Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 673 - Chương 673: Cô Dâu Chú Rể Về!

Chương 673: Cô dâu chú rể về! Chương 673: Cô dâu chú rể về!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 673: Cô dâu chú rể về!

Tiến vào tháng chạp, gió lạnh thổi vù vù, giá rét thấu xương nhưng từng ấy chưa đủ ngăn cản cái khí thế đang hừng hực lan toả trong người Lâm Thanh Hoà. Cô nhiệt tình kêu người về vệ sinh hết từ trong ra ngoài rồi cho treo đèn lồng đỏ và dán chữ hỷ ở khắp mọi nơi.

Dưới bàn tay bài trí của cô, chớp mắt, cả toà tứ hợp viện như được khoác lên bầu sinh khí mới, vui tươi và rộn ràng hơn hẳn.

Hôm nay, 18 tháng Chạp, Chu Khải và Ông Mỹ Gia về tới Bắc Kinh. Vừa bước qua cổng, đập vào mắt hai đứa nó là một quang cảnh hoành tráng và ấn tượng vô cùng. Thì ra, mọi người ở nhà đã thay mặt chuẩn bị đầy đủ hết thảy. Thoáng chốc, một cỗ ngọt ngào và ấm áp lan tràn từ trái tim chảy dọc tới từng tế bào trong cơ thể.

Thấy ông anh bà chị ngây ngẩn không thốt nên lời, Chu Quy Lai nhếch mép cười: “Đẹp đúng không, một tay mẹ bố trí đấy. Cả phòng tân hôn của anh chị, mẹ cũng trang hoàng xong cả rồi.”

Kế đến, Chu Khải và Ông Mỹ Gia theo chân Chu Quy Lai đi xem phòng cưới của cô dâu chú rể.

Hai mắt Ông Mỹ Gia lấp lánh ánh nước, xúc động nói: “Khiến dì Lâm vất vả rồi.”

Chu Quy Lai lắc đầu xua tay: “Mẹ không sợ tốn công tôn sức đâu, cốt anh chị thích là mẹ vui rồi.”

Tất nhiên, không chỉ Ông Mỹ Gia mà cả Chu Khải cũng rất vừa lòng với căn phòng này.

Chỉ có điều, lúc này người phụ trách chính lại không có nhà mà đang thả mình thư giãn dưới làn nước ấm. Hễ vào đông, suối nước nóng sẽ là địa điểm yêu thích của Lâm Thanh Hoà, chị Ông, Chu Hiểu Mai và Chu Nhị Ni. Rảnh một cái là mấy chị em hẹn hò tới đây hưởng thụ.

Mãi một lúc sau, Lâm Thanh Hoà mới đủng đỉnh về tới. Thoáng thấy bóng dáng con trai và con dâu tương lai trong phòng khách, cô tựa hồ vui mừng nhảy cẫng: “Ơ, hai đứa về rồi à? Mẹ cứ tưởng phải ngày mai chứ? Vừa rồi mẹ với chị Ông mới nhắc tới hai đứa xong. Không nghĩ các con lại về sớm hơn dự kiến.”

Ông Mỹ Gia đứng dậy chào rồi lễ phép cười nói: “Vừa rồi chúng cháu đã xem phòng rồi ạ. Dì Lâm, cháu cám ơn dì nhiều lắm.”

Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Hai đứa thích không?”

Cô đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thiết kế theo phong cách hiện đại, trẻ trung, thanh thoát và tinh tế chứ không nặng nề rườm rà theo lối truyền thống.

Tất nhiên Ông Mỹ Gia thích mê đi ấy chứ, cô bé gật đầu lia lịa.

Lúc này, Chu Khải có cơ hội lên tiếng: “Mẹ, sao mẹ cứ ngày một trẻ ra thế. Kiểu này, chắc ba áp lực lắm đây!”

Chu Quy Lai cười sằng sặc: “Anh khen mẹ thì cứ khen đi, mắc gì lôi cả ba vào. Haha, ba như này là khá hơn mấy chú cùng tuổi rồi đấy!”

Mật Mật vội vàng tỏ vẻ bênh vực: “Ba không già, ba trẻ nhất đời luôn!”

Nhờ có lời này của con cái cưng mà Chu Thanh Bách tạm tha cho thằng con trưởng. Anh âu yếm ẵm Mật Mật lên.

Thấy thế, Chu Khải định vươn tay ra đón nhưng Chu Thanh Bách nhanh tay lẹ mắt né sang một bên, còn không quên tung cho một đòn: “Muốn bế thì tự đẻ đi!”

Chu Khải cười hắc hắc: “Ba đừng đắc ý sớm quá, sang năm chắc chắn con sẽ sinh cho ba xem.”

Tức thì, hai má Mỹ Gia đỏ hồng lên, cô len lén lừ Chu Khải một cái.

Nhưng Chu Khải lại chẳng hay biết gì, vẫn thao thao bất tuyệt: “Trên đơn vị con đã sắp xếp xong cả rồi. Nhà cửa cũng tương đối rộng rãi nên chúng con tính cưới xong sẽ có em bé luôn. Sinh sớm nhàn sớm!”

Ông Mỹ Gia luống cuống giật tay áo Chu Khải, trời đất ơi, mấy chuyện này nói riêng với nhau là được rồi, sao tự nhiên lại mang ra đây bàn luận công khai như vậy?

Lâm Thanh Hoà đặt hai ly chanh mật ong tới trước mặt hai đứa nó rồi hỏi: “Các con muốn đi ra nhà tắm công cộng hay tắm ở nhà?”

Chu Khải liền hỏi: “Tắm ở nhà có lạnh không mẹ?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Có máy nước nóng không lạnh được.”

Căn phòng tắm của nhà tuy hơi nhỏ nhưng rất kín gió, lại có cái bồn tắm to đùng, chỉ cần xả đầy một bồn là hơi nước nghi ngút sẽ bốc lên, đảm bảo không bị cảm lạnh. Thế nhưng Chu Khải chỉ ghé mắt nhìn thoáng qua rồi bước ra ngay, không gian này chật hẹp quá. Bao năm nay cậu đã quen với nhà tắm công cộng to rộng, thoáng đãng lại có đồng đội chà lưng cho nữa chứ, giờ chui vào chỗ này chắc không thở nổi mất. Thế là Chu Khải phất tay kêu thằng ba đi cùng mình còn Ông Mỹ Gia thì chui tọt vào gian phòng xinh xắn này tắm ù một cái cho xong, chứ thời tiết lạnh lẽo, cô ngại chạy đi chạy về lắm.

Chu Khải gọi thằng em đi theo là có ý cả. Cậu đáp cho nó cái khăn tay, chìa tấm lưng trần ra rồi hỏi sự tình trong nhà.

Chu Quy Lai vừa cắm cúi chà lưng cho ông anh vừa đáp: “Năm nay không có gì nhiều, chỉ có chị Ngũ Ni xuất giá, gả cho anh họ Tiểu Canh và chị Tứ Ni mới sinh con gái. Thế thôi!”

“Con gái à?!” Chu Khải bật thốt, trong giọng nói thấp thoáng vài phần hâm mộ.

Đã nhiều lần, cậu và Mỹ Gia nói tới chủ để này và Chu Khải không hề giấu giếm mình thích con gái hơn. Ông Mỹ Gia khúc khích cười hỏi ngộ nhỡ sinh con trai thì thế nào? Chu Khải ảo não thì nuôi thôi chứ biết sao được nhưng con trai thì tự ăn tự lớn đi, chắc chắn không được hưởng nhiều đãi ngộ bằng con gái.

Chợt nhớ ra chuyện hot, Chu Quy Lai lập tức bổ sung thêm: “À, tí thì em quên mất, hai chị em Hứa Thắng Cường và Hứa Thắng Mỹ ly hôn rồi.”

Chu Khải hỏi nguyên nhân, Chu Quy Lai liền thuật lại đầu đuôi sự tình.

Nghe xong, Chu Khải lắc đầu ngao ngán: “Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Cả Trương Mỹ Liên lẫn Triệu Quân đều là cái hạng không ra gì.”

Chu Quy Lai gật đầu nói tiếp: “Giờ Hứa Thắng Cường về quản lý tiệm sủi cảo nhà mình.”

Chu Khải kinh ngạc: “Ba quyết định?”

“Tất nhiên dưới sự đồng ý của mẹ chứ!” Chu Quy Lai nhướng mày cười rồi tiếp tục kể cho anh cả nghe sau khi ra tù Hứa Thắng Cường thay đổi như nào, tiến bộ ra sao.

Cũng không biết có thực tâm làm lại cuộc đời hay không nhưng ít nhất từ lúc đến tiệm sủi cảo tới giờ, hắn không xảy ra xích mích mâu thuẫn với ai, hàng ngày đúng giờ mở quán, tối tối đóng tiệm là đi ngủ, không còn cái bộ dáng cà lơ phất phơ, ngông nga ngông nghênh như trước nữa.

Chu Khải gật gật đầu, dù sao Thắng Cường cũng giống như Hổ Tử và Cương Tử, đều là họ hàng thân thích nên cậu thực lòng mong nó có thể đứng dậy từ vấp ngã, cố gắng trở thành người tử tế đàng hoàng. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, nếu nó thật lòng sửa đổi, chắc chắn mọi người sẽ dang rộng vòng tay chào đón.

Thay phiên kỳ lưng cho nhau xong, hai anh em ào ào xối mấy ca nước rồi đứng dậy thay quần áo đi về nhà. Thấy mẹ và vợ tương lai đang ngồi tỉ tê tâm sự, Chu Khải không tiến vào làm phiền mà lặng lẽ quay xe tới thăm ông bà nội.

Hiển nhiên, chờ đợi cậu là một màn chào đón vô cùng nhiệt liệt và nồng hậu.

Bà Chu ghì chặt lấy tay thằng cháu, nhất quyết không buông: “Bà đoán là cháu sắp về mà lại. Hôm qua mới giục Nhị Ni đi hỏi mẹ cháu mà mẹ cháu lại bảo ngày mai cơ.”

Chu Khải cười giải thích: “Cháu với Mỹ Gia xuất phát sớm một ngày bà ạ”, kế đến cậu tỉ mỉ hỏi thăm sức khoẻ ông bà.

Riêng ông bà Chu thì khỏi phải nói rồi, cả thân lẫn tâm đều khoẻ mạnh phơi phới, chỉ có ông Vương là hơi yếu một chút. Mùa hè còn đỡ chứ chớm đông một cái là bệnh cũ tái phát ngay. Biết ông hay ho, nên Lâm Thanh Hoà thường xuyên nhắc thằng ba mang trái cây cam quýt sang để các ông bà bổ sung vitamin, tránh nóng sốt, cảm mạo.

Bà Chu vừa cười vừa kể: “Hôm qua bác ba cháu mới gọi điện lên báo ngày hôm nay chúng nó lên tàu, đảm bảo sẽ có mặt tại Bắc Kinh trước khi hôn lễ diễn ra một ngày.”

Tất nhiên việc này Chu Khải chưa được biết nên tiện đây cậu hỏi luôn: “Ở quê có bao nhiêu người lên hả bà?

Bà Chu tức khắc giơ hai bàn tay nhăn nheo lên liệt kê: “Cả gia đình thằng cả này, vợ thằng ba, hai vợ chồng Hạ Hạ nữa này. Ngoài ra còn có cậu ba cháu và cô hai Hiểu Cúc nữa. Đông lắm!”

Ai chà, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Lần này chúng nó kéo lên đông như vậy chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây. Đừng nói bà Chu, ngay cả ông Chu và ông Vương cũng cực kỳ mong chờ.

Bà Chu tủm tỉm nhắc nhở: “Kết hôn xong thì hai đứa bảo nhau sinh sớm một chút. Chứ bằng tuổi cháu bây giờ, mẹ cháu đã có cả ba anh em cháu rồi đấy.”

Chu Khải gật đầu nhất nhất đồng tình: “Vâng, chúng cháu cũng tính vậy bà ạ.”

Nghe được lời này, hiển nhiên bà Chu hài lòng vô cùng. Bà lại hồ hởi lôi kéo thằng cháu ra hậu viên, hào hứng chỉ vào chuồng gà: “Đây này, đám gà này đặc biệt để dành cho đám cưới của cháu đây này. Tới hôm ấy cứ bắt mà làm cỗ. Không cần phải tiết kiệm nghe chửa? Bà nuôi nhiều lắm, hôm qua phải bắt bớt mấy con đem đi phân phát cho từng nhà đấy.”

Vì lâu lắm mới gặp lại thằng cháu cưng nên bà Chu vui quá cứ lải nhải nói hết chuyện này sang chuyện khác. Và Chu Khải cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, lâu lâu lại đệm vào một câu dỗ bà nội phá lên cười vui vẻ. Tới tận hơn một giờ đồng hồ sau, bà Chu mới bịn rịn bảo thằng cháu về nhà nghỉ ngơi kẻo mệt.

Bình Luận (0)
Comment