Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 676: Tề tựu đông đủ
Chiếc xe hơi bốn chỗ đậu xịch trước cổng lớn, mẹ con Tiết Mỹ Lệ và Chu Ngũ Ni lục tục bước xuống. Lâm Thanh Hoà niềm nở ra tận cửa chào đón: “Sao không cho cả Tiểu Vũ đi cùng?”
Tiết Mỹ Lệ cười nói: “Hôm nọ tự nhiên nó bị nóng sốt, cũng may hôm qua đỡ đỡ một chút nên em gửi về bên ông bà ngoại. Nó cứ phụng phịu đòi đi ấy chứ, nhưng em nhất quyết không cho. Ốm đau sang đây chỉ tổ vướng tay vướng chân chứ nào có chơi bời được gì.”
Khương Canh nhanh nhảu đứng ra giới thiệu: “Mẹ, đây là anh cả.”
Chu Khải nhìn về phía Tiết Mỹ Lệ, lễ phép chào một tiếng dì Tiết.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, ôi lại một chàng trai khôi ngô anh tuấn nữa, Tiết Mỹ Lệ không nén được hâm mộ: “Ai da, mẹ các cháu nuôi dưỡng giỏi quá, cả ba anh em đứa nào đứa nấy đều là bậc anh tài xuất chúng!”
Lâm Thanh Hoà cười vui vẻ: “Thì Tiểu Canh cũng thành tài rồi còn gì.”
Được khen, Khương Canh sung sướng cười tít mắt: “Haha, chỉ có mẹ nuôi là nhìn ra năng lực tiềm ẩn của con, chứ mẹ con toàn chê thôi.”
“Mày cứ bắng nha bắng nhắng chẳng chê thì sao!” Tiết Mỹ Lệ bật cười mắng rồi quay sang hỏi Chu Ngũ Ni: “Đã bão tin vui cho thím tư chưa?”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên cực độ: “Tin vui?”
Chu Ngũ Ni ngượng ngùng kể: “Hôm trước cảm thấy trong người không thoải mái nên cháu tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ thông báo đã có thai được gần một tháng rồi ạ.”
Hai vợ chồng lấy nhau hồi hè tính tới giờ đã được nửa năm nhưng cả hai đều chưa nóng ruột chuyện con cái vì còn mải lo làm kinh tế. Tuy nhiên mẹ nó cứ thỉnh thoảng lại gọi điện thoại thúc giục, nào là tranh thủ sinh sớm đi, đợi tới lúc có tuổi chửa đẻ sẽ vất vả lắm… vân vân và mây mây. Chu Ngũ Ni chỉ ậm ừ cho qua chuyện chứ kỳ thực không để tâm mấy. Nhưng người tính không bằng trời tính, vào tháng trước, nhân một đêm trăng thanh gió mát, hai vợ chồng bỗng nhiên nổi hứng nhưng trong nhà lại hết mất “ba con sói”. Thôi thì tặc lưỡi lỡ rồi tới luôn, chắc không sao đâu, ngày mai rồi lại đến bệnh viên lấy thêm. Nào ngờ chỉ một lần mà trúng ngay giải độc đắc!
Nghe xong, Lâm Thanh Hoà mừng rỡ vô cùng, cô nói mà như reo lên: “Tốt quá tốt quá, đúng là chuyện tốt có đôi!”
Trong khi ấy, Chu Ngũ Ni lại thoáng ưu sầu: “Cháu đang không biết đẻ ra rồi trông nom thế nào đây.”
Cả cô lẫn Khương Hằng đều bận đi làm, sao có thể nghỉ phép dài hạn ở nhà ôm con được chứ?!
Bây giờ cấn bầu, khoảng chín tháng mười ngày sau tức là tới tầm tháng chín, tháng mười sang năm sẽ khai hoa nở nhuỵ. Chắc lúc ấy không thể nào đứng lớp được rồi.
Tiết Mỹ Lệ nói luôn: “Cái này không lo, sáu tháng đầu cháu vẫn có thể đi làm bình thường, đến hè là vừa hay vào những tháng cuối tháng kỳ, cháu nghỉ luôn một lèo cho tới khai giảng năm sau nữa. Khi ấy đứa bé cũng lớn rồi, có thể nhờ mẹ chồng lên trông phụ hoặc không thì thả sang bên nhà nhờ ông bà trông giùm cho.”
Chu Ngũ Ni có chút cần chờ: “Nhưng ông bà đã lớn tuổi rồi…”
Tiết Mỹ Lệ phất tay: “Ông bà vẫn còn khoẻ chán, mua một cái nôi đặt em bé nằm trong đấy rồi thường xuyên đu đưa là được. Nào có công lên việc xuống nặng nhọc gì đâu. Hoặc giả hôm nào ông bà mệt thì đưa sang nhà thím, thím bế cho.”
Thực ra mẹ ruột Khương Hằng vẫn còn trẻ khoẻ, bị mỗi cái khoảng cách hai nhà quá xa, với lại bên đó đông đúc phức tạp lắm, Chu Ngũ Ni không hề muốn gửi con về nội một tí nào.
Thấy lời đề nghị của thím Tiết khá có lý, Chu Ngũ Ni ngẫm nghĩ một chút rồi nhoẻn miệng cười: “Cháu cám ơn thím hai.”
Tiết Mỹ Lệ phất tay: “Dào ôi con bé này, ơn huệ gì. Tiểu Canh học đại học tận Bắc Kinh, Tiểu Vũ cũng tới trường cả ngày, chú hai thì đi làm suốt từ sáng sớm tới tối mịt, chỉ có mình thím ở nhà rảnh rỗi hết đi ra lại đi vào. Có việc để làm thím còn mừng là đằng khác ấy chứ.”
Lâm Thanh Hoà nhanh trí đệm vào luôn: “Nói chứ trông trẻ con cực dữ lắm, không hề dễ dàng tẹo nào. Nếu có thím đây giúp đỡ hai vợ trồng trẻ chúng nó thì yên tâm quá đi ấy chứ. Hai đứa phải nhớ kỹ công lao của thím hai biết chưa?”
Tiết Mỹ Lệ tủm tỉm cười: “Ôi chị đừng khách sáo với em, đều là con cháu Khương gia mà. Vả lại tính ra em cũng khác gì bà nội nó đâu.”
Cha mẹ Khương Hằng ở xa, có ông bà và chú thím họ sống ngay sát bên, chẳng lẽ không đỡ đần được bọn trẻ chút việc, đúng không?!
Gần trưa mà vẫn chả thấy điện thoại reng lên cuộc nào, Lâm Thanh Hoà áng chừng thời gian rồi giục mấy đứa nhỏ trực tiếp đánh ba chiếc xe hơi ra ga chờ các bác. Dù sao một ngày cũng chỉ có mấy chuyến tàu đến Bắc Kinh, cứ ra trước đứng đợi cho yên tâm.
Quả nhiên, mấy đứa nó vừa tới được tầm nửa tiếng thì phát hiện các bác các cô nhà mình đang chật vật chen chúc giữa biển người trong sân ga. Chu Quy Lai và Chu Nhị Ni hớn hở gọi nhắng cả lên, tay chân khua loạn xà ngầu. Vất vả mãi mới len ra được bên ngoài, hơn chục người lớn có bé có chia nhau ngồi lên ba chiếc xe hơi chạy thẳng về toà tứ hợp viện.
Lại một lần nữa, Lâm Thanh Hoà đon đả ra cửa nồng hậu tiếp đón các anh chị và các cháu. Đoàn người rồng rắn nối đuôi kéo vào sân, tức khắc bầu không khí cả căn nhà rộn ràng náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Thanh Hoà sắp xếp mọi người ngồi vào bàn nghỉ ngơi uống hớp nước còn mình thì lập tức nhấc điện thoại gọi đi hai cuộc, một là cho anh ba Chu báo tin mọi người đã lên tới nơi bình an, cuộc thứ hai là gọi về nhà ông trưởng thôn nhờ gửi lời tới chồng Đại Ni để nó yên tâm.
Xong xuôi đâu đó, cô lại quay ra tiếp đãi họ hàng.
Nhận thấy quá đông người nên Vương Nguyên trực tiếp lên tiếng mời cha mẹ vợ sang nhà mình ở, phòng ốc bên đấy đã được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm từ sớm rồi.
Trước thịnh tình của cậu con rể, anh chị cả khó lòng từ chối nên liền vui vẻ gật đầu chấp thuận.
Còn lại những người khác đều ở tại tứ hợp viện nhà Lâm Thanh Hoà.
Nãy giờ, Chu Vượng mải mê đưa mắt ngắm nghía xung quanh, cái miệng nó không tài nào khép lại nổi vì chưa bao giờ nó được nhìn tận mắt một nơi ở rộng lớn và hoành tráng tới vậy. Không biết đi hết chỗ này phải mất bao nhiêu thời gian nhỉ, nhiều ngóc ngách thế kia cơ mà?! Thêm vào đó, toàn bộ khuôn viên được bày trí và sắp đặt vô cùng tinh tế và đẹp mắt. Nếu mà nói cảm xúc lúc này ấy hả, chắc ngoài hai từ choáng ngợp và ngây ngẩn thì kỳ thực Chu Vượng không biết dùng từ nào để diễn đạt nữa!
Mãi một hồi lâu sau, nó mới thấp thỏm hỏi: “Thím tư, đây có phải là tứ hợp viện Bắc Kinh mà sách báo hay nhắc tới không ạ?”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười xác nhận: “Đúng đó, đây chính là tứ hợp viện, cháu cứ thoải mái đi tham quan đi.”
Chu Vượng sợ hãi lắc đầu quầy quậy: “Thôi, cháu sợ lạc đường lắm.”
Biểu cảm của thằng bé ngộ nghĩnh quá, Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Không lạc được đâu, đường đi dễ lắm, cháu cứ đi chơi đi.”
Cậu ba Lâm bật cười nói chen vào: “Nhà chị lớn như vậy đến em cũng sợ lạc nữa là!”
Ban nãy đi vào đây cậu cũng tò mò nhìn quanh một chút…Ôi! phải nói là hết hồn chim én. Vốn dĩ tưởng nhà mình ở huyện thành đã thuộc loại lớn rồi nào ngờ nhà chị Thanh Hoà còn khủng khiếp gấp bội. Hôm nay cậu mới chân chính biết thế nào là đại viện, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quá uy nghi, quá hoành tráng lệ!
Lâm Tú đứng dậy, năng nổ nói: “Đi, con biết đường, để con dẫn cha và mọi người đi dạo một vòng.”
Lâm Thanh Hoà phất tay cổ vũ: “Đi đi, đừng ngại!”
Thế là cậu ba Lâm, Chu Vượng, vợ chồng anh chị cả rồng rắn nối đuôi theo sau Tiểu Tú.
Dọc đường, chị cả Chu không nhịn được bật thốt xuýt xoa: “Mấy căn nhà lớn ở huyện thành chỗ mình đã tốn khối tiền rồi. Căn này ở Bắc Kinh chắc phải trên trăm ngàn ấy nhỉ?”
Nghe vậy, cậu ba Lâm chỉ cười cười không đáp lời nhưng cậu cảm thấy trăm ngàn hoàn toàn không có khả năng. Nói đâu xa, ví dụ như căn tiểu viện nhà cậu thôi, hiện giá thị trường cũng phải cỡ mười hai, mười ba ngàn rồi. Huống hồ cả một toà tứ hợp viện sừng sững ngay trung tâm thủ đô, chả cần hỏi cũng biết chắc chắn cái giá của nó không phải người thường có thể với được.
Dạo quanh một vòng, mọi người vội vàng bước nhanh vào phòng khách cho ấm chứ bên ngoài gió thổi lạnh quá.
Lâm Thanh Hoà chu đáo đưa cho mỗi người một bộ quần áo mới tinh đã được chuẩn bị từ trước để họ tắm táp một cái cho thư thái. Thời tiết lạnh giá thế này không cần thay giặt toàn bộ, chỉ cần đổi quần áo lót bên trong là được.
Thế là hàng người lại ùn ùn kéo nhau tới nhà tắm công cộng. Riêng cậu ba Lâm không cần cầu kỳ như vậy, cậu tính giải quyết luôn tại nhà cho gọn để còn có thời gian trò chuyện với chị gái.
Lâm Thanh Hoà pha cho cậu em ly chanh mật ong nóng rồi cười hỏi: “Chị nghe anh chị ba kể cậu mua xe vận tải rồi hả?”
Cậu ba Lâm cười hiền lành: “Vâng em mua rồi chị ạ, dạo đấy trong tay đang có một khoản rủng rỉnh, lại gặp được cái mặt bằng đẹp cần sang nhượng gấp, nên em dứt khoát đầu tư luôn con xe lẫn cửa hàng để mở rộng kinh doanh."
Cùng lúc mở hai cửa tiệm, nhu cầu nhập hàng tăng gấp đôi thế nên nhất thiết phải thay đổi phương tiện di chuyển. Nghĩ là làm, cậu ba Lâm lập tức đăng ký khoá học lái xe. Sau khi lấy được chứng chỉ, cậu liền cầm tiền lên tỉnh thành chọn mua một chiếc xe vận tải phù hợp với công việc thu gom hàng nông sản của mình.
Liên tiếp chi ra hai khoản lớn, tiền tiết kiệm trong nhà nhanh chóng co rút lại nhưng không thể phủ nhận một điều trong làm ăn buôn bán, phải quyết đoán đầu tư, mạnh dạn thay đổi thì mới phát triển được.
Tất nhiên mùa này không nói làm gì, băng thiên tuyết địa vạn vật đầu khép mình ngủ đông, lấy gì mà bán với chả buôn. Nhưng tới xuân hè, hoa lá đâm chồi nảy lộc, đấy mới là thời điểm vùng vẫy của cậu ba Lâm. Hầu như tất cả những mặt hàng tươi mới nhất từ rau củ quả cho tới thịt thà, tôm cá đều được hiện diện đầy đủ trên sạp. Chỉ cần là thứ khách hàng yêu cầu, hai căn tiệm nhỏ nhà cậu luôn luôn sẵn sàng phục vụ!