Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 674: Đăng ký kết hôn
Lúc này đã gần tới giờ cơm chiều. Chu Khải vừa về được một lát thì Cương Tử cũng đạp xe ba gác về tới.
Tháng Chạp rét căm căm thế mà Cương Tử vẫn ngày ngày đạp xe đi bày hàng, phải công nhận nó là một đứa cực kỳ chịu thương chịu khó, chịu được mưa nắng bão giông.
Nhìn thấy cái bếp lò to đùng dựng chình ình ngay giữa thùng xe, Chu Khải kinh ngạc tột cùng: “Cái lò này dùng để nướng khoai mà?!”
Cương Tử gật đầu: “Vâng, anh muốn nếm thử một củ không?”
Mùa đông năm nay Cương Tử không tiếp tục trải bạt bán quần áo nữa mà chuyển qua kinh doanh khoai lang nướng và bánh bao hấp.
Bánh bao thì dễ rồi, trực tiếp nhập hàng từ quán nhà dì út là được, còn món khoai lang nướng là do Cương Tử chính tay phụ trách. Thời tiết giá rét nên hai món này chạy hàng cực kỳ, tiền cứ thế ào ào chảy về túi. Nói không phải kiêu chứ, chưa chắc công nhân nhà máy đã kiếm nhiều bằng nó.
Chu Khải thoải mái lấy một củ còn dư lại, bóc vỏ rồi cho lên miệng cắn, ồ, ruột khoai chín đều vàng ươm, mềm ngọt lại còn có mùi thơm nhẹ rất đặc trưng.
Lạnh lạnh ăn món này là đúng bài, chẳng trách Chu Khải xơi ngấu nghiến, mãi sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nghe thằng ba bảo em mua được cửa hàng rồi hả?”
Cương Tử cười hắc hắc: “Ôi cái cửa tiệm nhỏ xíu ấy mà anh.”
Tuy diện tích nhỏ nhưng được ưu thế về mặt vị trí nên giá thuê tương đối cao. Nhờ vậy mà ông chủ Cương Tử cũng có thêm một khoản thu ổn định mỗi tháng.
Chu Khải hỏi thêm: “Thế Hổ Tử thì sao? Vẫn phát triển tốt chứ hả?”
Cương Tử gật đầu: “Vâng, khá tốt anh ạ. Hiện giờ anh ấy làm chủ một tiệm trang phục, thu nhập cao hơn em nhiều.”
“Thế sao không về cửa hàng của mình mà buôn bán.” Vừa nói, Chu Khải vừa đón lấy quả quýt đã được bóc cẩn thận từ tay Ông Mỹ Gia.
Cương Tử cười trừ: “Căn đó diện tích quá nhỏ, không phù hợp bán quần áo anh ạ. Thế nên em cho người ta thuê, còn mình ra bày sạp vỉa hè cho rộng rãi.”
Chu Khải thoáng nhíu mày: “Nhưng thời tiết lạnh thế này làm sao chịu nổi!”
Cương Tử cười cười: “Em mặc nhiều lớp lắm, gió chỉ có thể đứng ngoài khóc thét thôi!”
Chu Quy Lai nói chen vào: “Kiếm tiền có bao giờ dễ dàng đâu anh.”
Cương Tử gật đầu cái rụp: “Chuẩn không cần chỉnh. Đặc biệt là với những người buôn bán như tụi em, tay ngừng là miệng ngừng luôn. Nào giống như các anh, hàng tháng có lương thưởng ổn định, sau này về già còn có tiền hưu nữa chứ. Cả đời không phải lo cơm áo.”
Chu Khải xua tay: “Thôi thôi ông ơi, nói cứ như khổ lắm ấy. Tiền một tháng chú kiếm về bằng xừ trợ cấp cả năm của anh rồi. Bớt khóc than dùm tôi cái!”
Trong quân đội, lương thưởng và trợ cấp được xét theo cấp bậc và với mức 400 đồng như hiện tại, Chu Khải thuộc diện có thu nhập cao nhất quân khu nhưng hiển nhiên vẫn chẳng thấm vào đâu so với dân làm kinh doanh.
Cương Tử liền nhẹt miệng ra kêu gào: “Êeee…anh Khải, anh đừng nói vậy, em nghèo lắm, nghèo thật mà!”
Chu Khải phá lên cười ha hả rồi quang minh chính đại đòi lì xì: “Anh không biết, tóm lại đám cưới anh chú phải mừng bao lớn nhất. Anh đợi đấy!”
Đúng lúc Ông Mỹ Gia bưng thức ăn từ nhà dưới lên, nghe thấy Chu Khải nói vậy, cô liền lừ mắt mắng yêu: “Có ai bắt nạt em út như anh không hả, thôi, mấy anh em mau đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Nói rồi, cô quay sang mời dì Lâm và chú Chu vào bàn.
Chu Quy Lai lập tức sửa lời: “Ầy, chị dâu à, sao giờ này còn gọi chú thím nữa, kêu ba mẹ đi là vừa rồi.”
Ông Mỹ Gia thẹn quá hoá giận, trừng mắt khẽ nói: “Vội cái gì? Đến đúng ngày chị sẽ sửa!”
Mọi người nhanh chóng di chuyển vào vị trí của mình. Ngồi xuống ghế, Chu Khải liền lên tiếng hỏi: “Dạo này thằng hai bận rộn thế hả mẹ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, nó bận lắm, nghe nói bắt đầu từ sang năm sẽ phải luân chuyển (1) công tác xuống tận vùng sâu vùng xa.”
Nhắc tới thằng hai, Chu Thanh Bách liền bảo vợ: “Lát nữa đánh điện sang Hạ gia thông báo cho nó một tiếng.” Gì chứ ngày trọng đại của thằng lớn, mấy anh em nó phải có mặt đầy đủ mới được.
Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng ý ngay.
Ngoài trời gió rít từng cơn nhưng bầu không khí trong phòng ăn lại ấm áp động lòng người. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cả nhà ngồi sát bên nhau quây quần quanh mâm cơm ấm cúng. Tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, tiếng hỏi han ân cần rồi lâu lâu lại vang lên tiếng cười rộn rã. Tất cả những thanh âm ấy hoà quyện lại tạo nên một không gian gia đình vô cùng đầm ấm, vô cùng hạnh phúc giữa tiết trời đông giá rét.
Cơm nước xong xuôi, Chu Khải lấy chìa khoá xe hơi định đưa Ông Mỹ Gia về nhà thì Chu Quy Lai bất ngờ lên tiếng trêu chọc: “Anh cả, đêm nay khỏi cần về, ngủ luôn ở nhà ba mẹ vợ tương lai đi.”
Chu Khải nháy mắt với thằng em một cái rồi quay sang xin phép ba mẹ: “Vậy được, chúng con đi đây, sáng mai con về sớm.”
Dứt lời, Chu Khải hí hửng kéo tay Mỹ Gia ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng hai người họ, Chu Quy Lai nhún vai: “Ba mẹ thấy chưa, con trai lớn không giữ được, nhìn cái điệu này có vẻ ông ấy nôn lấy vợ lắm rồi!”
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách cùng phá lên cười vui vẻ.
Chả nôn thì sao, chúng nó đính hôn từ năm 21 tuổi, dự định qua 22 sẽ tổ chức hôn lễ nhưng đùng một cái Ông Quốc Đống nhảy ra xí phần. Rồi năm kế tiếp thì tới lượt Ông Quốc Lương. Nhường hết người này tới người nọ cuối cùng kéo tới tận bây giờ, hiện tụi nó 24 tuổi, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì phải đợi thêm hai năm nữa tức là 26 mới có thể làm lễ thành hôn. Chứ 25 lại trúng ngay năm tuổi, xui xẻo dữ lắm, tuyệt đối không được cưới hỏi hoặc tiến hành những việc lớn kẻo đổ bể như chơi. Gì chứ tâm linh không đùa được đâu, tốt nhất là có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Vả lại, lửa thử vàng gian nan thử sức, phải trải qua trắc trở chúng nó mới biết trân quý hạnh phúc mai sau. Hơn nữa trục trặc cũng không hẳn là xấu, tính ra thì 24 vừa hay là độ tuổi đẹp nhất để bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Bởi lúc này, cả hai đứa nó đều trưởng thành trong suy nghĩ, chín chắn trong hành động và quan trọng nhất chính là có sự nghiệp vững vàng ổn định. Từ đó, chúng nó sẽ có đủ nền tảng cũng như kinh tế để xây dựng một tương lai ấm no hạnh phúc cho gia đình riêng của mình.
Thể theo lời đề nghị nửa đùa nửa thật của Chu Quy Lai, đêm nay Chu Khải thực sự ở lại nhà cha mẹ vợ, tất nhiên cậu ngủ tại gian phòng cũ của Ông Quốc Đống. Kể ra căn phòng này không hề xa lạ, thậm chí cực kỳ quen thuộc là đằng khác bởi ngày xưa khi còn là sinh viên, thỉnh thoảng Chu Khải lại theo Ông Quốc Lương về Ông gia ăn uống rồi ngủ nghỉ tại đây.
Con rể tới nhà, khỏi phải nói chị Ông mừng rỡ biết chừng nào. Nhớ lại ngày đầu tiên gặp mặt, chị đã cực kỳ ấn tượng và quý mến cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú mang tên Chu Khải. Càng tiếp xúc càng ưng mắt, ngày ngày chị mong mỏi gả cô út nhà mình cho cậu ấy. Và ông trời không phụ lòng người, chỉ còn ít bữa nữa thôi mong muốn đó sẽ trở thành hiện thực, Chu Khải sẽ chính thức gọi chị hai tiếng “mẹ vợ”. Ai da, chỉ nghĩ thôi đã thấy mỹ mãn cuộc đời rồi.
Có lẽ vì vui quá nên chị Ông lập tức đi vào phòng lấy ra hộp nữ trang đã được chuẩn bị từ trước. Chị mỉm cười đặt cặp nhẫn vàng vào tay hai con rồi nói: “Mẹ không có gì nhiều, đây là tâm ý mẹ chuẩn bị cho hai đứa.”
Ngoài ra, bên trong hộp gấm còn đựng hai sợi dây chuyền vàng, một sợ khá dày còn sợi kia thì mỏng hơn một chút. Nhìn qua quả thực rất có giá trị.
Chu Khải mỉm cười nói: “Chỗ này khẳng định tốn không ít tiền của thím.”
Chị Ông phất tay: “Ôi dào không đáng là bao, ba mẹ có một chút gọi là cho hai đứa thêm vào xây dựng hạnh phúc mới. À mà toàn bộ sính lễ trong đám cưới nhà gái sẽ không thu lên, hai con cứ giữ lại lo lắng cho cuộc sống tương lai nhá.”
Thực ra chỗ vòng vàng này là để thể hiện trước mặt con rể thôi chứ sau khi kéo con gái vào phòng trong, chị Ông mới âm thầm lấy ra cuốn sổ tiết kiệm trị giá 5000 đồng.
Ông Mỹ Gia gần như giãy nảy: “Mẹ, sao mẹ cho con nhiều thế. Hồi chị cả đi xuất giá, mẹ chỉ cho có 200 thôi mà.”
Chị Ông bật cười: “Cái con ngốc này, lúc ấy khác bây giờ khác, làm sao so sánh được. Thời ấy 200 là to chứ bây giờ vật giá leo thang 200 nào có đáng gì.”
Ông Mỹ Gia cười cười: “Có khi sau cái đám cưới này hai chúng con giàu to cũng nên.”
Hiện tại, mức thu nhập của cô và Chu Khải tương đối khá. Tất nhiên, Chu Khải cao hơn một chút, lương cứng của anh là 400 đồng, nếu có ra ngoài làm nhiệm vụ thì sẽ được thưởng hoặc trợ cấp thêm. Hầu hết số tiền thực lãnh đều rơi vào khoảng 500 cho tới 600 đồng. Còn lương của cô chỉ tầm hơn trăm chút đỉnh. Tuy nhiên hai vợ chồng tiêu pha không nhiều, một tháng cùng lắm tốn 50, 60 đồng, còn dư lại bao nhiều đều tiết kiệm lên dành dụm cho tương lai. Tích tiểu thành đại, giờ trong tay Mỹ Gia cũng có một khoản kha khá nhưng 5000 đồng nào phải con số nhỏ?! Ba mẹ cho của hồi môn thế này cũng quá nhiều rồi! Nhất thời, Ông Mỹ Gia vừa xúc động vừa chấn động, luống cuống không biết nói sao cho phải.
Chị Ông mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ hai cái trấn an con gái: “Lời này có khi lại thành thật không biết chừng, mẹ đoán thể nào mẹ chồng con cũng chuẩn bị nhiều gấp mấy lần chỗ này cho mà xem.”
Xét về thông gia, quả thực chị Ông có cảm tình với Lâm Thanh Hoà hơn, cô ấy phóng khoáng, thân thiện rất dễ gần. Chứ bà mẹ chồng của đứa con gái lớn khó gần lắm, đôi bên gặp nhau cực kỳ xa cách và khách sáo, chỉ chẳng thích như vậy tí nào.
Nghe mẹ nói vậy, Ông Mỹ Gia bật cười khúc khích vì nghĩ rằng mẹ chỉ thuận miệng nói chơi.
Nhưng qua tới ngày hôm sau, Mỹ Gia không thể nào cười được nữa vì sính lễ của nhà trai ùn ùn kéo tới cửa và hiển nhiên giá trị vượt ngoài sức tưởng tưởng của cô. Bên cạnh bộ trang sức ba vàng một bạc thì con số mười một ngàn tròn trịa ngụ ý ngàn dặm mới tìm được một người, khiến Ông Mỹ Gia rưng rưng nước mắt vì xúc động.
Sau khi làm xong thủ tục trao tặng sính lễ cho nhà gái, Chu Khải liền đưa Ông Mỹ Gia đi đăng ký kết hôn kẻo vài hôm nữa cán bộ cục dân chính sẽ nghỉ Tết mất.
Chân chính cầm tờ giấy hôn thú đỏ chót trên tay, Chu Khải hí hửng dắt vợ về nhà gặp mẹ. Lâm Thanh Hoà tủm tỉm rút ra một cuốn sổ tiết kiệm, bên trên điền con số khiến người ta choáng váng ngỡ ngàng, một trăm lẻ một ngàn.
Một trăm ngàn là để đôi vợ chồng trẻ tạo dựng cuộc sống còn một ngàn là cho chúng nó sắm sửa đồ đạc, nội thất các thứ.
Hiển nhiên, Ông Mỹ Gia lại một lần nữa rơi vào trạng thái bàng hoàng. Cô bắt đầu cảm thấy có một sự bối rối không hề nhẹ, liệu rằng có phải mẹ đã chồng nhầm lẫn gì chăng?
===
(1) Luân chuyển là việc cán bộ quản lý, công chức lãnh đạo được cử hoặc bổ nhiệm giữ một chức danh lãnh đạo, quản lý ở một địa phương khác trong một thời hạn nhất định với mục đích tiếp tục đào tạo, bồi dưỡng và rèn luyện theo nhiệm vụ đề ra.