Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 677 - Chương 677: Song Hỷ Lâm Môn

Chương 677: Song hỷ lâm môn Chương 677: Song hỷ lâm môn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 677: Song hỷ lâm môn

Vào thời kỳ cao điểm, một tháng nhà cậu ba có thể kiếm về ít nhất 4000 đồng. Ở cái thời đại mà lương công nhân được 200 đồng đã là ghê gớm lắm rồi thì con số 4000 hẳn là cực kỳ đáng ngưỡng mộ. Ấy thế mà trông cậu vẫn chẳng khác nào một anh nông dân giản dị, chân chất. Bộ quần áo bạc phếch bao bọc lấy thân hình gầy gò, đen sạm vì nắng mưa. Nhìn như này ai dám nói là ông chủ lắm tiền nhiều của cơ chứ?

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ừ, nếu thấy mặt tiền hay mảnh đất nào thích hợp thì cứ dứt khoát mua vào. Giờ có xe tải rồi, tha hồ thu gom hàng hoá. Cùng lắm thuê người về trông coi là được chứ gì.”

Riêng ai chứ chị Thanh Hoà nói thì không sai bao giờ, cậu ba Lâm nhất nhất nghe theo: “Vâng, nếu gặp chỗ hợp lý em sẽ mua ngay.”

Lâm Thanh Hoà đứng dậy, đặt vào tay cậu em bộ quần áo rồi giục nó đi tắm kẻo trời về chiều nhiệt độ xuống thấp, không khéo lại bị cảm lạnh thì khổ.

Đợi em trai đi khỏi, cô mới quay sang nói với ông xã: “Nó là đứa dám nghĩ dám làm, chắc chắn mai này sẽ càng làm càng lớn cho xem.”

Chu Thanh Bách bật cười bổ sung thêm: “Vì cậu ấy chịu nghe lời em.”

Không khó để nhìn ra vợ anh rất thương đứa em này và cậu ấy cũng rất mực tôn trọng chị gái. Chỉ cần nhận được lời khuyên là lập tức làm theo, tuyệt nhiên không bao giờ cãi lại. Đúng là người có chí hướng và đầu óc nhanh nhạy dù ở đâu cũng phát triển được. Chẳng cứ gì phải bon chen lên các thành phố lớn, ở huyện thành vẫn có được cuộc sống giàu có ấm êm đấy thôi.

Ngày hôm sau, hôn lễ của Chu Khải diễn ra linh đình với sự góp mặt và chúc phúc của toàn thể quan viên hai họ.

Trong khuôn viên toà tứ hợp viện xa hoa, lộng lẫy, tất cả mọi người tề tựu lại, cùng nâng cao ly rượu vang đỏ thắm, chúc đôi trẻ trăm năm hạnh phúc, hoà hợp một đời.

Ngay cả Hứa Thắng Cường cũng có mặt chung vui cùng anh Khải.

Tiệc cưới diễn ra từ buổi sáng cho tới tận xế chiều mới chấm dứt, cô dâu và chú rể quay sang nhìn nhau len lén thở phào một hơi, vui thì đúng là vui thật nhưng dù gì cũng là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời, cả hai đứa đều không nén được căng thẳng, lo âu. Cũng may mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ và tốt đẹp.

Nhưng cuộc vui vẫn chưa dừng lại ở đó, với cương vị chủ nhà, Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách tiếp tục mời quan khách di chuyển tới khu vực suối nước nóng. Ăn uống no say rồi, giờ là thời gian thư giãn, hưởng thụ và nhường lại không gian riêng tư cho cặp vợ chồng son.

Cả một nhà ồn ào náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại hai vợ chồng. Chu Khải nhanh lẹ lôi tuột cô vợ nhỏ về phòng. Nhịn bao năm nay, cuối cùng cũng chờ được ngày chân chính rước nàng về dinh, thôi thì cái gì tới cũng nên tới đi chứ…

Trước sự nhiệt tình như lửa của chồng, Ông Mỹ Gia đỏ mặt e thẹn, trống ngực đập thình thịch, hồi hộp phối hợp theo từng động tác của anh. Kỳ thực, cô đã chờ đợi giây phút thiêng liêng này từ lâu lắm rồi, giây phút trao gửi trọn vẹn con tim cũng như thể xác cho người đàn ông cô yêu thương nhất đời!

Ở một diễn biến khác, tại suối nước nóng, Lâm Thanh Hoà mạnh tay bao nguyên một khu độc lập để mọi người có được không gian riêng tư và thoải mái. Xong đâu đó, cô lại mời đại gia đình di chuyển tới nhà hàng đánh chén một bữa no say.

Sau khi ăn chơi hưởng thụ đã đời, tất cả mới lục tục lên xe trở về nhà.

Tất nhiên, người ra mở cổng là mẹ con dì Triệu. Nghe dì ấy báo vợ chồng cậu cả đã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hoà chỉ tủm tỉm cười chứ không nói gì. Hiểu mà, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, lúc này tuyệt đối không nên quấy rầy đôi vợ chồng mới cưới nha, cô cười cười rồi mời mọi người vào phòng khách uống trà xem TV.

Vừa ngồi xuống, cậu ba Lâm liền thông báo ngày mai sẽ quay về vì sốt ruột công việc ở nhà quá.

“Sao gấp vậy cậu?” Chu Quy Lai ngạc nhiên bật thốt lên rồi lập tức sáp lại nài nỉ: “Cậu à, khó khăn lắm cậu mới lên chơi được một lần. Dầu gì cũng là cuối năm, hàng hoá khan hiếm, không đến nỗi bận rộn như vụ hè, hay là cậu ở thêm vài ngày nữa đi. Cháu không dám giữ cậu ở lại ăn Tết nhưng ở thêm vài ngày thôi, để cháu đưa cậu đi tham quan đó đây mỗi nơi một chút.”

Đến là khổ thân ông cậu, ai đời chiều qua mới tất tả lên tới nơi, hôm nay dự xong cái đám cưới, sớm mai lại vội vàng vòng ngược về ngay, gì mà hối hả như đi chạy giặc vậy trời, bình tĩnh thong thả cho đời nó thư thái chứ lại!

Lâm Thanh Hoà cũng nói thêm vào: “Đúng rồi đấy, cậu ở lại thêm một ngày đi, ngày kia hẵng về. Còn Tiểu Tú thì để nó ở đây ăn Tết với anh chị, khi nào nhà bác cả về chị sẽ gửi nó theo.”

Gì chứ một khi chị Thanh Hoà lên tiếng là cậu ba gật đầu nghe răm rắp.

Chị ba Chu liền dặn cậu ba Lâm khi nào mua vé thì mua giúp chị luôn thể chứ chị không tính đón Tết tại Bắc Kinh vì ở nhà có chồng con đang đợi, còn con bé Chu Ngũ Ni này thì một hai hôm nữa nó cũng quay trở lại Thượng Hải với chồng nó rồi.

Trò chuyện cùng mọi người thêm một lát, chị ba Chu liền kéo Ngũ Ni vào phòng trong, chủ yếu là hỏi thăm cuộc sống làm dâu của nó ra sao, có hoà hợp được với nhà chồng không.

Chu Ngũ Ni mỉm cười nói mẹ cứ yên tâm, tuy mẹ chồng không giúp đỡ được gì nhưng cũng không làm khó làm dễ. Còn hai vợ chồng nó thì vẫn thuận hoà, chưa xảy ra xích mích gì hết. Nhìn chung, cho tới thời điểm này, cả công việc lẫn sinh hoạt thường nhật đều khá thuận lợi và suôn sẻ.

Chị ba Chu mỉm cười hiền hậu, chỉ cần con hạnh phúc ấm êm là ba mẹ mãn nguyện rồi!

Theo lời hẹn, sáng sớm hôm sau Chu Quy Lai hào hứng làm tài xế, chở cậu, bác ba và cô hai đi dạo một vòng Bắc Kinh, nhiệt tình giới thiệu danh lam thắng cảnh và những địa điểm nổi tiếng bậc nhất thủ đô. Vì thời gian một ngày quá ngắn ngủi, cậu không thể dẫn mọi người vào thăm quan, chụp ảnh từng nơi một mà chỉ có thể chạy lướt qua rồi giới thiệu khái quát. Tuy vậy, cả cậu ba Lâm lẫn chị ba Chu và chị Hiểu Cúc đều cảm thấy mãn nhãn vô cùng. Thế là ngày mai lên tàu về quê sẽ không mang theo bất kỳ tiếc nuối nào nữa rồi.

Cùng lúc ấy, Lâm Thanh Hoà tới tiệm hải vị chuẩn bị ba túi quà lớn tặng mỗi nhà một phần, vừa để cảm ơn đồng thời cũng coi như là quà Tết luôn.

Vậy là hai ngày vui chơi khó quên tại Bắc Kinh đã kết thúc, sang tới ngày thứ ba, Lâm Thanh Hoà đặc biệt ra ga tiễn em trai cùng hai chị về quê. Bốn người bịn rịn chia tay nhau còn không quên dặn dò khi nào có thời gian rảnh nhớ gọi điện thoại tán gẫu nha.

Đợi tới khi ba người họ yên vị trên toa tàu, Lâm Thanh Hoà mới xoay người trở về. Việc của thằng cả coi như đã xong, giờ lo tới chuyện của thằng hai rồi chuẩn bị Tết nhất là vừa. Chà, Tết năm nay chắc chắn sẽ đông vui náo nhiệt lắm đây, mới nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi.

Nhưng ai ngờ đôi vợ chồng mới cưới xuất hiện tình trạng đáng báo động, khiến Lâm Thanh Hoà buộc lòng phải lên tiếng.

Nhìn con dâu cả tiều tuỵ mệt mỏi, hai bọng mắt xanh đen vì thiếu ngủ, cực chẳng đã Lâm Thanh Hoà phải kéo nó lại nói chuyện riêng. Cô thẳng thắn đưa ra lời khuyên về chuyện sinh hoạt vợ chồng nên biết điều độ, có chừng mực, đừng vì chiều chồng quá mà để ảnh hưởng tới sức khoẻ của bản thân.

Biết mẹ chồng quan tâm nhưng lúc này đây Ông Mỹ Gia xấu hổ vô cùng. Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi gằm mặt lí nhí vâng vâng dạ dạ. Haizzz, chuyện này thực sự quá tế nhị, cô biết mở lời góp ý với anh thế nào bây giờ. Vả lại, cô cũng rất thông cảm cho anh, trong suốt 3 năm đính hôn, anh luôn cư xử đúng mực, chưa từng vượt rào dù chỉ là một lần. Có lẽ…có lẽ do nín nhịn lâu ngày cho nên giờ đây cả hai vợ chồng đều hơi buông thả. Nếu không nhầm thì từ đêm động phòng tới nay, không hôm nào cô nhắm mắt ngủ trước hừng đông…

Ba ngày sau hôn lễ là thời điểm cặp vợ chồng son về lại mặt cha mẹ vợ.

Từ sáng sớm, chị Ông đã mở rộng cửa trông đứng trông ngồi. Đến khi vợ chồng nó vừa bước chân qua ngạch cửa, chị đã vội vã lôi tuột Mỹ Gia vào phòng ngủ nói chuyện riêng.

Tất nhiên chủ đề chính là giục mang thai sớm. Các bà mẹ có chung một bài ca muôn thuở đó là sinh sớm cho đỡ khổ, chứ mấy năm nữa có tuổi rồi chửa đẻ vất vả vô cùng, sức khoẻ giảm sút, xương khớp đau nhức vân vân và mây mây.

Nghe mẹ nói, Ông Mỹ Gia bất tri bất giác nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng của hai vợ chồng hằng đêm…khụ…anh nhà nỗ lực phấn đấu như vậy, chắc các mẹ sẽ sớm có cháu bồng thôi!

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con gái, chị Ông lập tức hiểu ra vẫn đề ngay. Chị tươi cười rạng rỡ, gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng. Tốt, hai đứa bây tự giác như vậy là rất tốt!

Trong khi ấy, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đang tất bật sửa soạn lễ vật để tới thưa chuyện cùng Hạ gia. Trước nhất là xin phép cho Chu Toàn cùng Hạ Miên Miên chính thức qua lại với nhau, thứ hai là Chu gia ngỏ ý tổ chức lễ đính hôn trước rồi khi nào hai đứa nhỏ muốn về chung một nhà sẽ làm đám cưới sau.

Tất nhiên, điều này vừa hay đúng ý anh chị Hạ thế nên sau khi nghe vợ chồng Lâm Thanh Hoà đề đạt, anh chị ấy dường như không chút do dự mà vui vẻ gật đầu ngay tức khắc.

Vốn dĩ từ sớm, Hạ gia đã coi Chu Toàn là con rể, bây giờ hai đứa nhỏ đính hôn vậy thì càng danh chính ngôn thuận hơn chứ sao, mà hai nhà Chu - Hạ cũng tăng thêm một tầng quan hệ mật thiết.

Thế là hai bên thông gia tiến hành chọn ngày lành tổ chức tiệc đính hôn cho đôi trẻ.

Bữa tiệc được diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, có quy mô bậc nhất Bắc Kinh vào thời điểm hiện tại. Ngoài hai bên gia đình còn có bạn bè thân hữu cũng như lãnh đạo và đồng nghiệp của Chu Toàn tới tham dự.

Đây đồng thời cũng là dịp để gia đình hai bên có cơ hội tiếp xúc và làm quen với nhau.

Quả thực, sau khi gặp gỡ Chu gia, cả hai vợ chồng anh chị Hạ đều vô cùng ngỡ ngàng. Bởi lẽ ngay từ đầu, anh chị chọn Chu Toàn vì giá trị đạo đức cũng như năng lực cá nhân của cậu ấy chứ không hề trông mong những thứ khác. Nhưng có lẽ vì không ôm hy vọng quá nhiều cho nên bây giờ càng bất ngờ gấp bội.

Anh Hạ âm thầm quan sát đánh giá ba cậu thanh niên nhà họ Chu, phải công nhận một điều chúng toàn là những đứa trẻ vô cùng ưu tú, mỗi đứa có một thế mạnh riêng, theo đuổi ba con đường Quân sự - Kinh tế - Chính trị. Nhìn qua tưởng chừng không liên quan nhưng thực chất lại gắn kết mật thiết, có thể giúp đỡ tương trợ lẫn nhau. Có được lớp con cháu tài ba như thế, chắc chắn trong tương lai không xa, Chu gia sẽ vươn mình trở thành một trong những đại gia tộc quyền lực bậc nhất ở cái mảnh đất Bắc Kinh long tranh hổ đấu này.

Thậm chí toà nhị tiến tứ hợp viện của Chu gia còn có đôi phần nhỉnh hơn toà tứ hợp viện nhà anh nữa chứ. Đúng là trời ban lương duyên, mối hôn sự này quả thực quá môn đăng hộ đối, vượt ngoài sự mong đợi của Hạ gia anh.

Tuy nhiên, trong khi ba mẹ hai bên đang vô cùng vui mừng phấn khởi thì Chu Toàn lại có chút đau đầu.

Bởi vì ngay buổi tối hôm đính hôn, hai đứa nó đã…động phòng hoa chúc luôn rồi…Không biết hôm đó cô ấy ăn nhầm cái gì mà cứ quấn lấy cậu nhất định không buông. Trong một phút kìm lòng không đặng, cậu đã đập thùng bóc tem…haiza…

Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cũng chỉ có mỗi mình Chu Toàn ảo não thôi chứ còn Hạ Miên Miên thì sướng điên vì cuối cùng đã đạt thành tâm nguyện.

Sự thật là vị thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ này khác hoàn toàn với Ông Mỹ Gia. Từ nhỏ tới lớn, Hạ Miên Miên chưa bao giờ phải lo trước lo sau, sợ đông sợ tây, cô chỉ cần biết bản thân mình có muốn hay không mà thôi. Vả lại, cô với anh giờ đây đã là vợ chồng chưa cưới rồi, chẳng qua chỉ hơn một chữ “chưa” thôi mà, ăn gian một tí cũng có sao đâu.

Đương nhiên, chuyện này chỉ có hai đứa biết, tuyệt đối không dám hé răng nửa lời vì nếu để lộ ra thể nào cũng bị hai bà mẹ chửi thúi đầu cho xem.

Rốt cuộc, sau tất cả Chu Toàn vẫn luôn luôn “chu toàn”, việc cậu đã làm chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, nhất quyết không thể để người con gái của mình phải chịu thiệt thòi, dù là nhỏ nhất.

Bình Luận (0)
Comment