Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 678 - Chương 678: Đáng Yêu Quá Đi!

Chương 678: Đáng yêu quá đi! Chương 678: Đáng yêu quá đi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 678: Đáng yêu quá đi!

Chu Toàn và Hạ Miên Miên lẳng lặng chia nhau về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi lén lút dắt tay nhau tới Cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Chân chính cấm sổ hôn thú đỏ chót trên tay, Hạ Miên Miên híp mắt cười không thấy Tổ quốc đâu, sau đó mau mau chóng chóng cất hết vào túi xách: “Không biết đâu, em giữ cả hai sổ đó nha.”

“Ừ, em giữ đi!” Chu Toàn bình tĩnh lái xe nhưng đáy mắt đong đầy ý cười hạnh phúc.

Lãnh giấy chứng nhận tức là giờ đây hai đứa đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo vệ và công nhận. Tuy rằng chưa tổ chức đám cưới nhưng đã làm lễ đĩnh hôn ra mắt họ hàng hai bên cùng toàn thể bạn bè rồi.

Đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, Hạ Miên Miên càng công khai dính lấy Chu Toàn như keo dán sắt. Thấy vậy, chị Hạ buộc phải lên tiếng nhắc nhở: “Sao dạo này mẹ thấy con cứ bám riết lấy thằng Toàn vậy?”

Hạ Miên Miên đáp tỉnh bơ: “Thì anh ấy là chồng chưa cưới của con mà, con không theo anh ấy thì theo ai giờ?”

Nhưng trong bụng lại đang cười thích chí “Hí hí mẹ ơi, người ta lãnh giấy rồi, là vợ chồng son đó nha, giờ đang trong khoảng thời gian trăng mật, tất nhiên phải ngọt ngào hơn bình thường rồi. Đợi thời cơ chín muồi con sẽ bật mí bí mật cho ba mẹ bất ngờ chơi!”

Chị Hạ nhíu mày tỏ ý không hài lòng: “Dù rằng đã đính hôn nhưng con cũng phải để ý một chút chứ. Có con gái nhà nào đi suốt ngày như con không hả? Riết rồi chẳng ra thể thống gì cả!”

Hạ Miên Miên chép miệng: “Trời ơi, mẹ à, con lớn rồi, mẹ cứ kệ con đi.”

Chị Hạ bực mình bắt đầu ca bài ca muôn thuở: “Ờ, tôi kệ đấy, tôi chẳng thèm nói cô đâu nhưng con gái con đứa thì phải biết giữ ý giữ tứ, đừng có mà học theo con nhỏ bạn thân đấy, biết chưa? Chả hiểu nổi đám thanh niên bây giờ làm sao nữa, chứ như tụi mẹ trước kia…”

Hạ Miên Miên lập tức giúp mẹ điền vào chỗ còn thiếu: “Con thuộc lòng rồi mẹ ơi, như tụi mẹ trước kia chắc chắn sẽ bị mang đi đấu tố công khai chứ gì?”

Biết rồi khổ lắm nói mãi…giờ là xã hội văn minh tiến bộ mà mẹ, đâu còn cái kiểu tí tí lại xách đầu con người ta ra trước bàn dân thiên hạ để xỉ vả nữa. Với lại nào phải con ra ngoài lang chạ lăng nhăng đâu, con đi với chồng con cơ mà. Hơn nữa tính tình Chu Toàn thế nào ba mẹ cũng biết rồi, trên đời này chắc chắn không có ai truyền thống và nghiêm túc hơn anh ấy đâu.

Thú thực thì nhỏ lớn chưa yêu ai bao giờ nhưng Hạ Miên Miên có thể cảm nhận được Chu Toàn là người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm và đáng tin cậy. Kể từ ngày đầu tiên yêu nhau, trong cô luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng nếu mình không làm gì quá đáng, xúc phạm tới tôn nghiêm hay vượt qua giới hạn cho phép thì đời này kiếp này anh sẽ mãi mãi bên cô, đối xử tốt với cô, dành tặng cho cô hết thảy mọi thứ tốt đẹp và quý giá nhất.

Niềm tin đó không hề mơ hồ hay viển vông tí nào. Bởi mới đây thôi, ngay sau đêm động phòng hoa chúc, anh liền lập tức dắt cô đi đăng ký kết hôn.

Ôi, lúc này đây, từng tế bào trong cơ thể cô như được thẫm đẫm niềm hạnh phúc ngọt ngào lâng lâng khó tả. Thiệt tình… người gì đâu đáng yêu quá thể quá đáng, anh cứ chiều thế này chắc cô sẽ hư mất!

Quả không hổ danh người đàn ông mà Hạ Miên Miên này lựa chọn, đúng là quý hiếm có một không hai trên đời!

Trước giờ chị Hạ vẫn luôn bó tay với đứa con gái cứng đầu cứng cổ này cho nên chỉ nhắc nhở vài câu vậy thôi. Chứ kỳ thực chị không biết nó to gan lớn mật đến độ dám giấu cha giấu mẹ làm biết bao chuyện động trời tới vậy.

Năm hết Tết đến, thời gian dường như cũng hối hả hơn bình thường. Quay qua quay lại hôm nay đã là 30 Tết.

Suốt nhiều ngày qua, Chu Toàn bận tối mắt tối mũi ở bên nhà vợ. Bởi cậu vừa phải phụ tiếp đón hết đoàn khách này đến đoàn khách nọ tới chúc tết ông chính uỷ, lại còn phải cùng ba vợ đi khắp nơi biếu xén quà cáp nhằm tạo dựng quan hệ, chuẩn bị cho con đường thăng tiến sau này.

Sáng 30, khách khứa đã vãn, công việc cũng đã thu xếp gọn gàng, Chu Toàn dọn dẹp chút đồ rồi về nhà đón Tết. Tất nhiên, với cương vị vợ chưa cưới, Hạ Miên Miên tức khắc nhảy lên xe đòi theo.

Quay lại Chu gia, có thể nói chưa cái Tết năm nào linh đình và nhộn nhịp như năm nay. Ngay cả ông bà Chu lẫn ông Vương cũng được đón sang bên này từ sớm để chuẩn bị ăn bữa cơm tất niên cùng con cháu.

Trong căn phòng ấm áp, hai chiếc bàn tròn loại lớn có kích thước mấy vòng tay ôm không xuể được kê sát vào nhau, ấy thế mà vẫn chẳng đủ chỗ ngồi. Nhưng không sao, ngồi chật chật tí nó mới tình cảm, mọi người cười vẫn tươi, ăn vẫn ngon như thường.

Hàng loạt các món ăn phong phú, được chế biến cầu kỳ, bài trí phức tạp lần lược được dọn lên. Khói bay nghi ngút, hương thơm quyến rũ nhanh chóng lấp đầy gian phòng. Mọi người hồ hởi cụng ly, trẻ con uống nước ngọt, phụ nữ uống vang đỏ còn trên tay cánh mày râu là những chung rượu Ngũ Lương Dịch (1) trứ danh.

Lúc này, đài truyền hình trung ương đang trình chiếu Xuân Vãn, một chương trình quy tụ nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, với các tiết mục văn nghệ được dàn dựng công phu và đầu tư kỹ lưỡng.

Tất cả những điều này hoà quyện với nhau tạo thành một đêm đoàn viên thập phần tưng bừng và ấm cúng.

Và đương nhiên, không thể thiếu tiết mục quan trọng cũng như được chờ đợi nhất buổi tối ngày hôm nay - “phát lì xì”.

Người khởi xướng không ai khác đó chính là vợ chồng Lâm Thanh Hoà. Vì năm nay đón cùng lúc hai niềm vui lớn, tâm tình vui vẻ phơi phới nên cô hào phóng phát ra rất nhiều bao lì xì như một cách san sẻ may mắn tới tất cả mọi người.

Kế đến, ông bà Chu và ông Vương được dàn con cháu vây kín xung quanh, đứa nào đứa nấy rối rít đặt vào tay ông bà những phong bao đỏ thắm cùng những lời chúc đong đầy ý nghĩa và chan chứa tình yêu thương. Năm cũ đã qua năm mới sắp đến, chúng chẳng mong ước gì nhiều, chỉ mong các công các bà an khang thịnh vương, sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi và cả nhà ta sẽ luôn luôn vui vẻ thuận hoà.

Tiệc rượu kết thúc cũng là lúc năm 88, một năm đầy biến động với biết bao kỷ niệm đáng nhớ chính thức khép lại.

Cơm no rượu say, mọi người tản ra ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Nhưng tới khuya, Chu Thanh Bách ra ngoài đi vệ sinh thì bất ngờ bắt gặp một chuyện hết sức lạ lùng, nên anh liền quay vào nói với vợ.

“Hả, cái gì lạ lùng cơ?” Vì đang mải vùi đầu kiểm tra sổ sách thu chi thành thử nhất thời Lâm Thanh Hoà nghe không rõ.

Năm nay việc làm ăn mở rộng, có nhiều khoản cần phải tra xét, đối chiếu kỹ càng nên mãi tận giờ này hai vợ chồng cô mới hoàn tất. Đang chuẩn bị đi ngủ thì không ngờ anh chồng lại tình cờ phát giác ra một bí mật kinh thiên động địa.

Chu Thanh Bách khẽ thì thào: “Anh thấy thằng hai lén lút bước ra từ phòng con bé Miên Miên.”

Lâm Thanh Hoà thoáng đánh mắt nhìn đồng hồ…ồ đã gần 12 giờ rồi cơ à, đêm khuya thanh vắng, một nam một nữ ở riêng trong phòng…có đánh chết cô cũng không tin hai đứa nó vai kề vai chuyện trò trong sáng. Nghĩ tới đây, cô bèn ho khan một tiếng rồi cười trừ: “Haha, đính hôn rồi cũng xem như một nửa vợ chồng, với lại đều là người trưởng thành, chúng nó biết mình đang làm gì mà, anh cứ mặc kệ đi.”

Chứ tới nước này rồi bảo cô phải nói sao bây giờ, lỡ có xảy ra chuyện thật thì cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Cũng may hai đứa nó đã có hôn ước chứ không đúng là to chuyện thật.

Chu Thanh Bách khịt khịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ, tất nhiên là mặc kệ chứ ai hơi đâu đi quản ba cái chuyện vớ vẩn của thằng nhóc đó, bây giờ anh bận ôm vợ đi ngủ rồi.

Thế là hai vợ chồng nhanh chóng thu dọn đống giấy tờ sổ sách, sau đó chui vào ổ chăn ấm áp, ôm sát lấy nhau cùng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Buổi sớm ngày đầu tiên của năm mới, bầu không khí trong lành tràn vào từng ngóc ngách toà tứ hợp viện, đánh thức tất cả các thành viên trong gia đình. Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên ai ai cũng khẩn trương dậy từ sớm, mau lẹ làm vệ sinh cá nhân, ăn chút điểm tâm rồi hào hứng khoác lên mình bộ quần áo mới, sửa soạn sao cho thật bảnh bao và xinh đẹp. Sau đó vợ chồng con cái cùng hành quân sang chúc Tết ông bà nội và ông nội nuôi.

Khi xong hết phần lễ nghĩ bắt buộc, Chu Khải liền đánh lẻ kéo vợ mới cưới đi dạo trung tâm thương mại.

Mặc dù hôm nay là ngày mùng 1 Tết nhưng các trung tâm thương mại đều mở cửa phục vụ người dân, thậm chí số lượng khách hàng ghé thăm còn đông đúc hơn ngày thường ấy chứ.

Một trong những gian hàng tập trung nhiều người nhất đó là tiệm vàng bạc đá quý. Chu Khải cũng chen vào đó một lúc, tới khi quay ra trên tay cậu cầm hai sợi dây chuyền vàng có kiểu dáng vô cùng tinh xảo.

Cậu chẳng nói chẳng rằng, điềm nhiên đặt vào tay vợ, ý là “tặng em” nhưng mà ngại miệng không dám nói thành lời.

Ông Mỹ Gia dở khóc dở cười: “Anh mua cái này làm gì, em có nhiều đồ trang sức lắm rồi.”

Chu Khải thản nhiên nói: “Thì anh mua cho em sưu tập. Thôi, em cất vào túi đi kẻo rớt.”

Đây chính là quà cưới anh đền bù cho vợ yêu, mà thực ra anh làm gì có tiền để mua, lương thưởng bao nhiêu cô ấy đều giữ cả rồi. Nhưng không có quà cưới cho vợ e rằng cứ kỳ kỳ sao ấy, thế là tối qua anh phải trấn lột tiền riêng của thằng ba. Chứ giờ trong ba anh em chỉ có mình nó lắm tiền nhất, thương nhân không giàu thì còn ai vào đây nữa. Với lại mùa tết này tiệm rượu ngoại của nó buôn bán được lắm, nghe cậu chàng khoe lời cả một khoản kha khá. Ôi, anh em với nhau tiếc gì con lợn con, thế là Chu Khải thực thi biện pháp cướp giàu chia nghèo, vừa hay đủ cho hôm nay anh mua hai sợi dây chuyền tặng vợ. Đúng là quá đẹp!

Ông Mỹ Gia lắc đầu cười cười, rồi cất cẩn thận vào trong túi xách. Sau đó, hai vợ chồng thong dong dắt tay nhau đi bộ về nhà.

Vừa bước chân vào cửa đã thấy Chu Toàn và Hạ Miên Miên đang ngồi tiếp chuyện vợ chồng Hổ Tử, Trần San San.

Hổ Tử chủ động đứng lên chào hỏi: “Anh Khải!”

Chu Khải mau lẹ cởi khăn quàng cổ, treo lên giá rồi bước tới, bắt tay thằng em: “Chúc ông chủ năm mới làm ăn phát đạt bằng năm bằng mười năm ngoái nha!”

Hổ Tử cười toe toét liên tục nói cảm ơn, bằng năm bằng mười thì cậu không dám nhận, chỉ mong thuận buồm xuôi gió, bình bình an an là tốt lắm rồi.

Thế là ba đôi ngồi xuống vừa uống nước, cắn hạt dưa vừa hỏi thăm về những dự định sắp tới.

Được một lúc thì vợ chồng Lâm Thanh Hoà và cô út Mật Mật đi chúc Tết về. Tất nhiên, trên tay bé con là một xấp bao lì xì đỏ chót, coi bộ tết này bội thu đây!

Hạ Miên Miên liền cười trêu: “Wow, Mật Mật phát tài rồi nha!”

Mật Mật thích chí cười khúc khích: “Toàn là bao lì xì lớn không đó!”

Tất nhiên bé con biết đây là chị dâu thứ hai, tối qua chị ấy cũng tặng bé một bao lì xì rất dày! Ai cho cái gì bé đều nhớ kỹ không sót một người nào.

Nhưng bé tuyệt nhiên không mè nheo xin xỏ đâu, vì mẹ đã dặn rồi ai cho thì mình phải cúi đầu lễ phép nói lời cảm ơn, còn ai không cho thì thôi, tuyệt đối không được đòi hỏi, như thế là rất hư, sẽ không được mọi người yêu quý.

Mật Mật bận rộn móc hết đống lì xì từ hai bên túi quần ra, để trên bàn vuốt phẳng, xếp thành một chồng rồi ôm về phòng ngủ của ba mẹ. Ở đó bé có một ngăn tủ riêng cất giấu rất nhiều bao lì xì cùng những đồ vật xinh xắn.

Nhìn theo cô em gái tròn lẳn như củ khoai, lẫm cha lẫm chẫm bận rộn làm cái này làm cái kia với ánh mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng, Hạ Miên Miên không nhịn được, bật thốt thành lời: “Ôi đáng yêu quá, tự nhiên mình cũng muốn sinh một đứa!”

Dường như ngay lập tức, cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều giật mình hết hồn. Hai vợ chồng len lén quay qua nhìn nhau, xong phim, chúng nó ăn cơm trước kẻng luôn rồi!

Nhìn biểu hiện của ba mẹ, Chu Toàn bất giác đưa tay sờ sờ cánh mũi, khả năng cao bí mất đã bị bại lộ. Biết ngay mà, chứ dễ gì ba nhìn thấy mà không đi tỉ tê với mẹ. Ai dà, xấu hổ quá đi mất!

===

(1)Ngũ Lương Dịch (Wu Liang Ye) được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”. Và thành phố Nghi Tân ở Tứ Xuyên chính là quê hương của loại rượu nổi tiếng này.

Bình Luận (0)
Comment