Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 675 - Chương 675: Đón Khách

Chương 675: Đón khách Chương 675: Đón khách

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 675: Đón khách

Ông Mỹ Gia cuống quýt kéo chồng ra một góc khuất, thì thào hỏi khẽ: “Anh ơi, có phải mẹ cho nhầm không?”

Chu Khải thoáng liếc mắt qua sổ tiết kiệm rồi khó hiểu lắc đầu: “Không, có sai chỗ nào đâu.”

Ông Mỹ Gia lập tức mở to cuốn sổ, dí sát dãy số dài ngoằng vào mặt chồng.

À, tới lúc này Chu Khải mới chợt hiểu, cậu bật cười ha hả rồi khẳng định lại một lần nữa: “Không sai đâu em.”

Việc này mẹ đã đánh tiếng với cậu từ trước rồi, chẳng qua cậu quên không nói lại cho vợ nghe nên mới dẫn tới hiểu lầm ngày hôm nay.

Nghe chồng khẳng định chắc nịch, Ông Mỹ Gia tẽn tò thu sổ lại rồi ngượng ngùng nói: “Sao mẹ cho…cho nhiều thế…”

Chu Khải trấn an: “Ba mẹ cho thì em cứ nhận. Với cả không chỉ vợ chồng mình đâu. Sau này thằng hai với thằng ba lấy vợ cũng được chế độ y xì.”

Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục mở tráp trang sức ra xem. Không mở thì thôi chứ vừa bật nắp lên, màu vàng lấp lánh lập tức dội thẳng vào mắt Mỹ Gia, nào nhẫn vàng, dây chuyền rồi vòng tay. Ông Mỹ Gia tò mò cầm thử một chiếc lên…ôi trời, ước chừng phải nặng gấp ba lần sợi dây chuyền mẹ cho tối qua…

Vì đã hẹn trước nên gần tới bữa trưa, cặp vợ chồng mới cưới liền quay về Ông gia ăn cơm với ba mẹ vợ.

Cơm nước xong xuôi, Chu Khải không nán lại chơi mà lập tức về ngay vì trước lễ cưới còn rất nhiều công việc cần hoàn tất.

Lúc này, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng và cô con gái, chị Ông liền lên tiếng hỏi: “Này Mỹ Gia, mẹ chồng con cho bao nhiêu thế?”

Anh Ông lập tức nhíu mày tỏ ý không hài lòng: “Em hỏi cái này làm gì? Ít hay nhiều thì cũng là tài sản của vợ chồng nó, mình đừng tham gia vào.”

Nhưng Ông Mỹ Gia lại cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, cô thoải mái liệt kê hết thảy mọi thứ hôm nay vừa nhận được.

Quả nhiên, vừa nghe xong, bàn tay đang cầm tớ báo của anh Ông vô thức run lên! Trời ơi…sinh lễ hoành tráng quá…thế này bằng cả gia tài của công nhân viên chức bình thường rồi!

Trong khi ấy, không khí bên phía đàng trai đã bắt đầu náo nhiệt dần lên.

Đầu tiên là Chu Toàn và Hạ Miên Miên lái xe về tới. Chân chính bước vào con đường chính trị, phong thái và tư thế của Chu Toàn đã hoàn toàn đổi khác, giờ đây trông cậu đĩnh đạc như một chính khách thực thụ.

Còn Hạ Miên Miên thì đang mải ngắm nhìn Chu Khải. Wow, không ngờ gen Chu gia tốt thật, ai cũng cao to đẹp trai nhưng anh chàng soái nhất đã thuộc về tay cô rồi. Hên ghê!

Hai anh em Chu Khải, Chu Toàn mau chóng ngồi vào bàn, châm trà rót nước, hỏi han nhau chuyện công việc.

Tiện đây, Chu Toàn chính thức thông báo tới cả nhà qua năm cậu sẽ đi phương Nam nhậm chức.

Lâm Thanh Hoà chợt quay sang hỏi Hạ Miên Miên: “Thằng hai luân chuyển công tác, cháu có đi theo luôn không?”

Hạ Miên Miên thỏ thẻ đáp lời: “Nếu anh ấy cho thì cháu sẽ đi, còn nếu không cho thì thôi ạ. Mọi chuyện cháu đều nghe theo sự sắp xếp của anh Toàn.”

Chu Toàn nín cười nhướng mày hỏi: “Nếu anh không đồng ý có thật em sẽ không đòi theo không?”

Hạ Miên Miên khẽ cười: “Anh không cho thì em sẽ ở nhà. Trước giờ em vẫn luôn nghe lời anh mà.”

Chu Toàn suýt chút bật cười thành tiếng, giỏi lắm cô bé, nói thì hay đấy nhưng đến lúc làm toàn trái ý anh thôi à! Nhưng kệ, dầu gì cũng là bạn gái mình, có quậy cỡ nào cậu cũng chiều được tất!

Tất nhiên chọc cô ấy một chút cho vui thôi chứ kỳ thực Chu Toàn rất muốn mang người yêu đi cùng. Bởi luân chuyển công tác không phải chỉ đôi ba tháng ngắn ngủi mà kéo dài tận mấy năm lận. Bỏ cô ấy ở đây một mình sao đặng, với cả ngay chính bản thân cậu cũng chẳng thể sống trong hoàn cảnh yêu xa trăm nhớ ngàn thương. Gì thì gì cứ phải ở gần nhau mới được!

Lâm Thanh Hoà liền đưa ra gợi ý: “Hay đính hôn trước đi, thế là có thể danh chính ngôn thuận cùng nhau đi công tác.”

Chu Toàn gật đầu cái rụp, Hạ Miên Miên đỏ mặt ngượng ngùng nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng chối từ. Gì, đùa à, thích muốn chết ngu gì từ chối. Đính hôn tức là chân chính thành vợ chưa cưới của anh Toàn rồi. Ai da kể mà được làm lễ luôn ngay ngày mai thì đúng là không gì tuyệt vời hơn! Tới lúc ấy, cô có thể đường hoàng “ăn thịt” người nào đó rồi! Ài, anh Toàn cái gì cũng tốt chỉ bị mỗi cái là quy củ quá, bật đèn xanh hoài mà ổng nhất định không chịu vượt rào. Nghĩ mà buồn! Chứ như con nhỏ bạn thân của cô cấn bầu rồi mới cưới cũng có sao đâu.

Ấy, đừng vội phán xét cô là thứ con gái dễ dãi nọ kia nha. Trước Chu Toàn, cô chưa từng nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai đâu. Chẳng qua cô thực sự rất yêu anh, muốn bộc lộ hết cảm xúc của mình mà không phải vướng bận rào cản nào cả. Cô là người như thế đấy, yêu là sẽ cháy hết mình, sẵn sàng trao trọn cho người mình yêu cả con tim lẫn thể xác! Chỉ có điều, anh chàng của cô đứng đắn quá. Nhưng thôi không sao, cô đợi được, dù gì đời này đã định sẵn anh chạy không thoát rồi!

Bất chợt Chu Quy Lai lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Miên Miên: “Ai da ai da, anh cả kết hôn, anh hai đính hôn, chỉ còn dư lại một mình em cô đơn lẻ bóng. Làm thân giai ế thật là tội nghiệp mà, biết đến khi nào mới có cái chăn 37 độ sưởi ấm những đêm đông giá rét đây. Hix, nghĩ mà thương cho cái phận hẩm hiu của mình quá đê!”

Lại nữa, có một bài mà cứ lảm nhảm ca hoài, Lâm Thanh Hoà mất kiên nhẫn phất tay: “Qua 18 tuổi rồi mẹ không cản trở con, đi đi, đi mà tìm người yêu đi, than thở điếc cả tai.”

Chu Quy Lai mếu máo tỏ vẻ tổn thương: “Mẹ ạ, chuyện tình cảm đâu có dễ dàng như vậy. Anh chị cả là thanh mai trúc mã, còn anh chị hai là thiên duyên tiền định. Con không dám mong được kết đôi cùng thanh mai trúc mã vì có đứa quái nào đâu, con chỉ ước sao đời này gặp được người tâm đầu ý hợp, nhất kiến chung tình. Như vậy là con mãn nguyện lắm rồi!”

Lâm Thanh Hoà lạnh lùng ra chỉ thị: “Ngoài người họ Chung ra, con muốn nhất kiến chung tình với ai cũng được hết.”

Hạ Miên Miên liền tò mò hỏi: “Sao người họ Chung lại không được hả thím?”

“Mẹ đi xem bói, thầy bói bảo em không thể nên duyên với những người họ Chung.” Chu Quy Lai nhanh miệng giải thích còn không quên trưng ra bộ mặt chán chả buồn chết.

Lâm Thanh Hoà nghiêm giọng mắng: “Đừng có mà nhố nhăng, chuyện này không đùa được đâu. Lúc nào cũng phải nhớ kỹ trong đầu cho mẹ, vớ vẩn là mẹ không tha cho con đâu!”

Chu Quy Lai cong cong khoé miệng cười hỏi: “Thế chẳng may con yêu nàng long trời lở đất, yêu chết đi sống lại, không phải nàng con thà ở vậy suốt đời, thì phải làm sao đây ạ?”

Lâm Thanh Hoà nhún vai, thản nhiên đáp: “Thì con cứ ở vậy cả đời đi, miễn sao con chịu được cô độc, chứ mẹ thì vô tư!”

Một lời quá dứt khoát, quá quyết tuyệt, không có cửa thương lượng!

Chu Quy Lai ngẩng mặt than trời: “Ôi ông trời ơi, ôi mẹ ruột của con ơi, không phải mẹ theo chủ nghĩa vô thần à, sao tự nhiên lại tin ba cái chuyện bói toán tâm linh này vậy?!”

Lâm Thanh Hoà chán chẳng buồn tiếp lời thằng hấp, cô trực tiếp phớt lờ chuyện này, chuyển qua sắp xếp những việc tiếp theo: “Sáng mai Tiểu Canh, Ngũ Ni cùng dì Lệ sẽ tới Bắc Kinh. Còn chuyến tàu của các bác ở quê có lẽ sẽ vào bến trễ hơn một chút. Thôi thế này đi, 8 giờ sáng mai con cứ đánh xe ra ga tàu đợi mọi người nhá.”

Chu Quy Lai liền nói: “Ở nhà chờ là được mà mẹ, ai tới chỉ việc đi ra buồng điện thoại trước cổng nhà ga gọi một cuộc về đây là con sẽ lập tức lái xe ra đón ngay. Mai con sẽ ngồi nhà đợi cả ngày, chắc chắn không để lỡ đâu.”

Lúc này, ngoài cổng truyền vào tiếng động cơ xe hơi. Thì ra vợ chồng Vương Nguyên chở cặp song sinh tới chơi.

Lâm Thanh Hoà tiến ra chào đón: “Tối nay cả nhà ở lại ăn lẩu dê nhá.”

Vương Nguyên cười phớ lớ: “Chúng cháu cố tình sang đây giờ này là để xin cơm mà lại.”

Nói xong, anh tiến vào phòng khách, ngồi xuống đối diện Chu Khải rồi nhíu mày hỏi: “Hình như anh cảm thấy lần này về cậu cao hơn thì phải?”

Chu Nhị Ni bật cười: “Không phải, mà là em ấy gầy đi cho nên trông cao hơn.”

Lâm Thanh Hoà cũng gật gù: “Công nhận đợt này con gầy đi nhiều Khải ạ!”

Chu Khải dở khóc dở cười, đúng là cậu có gầy đi một ít nhưng nào đến nỗi nghiêm trọng như mẹ nói. Nhìn vẫn tương đối cân xứng mà, chứ béo lên độ dăm cân nữa là lại thành mập ngay.

Bỗng nhiên, Chu Quy Lai liền với sang nói với Chu Nhị Ni: “Chị Nhị Ni, ngày mai chị lái xe tới đây hỗ trợ một tay nha. Tình hình là mọi người tới cùng lúc đông quá, em sợ xe nhà chở không xuể.”

Hạ Miên Miên lập tức nhắc: “Còn có xe của anh chị nữa mà.”

Chu Quy Lai lắc đầu: “Vẫn không đủ chị ạ, khách đông lắm luôn.”

Chu Toàn trợn mắt ngạc nhiên: “Hai chiếc mà không đủ cơ á? Có những ai tới thế?”

Chu Quy Lai giơ ngón tay lên liệt kê: “Vợ chồng bác cả, anh Dương, Vượng Vượng, chị Đại Ni cùng hai đứa nhóc nhà chị ấy, vợ chồng Chu Hạ, cô Hiểu Cúc, bác ba gái, cậu ba và Tiểu Tú. Bên phía Thượng Hải thì có dì Lệ, Tiểu Canh và chị Ngũ Ni. Nếu giả dụ tất cả mọi người cùng xuống bến một lúc thì ba xe hơi cũng chưa chắc chở đủ ấy chứ.”

Chu Nhị Ni cười: “Ừ, ngày mai chị sẽ lái xe của chị tới, đến lúc đó cùng ra ga đón mọi người với em.”

Vương Nguyên nói thêm vào: “Bảo cha mẹ mang hành lý sang nhà mình ở luôn. Bên đó gần, chạy qua chạy lại chơi với ông bà nội cũng tiện hơn.”

Chu Nhị Ni gật đầu: “Vâng, để mai gặp rồi em hỏi xem ý kiến cha mẹ thế nào đã.”

Sáng hôm sau, khách khứa bắt đầu tề tựu về Bắc Kinh.

Đâu tiên là đoàn khách tới từ Thượng Hải. Chu Quy Lai đích thân đánh xe ra đón.

Lần này Khương Hằng không tới được nhưng mọi người rất lấy làm thông cảm bởi mùa này chính là mùa làm ăn của tiệm trà. Từ xa xưa, ông bà ta đã xem việc tặng quà cuối năm là một nghi lễ không thể thiếu và gần đây trà đã trở thành món quà biếu hết sức ý nghĩa, mang đậm tính truyền thống của người Trung Hoa mỗi dịp Tết đến xuân về.

Bình Luận (0)
Comment