Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670: Tứ Ni Lâm Bồn

Chương 670: Tứ Ni lâm bồn Chương 670: Tứ Ni lâm bồn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 670: Tứ Ni lâm bồn

Vừa ngắt điện thoại một cái, Chu Khải tức tốc chạy sang viện quân y kiếm người thương.

Chu Khải và Ông Mỹ Gia sớm đã đính hôn, báo cáo kết hôn cũng đã được lãnh đạo phê duyệt nhưng giữa đường bị hai ông anh trai cướp lượt thế nên mới phải trì hoãn tới tận bây giờ.

Dù vậy, cả Chu Khải lẫn Ông Mỹ Gia đều giữ đúng lễ nghĩa, chưa làm lễ cưới thì nhất quyết không dọn về ở chung. Chỉ khổ cho anh chàng Chu Khải, rõ ràng là vợ mình mười mươi rồi nhưng vẫn không được ôm về nhà, thế mới cay chứ! Được cái thỉnh thoảng vợ chưa cưới sẽ hầm canh bổ rồi gửi sang tận doanh trại, khiến đám trai ế xung quanh ganh tỵ lác mắt. Thôi vậy cũng đỡ, coi như cái tâm hồn cô đơn này được an ủi phần nào!

Thế nhưng trên đời không thiếu những đứa con gái trơ trẽn, mặc dù biết rõ Chu Khải đã có vị hôn thê thế mà mấy cô nữ binh ở đoàn văn công vẫn mặt dày lân la lại gần, cố tình tìm cách tiếp cận. Cũng may Chu Khải cực kỳ tỉnh táo và có nguyên tắc. Đối với anh, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, một khi đã nhận định Mỹ Gia thì trong mắt, trong tim chỉ tồn tại duy nhất bóng hình của cô, những người khác tuyệt đối không có cơ hội nhảy vào phá đám.

Tất nhiên nhìn đám ong bướm ngang nhiên vo ve xoay quanh ông xã tương lai, Ông Mỹ Gia cũng cảm thấy khó chịu, cũng cảm thấy ghen tuông chứ. Chẳng qua cô không nói ra miệng vì tin tưởng phẩm chất con người anh cũng như tin tưởng vào tình cảm anh dành cho mình. Nhưng những điều đó cũng không thể ngăn được cái cảm giác bất an đang dần lớn lên trong lòng cô. Không được, phải nhanh nhanh chóng chóng tổ chức hôn lễ, rồi chính thức lấy cái danh bà Chu đi trấn áp mới được!

Khi Chu Khải sang tới viện quân y đúng lúc Ông Mỹ Gia vừa xong việc. Hiện tại, Mỹ Gia đã được thăng chức lên làm y tá trưởng. Một y tá trưởng có tuổi đời trẻ nhất từ trước đến nay nhưng kỹ năng nghiệp vụ vượt trội, năng lực làm việc luôn luôn vượt xa tất cả mọi người. Vậy nên ai ai cũng tin phục, tuyệt nhiên không có bất cứ một sự nghi ngờ hay ý kiến trái chiều nào.

Nhìn thấy Chu Khải tới, Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Hôm nay anh rảnh à?”

Chu Khả gật đầu: “Ừ, anh mới xong việc nên chạy sang thăm em. À, anh đang tính hay là hai đứa mình về sớm một chút. Em thấy sao?”

Ông Mỹ Gia liền hỏi: “Sớm là chừng nào hả anh?”

Vốn dĩ bọn họ dự định 20 tháng chạp sẽ lên tàu về Bắc Kinh, rồi 25 tổ chức lễ cưới. Kể ra thời gian hơi cập rập chút nhưng biết sao giờ, cuối năm hối hả bận rộn lắm, việc lớn việc nhỏ dồn đến như núi đổ, đành phải tranh thủ từng chút một thôi.

Chu Khải đáp ngay: “15 tháng Chạp, được không?”

Được thế thì còn gì bằng, Ông Mỹ Gia còn nôn về hơn cả anh ấy chứ, nhưng chưa sắp xếp được công việc nên cô chẳng dám hứa trước: “Đợi tới gần ngày đó rồi em báo anh nha. Để xem có bố trí được người trực thay không đã.”

Về vấn đề này Chu Khải rất thấu hiểu và thông cảm vì công tác của mình cũng bận rộn chẳng kém là bao nên anh chỉ gật đầu cười cười. Kế đến, Chu Khải liền kể chuyện Ngũ Ni đã kết hôn, kỳ diệu nhất là mới gặp nhau có một tháng mà đã đồng ý cưới luôn mới ghê chứ.

Ông Mỹ Gia thoáng bắt được nét hâm mộ trong giọng nói của anh, cô cong cong khoé mắt, mỉm cười dịu dàng: “Kết hôn xong mình ở đâu hả anh?”

Chu Khải phấn khởi khoe: “Sau khi kết hôn anh được phân một gian ký túc xá, hai phòng ngủ một phòng khách. Anh đã tới xem qua rồi, tươm tất ấm cúng lắm. Hôm nào em có thời gian anh sẽ dắt em đi.”

Hẹn ngày không bằng gặp ngày, ngay lúc này cô đang rảnh đây. Thế là Ông Mỹ Gia nhanh nhẹn bàn giao công việc cho một nữ hộ sĩ khác rồi cùng Chu Khải tới thăm tổ ấm tương lai.

Đúng như anh miêu tả, căn nhà không tính là rộng, độ mấy chục mét vuông thôi nhưng khá xinh xắn, bố trí một phòng khách và hai phòng ngủ rất hợp lý, đảm bảo đủ không gian sinh hoạt cho cặp vợ chồng son hoặc thêm một đứa con nữa cũng không thành vấn đề.

Một lúc sau, chả biết hai anh chị ở trong đấy hí hoáy cái gì mà tới khi đi ra ngoài, đôi môi Ông Mỹ Gia đỏ mọng, sưng tấy, còn anh chàng Chu Khải thì thẳng lưng ưỡn ngực không che giấu được vẻ đắc ý dạt dào.

Quay lại Bắc Kinh.

Càng gần về cuối năm, chị Ông càng khẩn trương lật sách vạn niên, chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị gả con gái. Vốn dĩ đã định ngày 25 nhưng khả năng cao hai đứa nó sẽ về sớm hơn cho nên chị đang tính lùi lên 21 cho thư thả.

Lúc này, bà bầu Chu Tứ Ni đang ngồi ăn táo ở kế bên. Tuy hai vợ chồng sống riêng nhưng hầu như ngày nào Tứ Ni cũng lê la ra tiệm quần áo phụ việc nọ việc kia hoặc không thì ngồi chơi tán gẫu cũng đỡ hơn ở nhà một mình.

Hiện đang là tháng 9 âm lịch, tính toán ngày giờ thì chỉ độ hơn tháng nữa là Tứ Ni lâm bồn nên người ngợm nó phì nhiêu lắm, ngồi đâu là choáng hết cả chỗ. Mà nàng ta lại ăn khoẻ nữa chứ, lúc nào cái miệng cũng nhóp nha nhóp nhép. Được cái gia đình có điều kiện nên ra sức khuyến khích “ăn được ngủ được là tiên”, thế là Tứ Ni càng vui vẻ nhiệt tình với suy nghĩ ăn để nuôi con. Chắc vì đủ chất dinh dưỡng nên em bé phát triển tốt, cái bụng của Tứ Ni to hơn hẳn những mẹ bầu khác khiến có một dạo chị Ông cứ khấp khởi mừng thầm đinh ninh con dâu mang thai đôi. Nhưng sau khi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ thông báo thai đơn và là một bé gái.

Cũng may Ông gia không nặng nề vấn đề cháu đích tôn, tư tưởng của anh chị Ông và Ông Quốc Đống rất văn minh tiến bộ, kể cả hiện giờ nhà nước quy định mỗi gia đình chỉ được sinh một con thì đối với họ, trai cũng được mà gái cũng tốt, điều họ để tâm hơn cả chính là đứa bé lớn lên ngoan ngoãn khoẻ mạnh và có ích cho xã hội, vậy thôi. Thậm chí Ông Quốc Đống còn có thiên hướng nghiêng về con gái một chút.

Trước thái độ thoải mái và phóng khoáng của gia đình chồng, Chu Tứ Ni đặc biệt cảm thấy mình vô cùng may mắn và cũng yên tâm hơn trong quá trình chờ ngày bé con chào đời.

Thấy mẹ nãy giờ cứ đắn đo tới lui, Chu Tứ Ni liền quay sang hỏi: “Mẹ, cô út xuất giá, chúng con là anh chị cả thì nên tặng cái gì nhỉ?”

Chị Ông phất tay tỏ ý sao cũng được: “Hai con muốn cho em cái gì thì cho, lòng thành là chính không cần suy nghĩ nhiều đâu.”

Đợi đến tối về nhà, Chu Tứ Ni lại mang chuyện này ra hỏi chồng. Ông Quốc Đống nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Bỏ lì xì 100 đồng nhá?!”

“Dạ được.” Chu Tứ Ni gật gù rồi quay qua tiếp tục xử lý nốt trái cà chua đang ăn dở.

Ông Quốc Đống mỉm cười, tiến lại gần âu yếm xoa xoa bụng vợ.

Chu Tứ Ni trừng mắt nạt: “Anh ngồi xa ra cho em, hễ anh chạm vào một cái là con gái anh lại đá em đau ơi là đau.”

Ông Quốc Đống thích thú cười vang: “Em chẳng biết gì cả, đấy là phương thức giao lưu đặc biệt của hai ba con anh đấy!”

Trông ngày trông mong, mãi tới cuối tháng 9 mà cái bụng của Tứ Ni vẫn im re, không hề có dấu hiệu lâm bồn. Tới tận đầu tháng mười, trước lễ quốc khánh 3 ngày, nhóc con mới nể mặt chịu chui ra.

Là một bé gái, nặng 3 cân, trắng trẻo bụ bẫm giống y cô út Mật Mật hồi mới lọt lòng mẹ.

Em bé tuy mới đẻ nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, hài hoà và cân đối. Chà, kiểu này hứa hẹn trong tương lai sẽ là một cô gái xinh đẹp kiều diễm đây.

Vừa hay tin một cái là Lâm Thanh Hòa tức tốc đánh điện về quê báo tin vui cho chị cả Chu.

Nghe tin, dĩ nhiên chị cả mừng lắm nhưng một thoáng lo lắng bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời lấn át mọi cảm xúc…

Cái này không trách được bởi hiện tại nhà nước đang siết chặt kế hoạch hoá gia đình. Ở nông thôn, không ít người trốn chui trốn nhủi, đẻ cố hết đợt này đến đợt khác hòng kiếm bằng được thằng con trai. Nhưng người thành phố thì không thể làm vậy, huống hồ Ông Quốc Đống lại là cán bộ nhà nước, chắc chắn không thể vi phạm luật pháp trừ khi muốn tự tay hất đổ chén cơm của mình.

Lâm Thanh Hoà nhạy bén phát giác ra sự lo âu quẩn quanh trong giọng nói của chị cả, cô lập tức lên tiếng trấn an: “Chị yên tâm đi, việc này chúng em đã biết lâu rồi. Ngay từ đợt Tứ Ni tới bệnh viện khám thai, bác sĩ đã siêu âm ra giới tính của đứa bé rồi mà.”

Thời này vẫn chưa ban hành lệnh cấm công bố giới tính của thai nhi, cho nên chỉ cần chuẩn đoán được là bác sĩ sẽ thoải mái thông báo cho gia đình.

“Biết từ sớm rồi hả? Ôi, may quá…” Chị cả Chu nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lâm Thanh Hoà bật cười xác nhận: “Vâng, đã biết từ sớm rồi nên chị không cần phải lo lắng gì cả. Em cũng đã sắp xếp bảo mẫu tới giúp Tứ Ni ở cữ rồi.”

Tới tận lúc này, chị cả Chu mới dám buông bỏ âu lo, vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Kế đến chị cứ hỏi mãi không thôi hết chuyện nọ tới chuyện kia. Lâm Thanh Hoà kiên nhẫn giải đáp từng thứ một, mãi sau mới ngắt được điện thoại.

Ngồi bên cạnh, Chu Quy Lai cười nhăn nhở: “Chắc bác cả lo anh Quốc Đống sẽ ruồng bỏ hai mẹ con chị Tứ Ni vì chị ấy sinh con gái hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Cái này không trách được, có nhiều ông chồng tệ bạc thế đấy.”

Chu Quy Lai nhếch mép cười: “Ôi, bác cả lo thừa rồi, con thấy hình như anh Quốc Đống thích con gái hơn ấy chứ. Bằng chứng là mỗi lần đến nhà mình anh ấy đều bế Mật Mật không buông tay.”

Hai mẹ con đang cười nói vui vẻ thì Chu Thanh Bách và Mật Mật đi chơi về.

Chả là từ ngày Tứ Ni sinh tới giờ, hôm nào Mật Mật cũng đòi sang thăm em gái nhỏ một lần. Cái này không ai rảnh mà chiều nó được ngoài ông bố Thanh Bách ra. Chỉ cần con gái yêu cầu là anh không bao giờ từ chối.

Vào tới phòng khách, Mật Mật lập tức tụt khỏi lòng ba rồi lẫm chẫm chạy tới chỗ mẹ, dụi đầu vào ngực mẹ nũng nịu xin xỏ: “Mẹ ơi, mẹ sinh cho Mật Mật một em gái nhỏ nhé?!”

Chu Thanh Bách cong cong khoé miệng yêu chiều nhìn về phía vợ và con gái. Còn Chu Quy Lai thì sướng như điên, ngoác miệng cười ha hả.

Nhìn cái bộ dáng kích động của ông anh ba, Mật Mật nhíu mày nói như bà cụ non: “Anh ba, anh cười cái gì? Chẳng lẽ không được à? Em rất thích em gái, đợi em gái lớn lên, hàng ngày em sẽ chải đầu, buộc tóc rồi dắt em gái đi chơi.”

Lâm Thanh Hoà muốn xỉu cái đùng ngay tại chỗ.

Sao cái cảnh tượng này giống hồi xưa quá vậy?!

Cách đây hơn chục năm, cái ngày chị ba Chu sinh con gái út, thằng Tam Oa cũng hộc tốc chạy về ôm chân cô năn nỉ ỉ ôi đòi mẹ đẻ thêm cho mình đứa em gái…Giờ tới phiên bà cụ non Mật Mật này nữa….Ôi, hết thằng anh rồi đến con em, hễ trong nhà có ai sinh em bé là chúng nó lại về đòi mẹ đẻ, kiểu này tôi biết sống thế nào đây trời….

Bình Luận (0)
Comment