Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 666: Đố kỵ
Kế tiếp, Chu Lục Ni gặp được Chu Nhị Ni ở cửa hàng trà.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nó đã giật mình thảng thốt. Trời, cái con nhỏ quê mùa xấu xí đâu rồi? Giờ trông mặt mũi sáng sủa như dân trí thức nhể. Ôi còn biết trang điểm cơ à, ăn vận cũng hợp mốt ra trò, trên vai lại còn đeo cả túi xách nhỏ nữa.
Điểm qua một lượt, phát hiện trên người Chu Nhị Ni toàn những món đắt tiền, Chu Lục Ni càng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nó bắt đầu lục lọi trí nhớ, để xem nào, xem đời trước của cô nàng Nhị Ni này thế nào….
À, nhớ ra rồi, không đến nỗi bết bát cho lắm, cũng miễn cưỡng xem như hơn chị hơn em. Nhị Ni được mai mối gả cho một thầy giáo tiểu học. Mặc dù lương giáo viên ba cọc ba đồng nhưng vẫn được xếp vào diện ăn cơm nhà nước chứ không phải hạng nông dân chỉ biết dựa vào đất để sinh tồn.
Nhưng kể cả có vậy thì cũng không thể so sánh với đời này.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tất cả là nhờ gả được chồng giàu thôi. Nghĩ tới đây, Chu Lục Ni lại vòng về oán hận Lâm Thanh Hoà. Nếu mụ ta cho nó ở lại Bắc Kinh thì bây giờ nó cũng là vợ một ông chủ lớn rồi, thậm chí với nhan sắc của nó thừa sức cua được người giàu có quyền thế hơn chồng con Nhị Ni ấy chứ!
Nói tới đây thì không thể không khen nhân phẩm cũng như tư chất của Chu Nhị Ni. Dù địa vị xã hội đã thay đổi, nhưng thái độ của Chu Nhị Ni dành cho Lâm Thanh Hoà cũng như tất cả mọi người đều trước sau như một. Bởi thế mà ai cũng yêu mến Nhị Ni, chẳng hề có một câu chê trách hay phàn nàn gì.
Hơn nữa, Chu Nhị Ni bây giờ đã không phải Chu Nhị Ni của lúc trước. Vì được chồng yêu thương và quan trọng hơn hết là trao cho cảm giác an toàn tuyệt đối nên cho dù đứng trước mặt bà mẹ chồng, Chu Nhị Ni cũng không còn sợ sệt hay câu nệ như cái hồi mới về làm dâu nữa.
Hồi ấy, thím tư dạy không sai, nếu ai tốt với mình thì mình đối xử thân thiết, tình nghĩa còn ngược lại nếu người nào không thích mình thì chẳng cần vồ vập săn đón, chỉ cần khách sáo lấy lệ là được rồi. Cho nên bao năm nay, Chu Nhị Ni vẫn làm đúng bổn phận dâu con trong nhà, ngoài ra đừng mong nó cúi đầu nịnh nọt hay lấy lòng bất cứ ai trong gia đình nhà chồng.
Quay trở lại với Chu Lục Ni, càng nghĩ nó càng thấy vô lý hết sức, rõ ràng đời trước chỉ gả cho một thằng giáo viên nghèo, còn bị mẹ chồng chà đạp chửi rủa suốt ngày vì cái tội không sinh được con trai nối dõi tông đường. Thế đếch nào đời này một bước lên trời, làm phu nhân hào môn lại còn đẻ một phát ra hẳn cặp song sinh long phượng mới ghê chứ!
Không được, phải đi xem bà chị gái nhà mình thế nào mới được. Nghĩ là làm, Chu Lục Ni ổn định lại cảm xúc, thỏ thẻ đề đạt: “Từ ngày vợ chồng chị Tam Ni lên trên này lập nghiệp, em chẳng có dịp gặp lại hai người họ. Thậm chí em là dì mà còn chưa thấy mặt cháu trai nữa cơ.”
Ý tứ chính là muốn kêu Chu Nhị Ni dẫn mình tới nhà Chu Tam Ni.
Vốn dĩ Nhị Ni rất quý mến Tam Ni, không muốn mang con nhỏ này tới gây phiền nhiễu nhưng dù sao hai đứa nó cũng là chị em ruột, mình từ chối e rằng không hay cho lắm. Vậy nên Chu Nhị Ni liền nói: “Nếu em muốn tới thăm thì để chị dẫn em đi.”
Thế là Chu Lục Ni thành công tới được nhà Tam Ni. Và đến lúc này, Tam Ni mới biết chuyện con em gái mình lại mò lên Bắc Kinh một lần nữa.
Hôm nay có lẽ là ngày ngược tâm nhất trong đời Chu Lục Ni, nó dường như không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến, hết Nhị Ni rồi bây giờ là tới Tam Ni có màn lột xác vô cùng ngoạn mục.
Điều này không có gì khó hiểu bởi khi còn nhỏ, Chu Tam Ni phải làm trâu làm ngựa, bị chèn ép trong ngay chính căn nhà của mình. Thời gian lâu dần đã hình thành thói quen cam chịu, nhẫn nhục, lúc nào Tam Ni cũng buồn bã cúi đầu, chấp nhận hết thảy những nặng nhọc vất vả đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ.
Nhưng từ khi bước chân lên thủ đô, cuộc đời Tam Ni như bước sang một trang mới, không có bà mẹ quá quắt thiên vị, cũng không bị nhấn chìm trong những lời thoá mạ độc địa tỷ như “cây độc không trái gái độc không con” của gia đình nhà chồng và dân làng xung quanh. Giờ đây, Chu Tam Ni đang cảm thấy hạnh phúc vô bờ với mái ấm của riêng mình, có chồng yêu thương, có con trai ngoan ngoãn. Ngoài ra, nó cũng rất năng nổ nhiệt tình với công việc bán hàng, cố gắng đẩy mạnh doanh thu tiệm hải vị, giúp chú thím tư kiếm được thật nhiều tiền. Bởi có như vậy, hai vợ chồng mới giữ được chén cơm, mới có thể tiếp tục mưu sinh ở cái đất thủ đô khó khăn nhưng đầy hứa hẹn này.
Chính vì thế, không có gì bất ngờ khi nói Chu Tam Ni đã thay đổi hoàn toàn từ ngoại hình cho tới tâm thế, rũ bỏ hình tượng ủ dột u uất vươn mình trở thành một người phụ nữ tự tin và xinh đẹp. Thậm chí nếu chị hai Chu có tình cờ gặp nó giữa đường cũng khó lòng mà nhận ra cô con gái lớn nhà mình ấy chứ.
Cuộc sống dần khấm khá hơn, Chu Tam Ni tất nhiên không quên ơn nghĩa của đấng sinh thành. Mấy năm nay thỉnh thoảng tiết kiệm được vài chục đồng là nó sẽ thu xếp gửi về cho cha, tuy không nhiều lắm nhưng đấy là cả tấm lòng và tình cảm của đứa con gái xa quê.
Đứng đối diện với bà chị ruột lúc nhỏ toàn bị mình bắt nạt, ức hiếp thế mà giờ đây lại xinh đẹp và tự tin hơn mình, cái cục đố kỵ nó trồi lên chặn ngang cuống họng Chu Lục Ni. Trời ơi, nó ức, ức bầm gan tím ruột!
Nó nhớ rất rõ, ở đời trước, Chu Tam Ni không hề được hưởng một ngày tháng yên lành nào. Chị ta cũng gả cho tên què Lý Ái Quốc nhưng trong một lần lên núi săn bắt, Lý Ái Quốc trượt chân ngã chết. Cùng lúc ấy, Chu Tam Ni có bầu sinh được một thằng con trai. Mất chồng từ khi còn trẻ, Chu Tam Ni chật vật bươn chải một mình nuôi con, đã vậy còn bị gia đình chồng ụp cho cái số sát phu, chính vì cưới chị ta về nên con trai họ mới bị hại chết. Sau đó như nào thì Chu Lục Ni không rõ lắm vì nó vào Nam lập nghiệp và không quay trở về nữa nhưng chả cần phải hỏi cũng thừa biết cái cảnh mẹ goá con côi thì chỉ có cay đắng và khổ sở mà thôi.
Thế nhưng ngàn vạn lần nó không ngờ rằng, đời này của chị ta lại êm đềm hạnh phúc đến vậy. Được lên thủ đô ăn ngon mặc đẹp. Nhìn xem, cũng quần là áo lượt như ai, gớm, nước da trắng nõn trắng nà chứ không còn đen nhẻm nhèm nhem, mốc méo khô khốc như ngày xưa nữa. Nếu ai không biết chắc hẳn sẽ lầm tưởng là gái Bắc Kinh thứ thiệt cũng nên!
Nhìn thấy Chu Lục Ni lù lù xuất hiện, Chu Tam Ni thoáng kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, vì về cơ bản nó không hề có một tí tình cảm nào với cô em gái ruột này. Nhưng dù sao cũng là chị em cùng cha cùng mẹ, cho nên Chu Tam Ni khách sáo mời vào nhà rồi hỏi: “Lên từ bao giờ thế?”
Chu Lục Ni cố nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể: “Chị, em mới lên hôm qua, hôm nay đã lập tức tới đây thăm anh chị và cháu trai đấy.”
Chu Tam Ni lạnh nhạt hỏi tiếp: “Tính khi nào về!”
Bị tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt, Chu Lục Ni nghẹn ứ, vốn đang định ngọt nhạt nhờ bà chị nói giúp vài câu nhưng cái kiểu này xem ra không có hy vọng gì rồi! Đời thuở nhà ai vừa mở miệng đã hỏi khi nào về, chị với chả em… mẹ kiếp!
Nhưng hết cách rồi, phải dựa vào chị ta thôi, Chu Lục Ni mím môi rồi ướm lời: “Em muốn ở lại làm cho chú thím tư. Ngay cả Hứa Thắng Cường cũng được giữ lại mà…”
Nó không ngu, mặc dù không biết chuyện Hứa Thắng Cường ngồi tù và ly hôn nhưng nó dám chắc phải xảy ra chuyện gì hệ trọng lắm thì Hứa Thắng Cường mới từ bỏ việc làm chủ chấp nhận quay về làm công. Vả lại trước đây, mối quan hệ giữa Hứa Thắng Cường và Chu gia căng thẳng như nước với lửa. Giờ tự nhiên ngoắt cái thay đổi 180 độ, chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đây.
Chu Tam Ni liếc mắt đánh giá cô em gái một cái rồi lãnh đạm nói: “Việc nào ra việc đấy, không thể đánh đồng lên nhau được. Huống hồ Hứa Thắng Cường đã biết sửa đổi, còn cô thì…?!”
Sống với nhau từ bé đến lớn, Chu Tam Ni đâu lạ gì tính khí của Chu Lục Ni. Nó chỉ cần rục rịch một cái là Tam Ni thừa biết nó đang toan tính cái trò quỷ gì rồi. Hừ, với cái dạng ngại khó ngại khổ, chỉ thích há miệng chờ sung như nó thì còn lâu mới chịu đi làm tử tế.
Chu Tam Ni không muốn đôi co qua lại mà trực tiếp đưa ra kết luận luôn: “Hôm nào về thì nói trước một tiếng để tôi gửi hai bộ quần áo về cho cha.
Chu Lục Ni âm thầm bĩu môi: “Lần trước mẹ trách tại sao chị chỉ gửi đồ cho cha mà không nhớ gì tới mẹ.”
Chu Tam Ni không hề muốn nói tới chủ đề gia đình càng không muốn nhắc tới người mẹ ruột kia. Đúng lúc này có khách tiến vào, Lý Ái Quốc trực tiếp đứng dậy tiếp đón.
Vị khách nhanh chóng chọn mua mỗi thứ một ít, tổng hoá đơn lên tới hơn một trăm đồng. Nhưng thế này chưa tính là gì, giờ xã hội phát triển, kinh tế vững mạnh, người dân chịu ăn chịu chi lắm.
Hơn nữa, tiệm hải vị của Lâm Thanh Hoà đã có chỗ đứng trong thị trường, thành công giữ chân được một nhóm khách hàng thân thiết. Tháng nào mấy vị ấy cũng tới ủng hộ, rồi còn giúp đỡ quảng bá tới bạn bè gần xa. Vì thế, cửa tiệm càng kinh doanh càng phát đạt, lợi nhuận cũng theo đó mà tăng trưởng không ngừng.
Lúc này, Chu Lục Ni mới có thời gian lia mắt đánh giá xung quanh. Trời, cửa hàng gì mà chất đầy toàn đồ cao cấp và quý hiếm. Chậc chậc, các dòng xa xỉ phẩm này, đừng nói bây giờ, ngay cả thời sau cũng phải hạng lắm tiền nhiều của mới mua nổi.
Ngẫm nghĩ thế nào, Chu Lục Ni bèn lân la dò hỏi: “Cửa tiệm này cũng là của chú thím tư à?”
Nó biết đây là thời điểm vàng của kinh doanh buôn bán nhưng từ lúc trọng sinh tới giờ nó đã nghĩ nát óc rồi mà vẫn không tài nào nghĩ ra nên bán cái gì để kiếm được thật nhiều tiền, thế mới khổ chứ!
Chu Tam Ni lạnh lùng tiễn khách: “Thôi cô đi về trước đi, giờ tôi bận rồi, không có thời gian tiếp đãi cô đâu.”
Hiện tại đang là buổi sáng, đúng giờ cao điểm, khách khứa ra vào nườm nượp, quả thực Tam Ni không có thời gian ngồi chơi nói chuyện phiếm.
Bất chợt nhớ ra cái gì, Tam Ni liền quay sang phía Chu Nhị Ni cười hỏi: “À nhà chị đã ăn hết hải sản khô chưa? Hôm nay có cần lấy thêm món gì không để em gói về cho?”
Chu Nhị Ni cười lắc đầu: “Đợt trước mua vẫn còn nhiều. Đợi bao giờ ăn xong rồi chị lại qua lấy.”
Chu Tam Ni gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi quay ra tất bật chào mời khách hàng.
Chu Lục Ni thì cứ ngồi ì ra đó, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đến nỗi Chu Nhị Ni phải lên tiếng giục mấy lần, nó mới miễn cưỡng đứng dậy, hậm hực ra về.