Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 668 - Chương 668: Mưu Kế Bất Thành

Chương 668: Mưu kế bất thành Chương 668: Mưu kế bất thành

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 668: Mưu kế bất thành

Tính tình con nhỏ Lục Ni này ra sao bà Chu còn lạ gì nữa. Mà nói trắng ra thì phàm là người trong một nhà, ai chẳng biết rõ mặt ai.

Tuy nhiên tại sao ly hôn, nguyên nhân là gì, lỗi phải ở đâu bà Chu không có hứng thú muốn biết. Dù sao vợ chồng nó đã chia tay rồi, giờ có hỏi cụ thể ra cũng chả còn nghĩa lý gì. Còn cái chuyện nó muốn ở lại Bắc Kinh ấy mà, cái đó bà không quản được.

Nếu nó thực sự tôn trọng và cần tới ý kiến của bà thì sao trước đó không biết nghe lời, hễ có ăn là lao vào tranh cướp nhanh như chảo chớp, còn thấy việc thì lẩn như chạch. Khuyên răn dạy dỗ hết nước hết cái cũng vô dụng. Giờ còn đến đây khóc mếu đòi hỏi, haizz, bà chịu thôi!

Chu Lục Ni vẫn cố đấm ăn xôi: “Bà, tại sao mọi người lại nỡ lòng nào đối xử với cháu như thế? Tại sao chú thím tư dang tay cứu vớt bao nhiêu cháu chắt trong nhà mà chỉ riêng một mình cháu bị bỏ lại, không ai thèm quan tâm dòm ngó?”

Bà Chu trừng mắt nghiêm nghị răn đe: “Bà nói lời này chắc chắn mày không thích nghe nhưng bà vẫn phải nói. Thứ nhất, chú thím tư không phải cha mẹ mày nên không có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm lo cho mày. Thứ hai, vợ chồng nó thiếu nợ gì mày à mà mày nằng nặc bắt chúng phải làm này làm kia hả? Vô lý vừa vừa thôi chứ! Thứ ba, các anh các chị đều được cất nhắc hỗ trợ còn mình thì không, thế thì phải quay ngược lại tự hỏi bản thân mình chứ? Từ nhỏ tới lớn bày cho cái hay cái tốt thì không chịu học, cứ đi theo bắt chước hết thảy thói hư tật xấu của mẹ mày! Bộ tưởng chúng ta ngu hết chỉ có hai mẹ con mày là thông minh thôi phỏng?!”

Chu Lục Ni cắn cắn môi: “Trước đây trẻ người non dạ nên cháu suy nghĩ chưa tới nhưng giờ cháu biết sai rồi. Bà~… cho cháu ở lại Bắc Kinh đi, cháu không muốn về quê đâu!”

Có điên mới quay về cái chốn khỉ ho cò gáy ấy. Giờ Bắc Kinh đang phát triển vùn vụt, bằng mọi giá nó phải tìm cách bám trụ bằng được. Đời trước đã hụt một lần rồi, đời này nó dứt khoát không thể bỏ lỡ. Chỉ cần được ở lại rồi thành công gả cho một ông chồng Bắc Kinh thế là nửa đời sau không cần lo cơm áo gạo tiền, cứ nằm duỗi mà ăn cũng chẳng sợ chết đói.

Bà Chu gần như đã mất hết kiên nhẫn: “Thôi thôi, mày đừng có nói chuyện này với bà, bà không giải quyết được. Chỗ ở không, công ăn việc làm càng không. Tốt hơn hết là mau về quê bảo mẹ tìm mối nào rồi gả đi đi, chứ nấn ná một hai năm nữa thành gái già thì chả ma nào nó lấy đâu con ạ!”

Cuối cùng, Chu Lục Ni đành phụng phịu ra về. Đã không tranh thủ được gì thì chớ, thậm chí cả một lời hứa hẹn xuông cũng không nốt. Làm phí nước bọt năn nỉ ỉ ôi nãy giờ, azzzz, bực hết cả người!

Buổi tối, đợi vợ chồng con cái Chu Nhị Ni đi học đi làm về, bà Chu liền chạy sang bên này hỏi thăm đầu đuôi sự tình.

Bà đã hỏi thẳng tất nhiên Chu Nhị Ni sẽ không lừa gạt: “Lúc chiều cháu mới gọi điện về hỏi mẹ cháu xong. Mẹ cháu bảo Lục Ni trộm tiền của cha mẹ nó rồi trốn lên Bắc Kinh.”

Nghe tới đây, sắc mặt bà Chu bỗng chốc đen kịt. Cũng may ban nãy bà không mềm lòng giữ nó lại. Người gì đâu đã lười biếng lại còn có tật tắt mắt ăn cắp vặt, để nó đi trông hàng bán quán rồi tiện tay biển thủ tiền hàng là chết.

Nghĩ tới đây, bà Chu vội dặn dò Nhị Ni: “Sớm mai cháu chạy sang bảo vợ chồng thằng tư lập tức tống cổ con nhỏ đó về quê càng sớm càng tốt. Nhất định không được cho nó ở lại, bằng không sau này không biết sẽ xảy ra chuyện động trời gì đâu!”

Chu Nhị Ni vâng vâng dạ dạ. Vì biết chuyện hệ trọng nên sáng hôm sau, vừa tới chỗ làm một cái là nó tức tốc tìm thím tư chuyển lời.

Trái ngược với thái độ nóng vội của Chu Nhị Ni, Lâm Thanh Hoà bình tĩnh vô cùng. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Cháu bảo bà cứ an tâm. Thím sẽ không giữ con nhỏ Lục Ni này ở lại đâu.”

Hừ, trọng sinh sống lại à? Ôm âm mưu quỷ kế à? Được, muốn tính kế bày mưu gì thì đi chỗ khác, đừng có mà lởn vởn tính toán lên cô và gia đình cô. Lâm Thanh Hoà đây tuyệt đối không cho phép!

Ba ngày sau, Chu Lục Ni bị Chu Thanh Bách áp giải ra ga, cưỡng ép lên tàu rời khỏi Bắc Kinh. Lâm Thanh Hoà không cho một đồng nào, chỉ mua cho cái vé xe lửa coi như đã hết tình hết nghĩa. Còn về việc nó lấy trộm của cha mẹ bao nhiêu hay có thể an toàn về tới quê nhà không, Lâm Thanh Hoà chả thèm quan tâm. Chứ nó lớn đùng như thế rồi, chẳng lẽ còn phải cắt cử một người đi theo cung phụng hầu hạ nữa chắc? Làm gì có chuyện đó!

Cùng ngày, Lâm Thanh Hoà nhận được cuộc điện thoại xin lỗi của anh hai Chu. Quả thực, cô không hề có ý trách móc gì bởi trong chuyện này anh ấy hoàn toàn không có lỗi. Tuy nhiên nhân đây thì cô nói rõ cho anh biết cơ sở kinh doanh của nhà mình sẽ không bao giờ thuê Chu Lục Ni làm việc. Dẫu biết sự thật mất lòng, nhưng cứ phải rõ ràng ngay từ đầu để tránh những hệ luỵ về sau cũng như để đảm bảo quan hệ đôi bên không rơi vào tình huống khó xử.

Chuyện của Chu Lục Ni vừa giải quyết xong thì Chu Ngũ Ni cùng Lâm Tú và Khương Canh về tới Bắc Kinh.

Nhìn thấy ba đứa tay xách nách mang mồ hôi mồ kê nhễ nhại tiến vào trong sân, Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Sao không ở lại chơi thêm mấy ngày mà về sớm vậy?”

Một câu hỏi tưởng chừng rất chung chung nhưng lại khiến Chu Ngũ Ni xấu hổ đỏ lựng mặt: “Những chỗ cần đi đã đi hết rồi ạ, thấy không còn việc gì nữa nên cháu về trước.”

Lâm Tú nhoẻn miệng cười tươi như hoa: “Chị Mẫn sốt ruột về để chuẩn bị thủ tục thuyên chuyển công tác cô ạ.”

Ồ, thông tin này quá sức bất ngờ, Lâm Thanh Hoà tròn mắt ngạc nhiên: “Chuyển công tác?!”

Khương Canh tươi cười tiếp lời: “Ba con đã sắp xếp đơn vị công tác mới cho chị Mẫn rồi ạ, là một trường cao trung nằm ở ngay gần tiểu khu luôn. Sau khi chuyển qua Thượng Hải, chị Mẫn sẽ trực tiếp tới đó làm việc. Ôi khu đó thuộc địa bàn của nhà con rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Mẹ nuôi cứ yên tâm!”

Lâm Thanh Hoà tủm tỉm cười, ý nhị liếc mắt về phía Chu Ngũ Ni. Nhưng lúc này đang có đông người nên không tiện hỏi kỹ. Đợi bọn trẻ tản đi hết rồi, Lâm Thanh Hoà mới kéo Chu Ngũ Ni lại tâm sự mỏng.

Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm là hai má của Chu Ngũ Ni thoáng ẩn hiện rạng mây hồng, cô bé ngượng nghịu lí nhí xác nhận: “Vâng, cháu…cháu muốn tiến tới xem sao…”

“Tốt!” Lâm Thanh Hoà phấn khởi ra mặt rồi ân cần dặn dò: “Sang bên đó cứ vào nhà chú thím mà ở. Căn đó hồi thím sinh Mật Mật chú tư cháu đã mua đứt rồi, thoải mái thoáng mát lắm, cứ yên tâm ở nha.”

Chu Ngũ Ni thật lòng nói lời cảm ơn rồi đưa ra lời hứa hẹn: “Chúng cháu sẽ cố gắng tích cóp tiền để mua nhà sớm nhất có thể.”

Lâm Thanh Hoà phá lên cười ha hả: “Ai chà, đã bàn tính đến chuyện mua nhà xây tổ ấm riêng rồi cơ à?!”

Bị ghẹo, tức khắc hai má Chu Ngũ Ni đỏ bừng, cúi gằm đầu không dám nói thêm câu gì.

Ây da, đúng là cô nương trẻ tuổi da mặt mỏng, thôi trêu vậy đủ rồi, giờ hỏi vào việc chính: “Thế gia cảnh nhà cậu ấy ra sao? Cha mẹ anh em thế nào?”

Chu Ngũ Ni bèn thuật lại cụ thể chi tiết tất cả những gì mình biết.

Trong Khương gia, Khương Hằng đứng hàng thứ hai. Ở trên có một ông anh cả, đã lấy vợ nhưng chị vợ thuộc diện keo kiệt, khó tính khó nết nhưng cái này không thành vấn đề, vì dù sao hai đứa nó cũng tính ra ở riêng mà, không chung đụng sẽ không va chạm mà không va chạm sẽ không nảy sinh mâu thuẫn.

Ba Khương Hằng có công tác nhưng mẹ thì không, hiện bà ở nhà làm nội trợ. Phía dưới còn mấy đứa em trai em gái đang tuổi ăn tuổi học nên nhìn chung gánh nặng không hề nhỏ.

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Về việc này Khương Hằng nói sao?”

Chu Ngũ Ni lập tức nói ngay không giấu giếm: “Anh ấy bảo sau khi kết hôn sẽ giao việc này lại cho cháu toàn quyền xử lý.”

Hiển nhiên, Ngũ Ni vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này.

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thế cháu định cho bao nhiêu?”

Chu Ngũ Ni nghĩ sao nói vậy: “Cháu là giáo viên còn Khương Hằng làm quản lý tiệm trà, hàng tháng cả hai đứa đều có thu nhập ổn định nên cháu tính mỗi tháng trích ra 30 đồng gọi là có một chút gửi về đỡ đần cha mẹ anh ấy.”

Ừ, con bé suy nghĩ rất thấu đáo, vậy thôi cô khỏi cần tham gia thêm nữa, Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp dự định sắp tới: “Thế tính khi nào về quê?”

Chu Ngũ Ni cười khẽ: “Cháu mua vé chuyến chiều mai thím ạ.”

Nếu đã quyết định sẽ kết hôn trong kỳ nghỉ hè vậy phải lập tức về quê lo thủ tục giấy tờ rồi còn đón cha mẹ sang bên Thượng Hải nữa. Trông thế thôi chứ nhiều chuyện không tên cần phải hoàn thiện lắm, nếu không tranh thủ thời gian thì sợ rằng sẽ không kịp mất.

Lâm Thanh Hoà đồng tình ngay: “Ừ, về lo sắp xếp mọi chuyện đi. Để ngày mai thím bảo thằng ba đánh xe chở mấy chị em ra ga.”

Vì lúc này chỉ có Khương Canh là rảnh nhất nên nó được giao trọng trách hộ tống chị dâu tương lai về quê, đồng thời đại diện đưa lễ hỏi tới đằng gái.

Còn Khương Hằng phải ở lại Thượng Hải quán xuyến năm tiệm trà. Bởi chuyến công tác Bắc Kinh vừa rồi đã tốn không ít thời gian mà hiện tại công việc đang ùn ứ rất nhiều, cậu phải tranh thủ giải quyết cho xong để còn có thì giờ mà cưới vợ.

Vì trước đó, Chu Ngũ Ni đã tiết lộ trong nhà có TV rồi nên Khương Hằng tính toán sẽ mua thêm tủ lạnh và máy giặt cho ba mẹ vợ tương lai. Ngoài ra, anh đặc biệt chuẩn bị cho vợ một chiếc dây chuyền vàng vừa bày tỏ tình cảm chân thành cũng vừa thể hiện thành ý của anh đối với cô.

Mua sắm hết thứ này tới thứ khác, vèo cái ngốn gần hết số tiền tiết kiệm của Khương Hằng. Nhưng anh chẳng mảy may để ý, cưới được người vợ đoan trang thục đức thì có bỏ ra bao nhiêu cũng xứng đáng.

Bên cạnh đó, anh cũng ra sức nỗ lực nghĩ đủ cách nhằm đẩy mạnh doanh thu năm cửa hàng trà trực thuộc chi nhánh Thượng Hải. Bởi doanh số càng cao thì phần trăm hoa hồng anh được hưởng càng nhiều.

Đúng thế, anh đang sốt ruột kiếm tiền đặng mua lấy căn nhà riêng chứ sao có thể đi ở nhờ mãi được, làm vậy người ta đánh giá chết.

Thế là chiều hôm sau, Chu Ngũ Ni xách theo lỉnh kỉnh quá trời quà bánh, cùng Khương Canh và Lâm Tú khởi hành về quê.

Tiễn mấy đứa trẻ đi rồi, Lâm Thanh Hoà lập tức nhấc điện thoại quay số nhà anh chị ba…

Bình Luận (0)
Comment