vào phòng. Tới tận bây giờ anh mới mở miệng nói chuyện: “Vợ à, rốt cục chuyện này là thế nào?”
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà hiểu ý chồng nhưng vẫn cố tình vặn ngược lại: “Là thế này chứ còn muốn thế nào? Không lẽ anh bất mãn thái độ của em với Chu Lục Ni?”
Thấy anh chồng ngẩn tò te, Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách: “Anh nhớ kỹ cho em, Chu Lục Ni và Hứa Thắng Mỹ là cùng một hạng người, dính vào chúng nó là không thoát ra được đâu. Khó khăn lắm em mới bứt được Hứa Thắng Mỹ, anh đừng rước Chu Lục Ni tới gây phiền phức cho em. Em nói trước rồi đấy, nếu anh mà lằng nhằng đừng có trách em!”
Chu Thanh Bách khẽ cười: “Tính tình con nhỏ Chu Lục Ni thế nào anh biết mà, không bao giờ anh giữ nó lại đâu, em yên tâm.”
“Vậy còn được.” Lâm Thanh Hoà nháy mắt rồi giơ tay khẽ nựng má chồng một cái. Ai da, có người chồng hoàn hảo cỡ này mà lại bỏ nhà chạy theo thằng sở khanh đê tiện. Cái bà nguyên chủ đúng là có mắt như mù, bảo sao chuốc lấy kết cục bi thảm là phải rồi…
Còn Chu Lục Ni, hừ, tới từ đâu thì cút về đó đi, đừng hòng lân la ở đây làm yêu làm sách!
Chu Thanh Bách sung sướng hưởng thụ cử chỉ thân mật ái muội của cô vợ nhỏ. Ôi dào, cháu với cả chắt, kệ đi, giờ phải sủng hạnh vợ yêu cái đã.
Một đêm dài qua đi, tất nhiên có những người ngon giấc và cũng có kẻ uể oải vì mất ngủ.
Thế nhưng dù thế nào thì Chu Lục Ni vẫn bị xách đầu tới khoa thần kinh bệnh viên Bắc Kinh.
Cái gì, bọn họ dám nghi ngờ nó bị điên, bị tâm thần, đầu óc không bình thường? Mặc dù tức trào máu họng nhưng quả thực Chu Lục Ni không dám chắc nhận định của mình là đúng hay sai, nếu thực sự Lâm Thanh Hoà không trọng sinh, vậy chẳng lẽ vấn đề nằm ở chỗ nó à? Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng hoang mang. Trong lúc thất thần, nó bị y tá kéo đi làm hết xét nghiệm này tới xét nghiệm khác.
Và kết quả cho hay Chu Lục Ni bị suy nhược thần kinh. Bác sĩ chỉ kê vài toa thuốc bổ não, căn dặn qua loa nên nghỉ ngơi thật tốt, hạn chế suy nghĩ linh tinh rồi cho nó ra về.
Với cái bệnh án này khó mà đòi ở lại được, thành thử Chu Lục Ni liền tranh thủ van nài chú tư: “Chú ơi, chú cho cháu ở lại đi, cháu hứa sẽ không gây phiền toái, nhất định sẽ nghe theo lời chú, chăm chỉ làm việc, chú, chú cho cháu ở lại đi mà….”
Chu Thanh Bách nói thẳng: “Về hỏi thím tư!”
Bà mẹ, nếu hỏi được mụ ta thì nó đã không phải gãy lưỡi năn nỉ ỉ ôi, suy tính mưu kế suốt đêm qua! Thấy cách này không xong, Chu Lục Ni liền chuyển trọng tâm sang ông bà nội, định chạy qua bên đó tìm cứu binh.
Vừa nghe hơi một cái là Chu Thanh Bách lập tức xua tay: “Đừng có mà chạy qua đó rồi chọc tức ông bà nội đấy. Ngoan ngoãn ở bên này vài ngày rồi về quê với cha mẹ đi!”
Hết đả kích này tới đả kích khác dồn dập ập tới, Chu Lục Ni chỉ muốn bùng cháy ngay tại chỗ. Làm sao, ly hôn thôi mà, có cần phải làm quá lên vậy không? Đúng là một đám cổ lỗ sĩ, mang tiếng sống ở nơi văn minh mà cứ ôm khư khư ba cái tư tưởng bảo thủ cũ rích. Đây này, không biết thì ngồi ngay ngắn nó nói cho mà nghe, sau này người ta sống thoáng lắm, vợ chồng mà cảm thấy lệch pha một cái là bye bye chia tay đường ai nấy đi ngay, còn lâu mới có chuyện sợ mất mặt rồi phải cắn răng cam chịu cả một đời! Thiệt tình, không cùng đẳng cấp khó nói chuyện thật đấy!