Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 679: Nhà chung cư
Mồng 5 Tết, phái đoàn ở quê lục tục ra về. Lâm Thanh Hoà chuẩn bị rất nhiều quà bánh. Riêng anh chị cả còn có thêm mấy phần lễ vật từ hai cậu con rể Vương Nguyên và Ông Quốc Đống thành thử ai nấy đều đùm đùm đề đề bọc lớn bọc nhỏ ôm không xuể.
Về phần Chu Khải, cậu phải quay trở về doanh trại tiếp tục huấn luyện cho binh sĩ, còn Ông Mỹ Gia cũng đã tới lúc đi làm lại. Công việc ở bệnh viện rất đặc thù, vốn quanh năm chẳng bói đâu ra ngày phép, huống hồ Mỹ Gia lại là y tá trưởng, trách nhiệm nặng nề hơn người khác rất nhiều. Sở dĩ lần này có thể về nhà lâu như vậy là vì cô gộp cả chế độ nghỉ đông lẫn nghỉ cưới. Nhưng ngày vui qua mau, chẳng mấy đã tới ngày chuẩn bị khăn gói lên đường.
Lâm Thanh Hoà không chuẩn bị gì nhiều vì sợ các con tay xách nách mang vất vả. Cô chỉ đóng gói một ít chế phẩm từ mật ong do chính tay mình ngâm như chanh mật ong, trà bưởi mật ong với cả chanh dây mật ong. Ngoài ra, cô còn dặn đi dặn lại Mỹ Gia nhớ ăn nhiều trái cây, tốt nhất mỗi ngày nên ăn một quả táo để bổ sung axit folic. Thời này người ta chưa điều chế ra thuốc thì mình phải tự thu nạp dưỡng chất từ rau củ quả tự nhiên.
Không chỉ có thế, Lâm Thanh Hoà còn cẩn thận dặn dò con dâu hết sức chú ý sức khoẻ, cố gắng điều dưỡng cơ thể. Vì cô nhắm chừng chắc chỉ một thời gian ngắn nữa thôi con bé sẽ có tin vui cho xem.
Mới ngày nào người ra người vào nói cười vui vẻ, cỗ bàn linh đình ấy thế mà nháy mắt một cái cả toà tứ hợp viện chìm vào yên tĩnh, khiến lòng người ở lại bỗng cảm thấy hụt hẫng lại thường.
Còn thằng Toàn với vợ nó đã đi từ hôm mồng 2 rồi, bảo là về chúc tết cha mẹ vợ nhưng tới hôm nay vẫn chả thấy tăm hơi đâu. Có khi nó bắt tay vào công việc rồi cũng nên. Thôi chính trường sự vụ bộn bề, kệ nó vậy, chỉ cần hai đứa nó tự biết chăm sóc cho nhau là được rồi.
Bỗng dưng, Chu Thanh Bách trầm ngâm nhìn về khoảng sân trước nhà rồi khẽ nói: “Cũng may vẫn còn Mật Mật ở nhà với vợ chồng mình.”
Chứ mấy thằng con trai, haizz, thằng nào thằng nấy đều vô tích sự, ăn cho no rồi ôm bọc to bọc nhỏ cuốn gói chạy theo vợ.
Lâm Thanh Hoà phá lên cười như nắc nẻ, trong bụng trộm nghĩ “Gớm, là do con gái anh còn nhỏ thôi, chứ đợi nó lớn xem, nó chẳng đập cánh bay cái vù ấy chứ!”
Thôi, coi như đến đây là hết Tết, bắt tay vào công việc thôi. Trong năm mới, Lâm Thanh Hoà dự định thiết lấp một phòng dịch thuật chuyện nghiệp. Sau đó sẽ đăng tin tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ ở các trường đại học.
À, quên nữa, đợi ngân hàng mở cửa phải đi đóng tiền nợ cho mảnh đất ở vùng ngoại ô. Tính ra nhà cô đã trả được mấy kỳ rồi, khả năng cao đến cuối năm nay có thể sẽ dứt nợ.
Ra Giêng, chính quyền Bắc Kinh thông cáo báo chí chính thức mở bán nhà chung cư cho người dân trên địa bàn.
Vốn dĩ ngay từ năm 86 đã có mấy lô chung cư được xây dựng rồi nhưng họ ưu tiên cho cán bộ cấp cao trước, giờ mới tiến hành mở bán rộng rãi cho toàn thể người dân.
Tuy nhiên giá thành không hề phải chăng một tí nào. Ở quận Triều Dương người ta rao bán 2500 đồng một mét vuông. Còn ở quận Hải Điến là 2100 đồng cho một đơn vị diện tích.
Nếu người đời sau mà vớ được cái giá này nhất định sẽ mua ngay không cần suy nghĩ nhưng xét theo tình hình kinh tế hiện tại thì quả thực không phải ai cũng đủ khả năng.
Một mét vuông hơn hai ngàn đồng, tức là muốn mua một căn hộ có diện tích tầm trăm mét vuông phải bỏ ra những hai trăm ngàn?! Với mức lương 200 đồng một tháng thì thử hỏi người công nhân phải tích luỹ tới khi nào mới đủ đây?
Tuy hiện tại đã là cuối thập niên 80 nhưng cả trăm ngàn đồng cũng là con số không tưởng với rất nhiều hộ gia đình đang sinh sống ngay tại thủ đô.
Thế nhưng về cơ bản, dù xã hội có ở thời kỳ nào đi chăng nữa thì vẫn luôn tồn tại một bộ phận những người lắm tiền nhiều của. Nhận thấy đây thực sự là cơ hội đầu tư tiềm năng, họ tranh nhau vung tiền thu gom bằng sạch.
Và đương nhiên, người ôm mộng sợ hữu nhà chung cư như Cương Tử nhất định không thể bỏ qua sự kiện trọng đại này. Nhưng rất tiếc, cậu chàng đành tiu nghỉu ra về tay trắng.
Thấy vậy, Chu Quy Lai liền an ủi: “Em còn nghe có người xếp hàng đợi cả đêm cũng không tới lượt.”
Cương Tử buồn rầu gật đầu: “Ừ, đắt vậy mà cũng có kẻ tranh cướp. Sợ thật!”
Vốn ban đầu cậu rất tự tin vì trong tay đang có sẵn một khoản tương đối lớn, cứ nghĩ quả này thể nào cũng ăn chắc thế mà ra tới nơi mới bàng hoàng bật ngửa, số tiền đó còn chả mua nổi căn hộ loại nhỏ nhất.
Tin tức chấn động như vậy, không chỉ người dân xôn xao truyền tai nhau mà báo chí cũng đồng loạt đưa tin rầm rộ.
Lâm Thanh Hoà rời mắt khỏi tờ báo, ngẩng đầu nói với Cương Tử: “Cứ bình tình, không cần vội, cháu cứ tập trung buôn bán kiếm tiền đi, nhà không hết được đâu mà sợ.”
Cái gì cũng vậy, lúc ban đầu còn quá mới mẻ cộng thêm số lượng hữu hạn nên dễ dàng tạo thành cơn sốt. Tuy nhiên chỉ độ một, hai năm nữa thôi, mọi thứ sẽ hạ nhiệt, giá thành sẽ bình ổn lại, đợi tới lúc đó rồi mua cũng được. Mình mua là để ở chứ có đầu tư kinh doanh đâu mà phải tranh thủ chộp giật.
Không chỉ khu vực Bắc Kinh mà phía bên Thượng Hải cũng triển khai đưa nhà chung cư ra thị trường.
Hôm nay, nhân lúc rảnh rỗi, Tiết Mỹ Lệ liền gọi điện thoại nói chuyện phiếm với chị Thanh Hoà, tiện thể đá qua vấn đề này bình loạn một tí cho vui.
Lâm Thanh Hoà liền bảo: “À hôm nào có ghé sang ông bà chơi nhờ em nhắn với Ngũ Ni một tiếng giúp chị. Bảo vợ chồng nó cứ yên tâm ở đó đi, không cần vội vàng chuyển ra đâu. Sau này giá cả ổn định hẵng mua, giờ đừng hấp tấp vay mượn rồi khổ ra.”
Tiết Mỹ Lệ tỏ ý đồng tình: “Vâng, giờ có sốt ruột cũng vô ích chị ạ. Không biết bên Bắc Kinh thế nào chứ chỗ em người ta chào giá đắt cắt cổ. Căn rẻ nhất cũng phải trăm ngàn đổ lên.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thế chú thím có tính mua cho Tiểu Canh một căn không?”
Tiết Mỹ Lệ cười ha hả: “Lấy đâu ra tiền mà mua hả chị. Kỳ thực em cũng tính đấy nhưng đợi một thời gian nữa xem có hạ xuống tí nào không, chứ giờ vẫn còn cao quá, nhà em với không nổi.”
Giờ có lẽ là lúc cho các đại gia địa ốc ra tay. Và chính vì vậy mà đầu thập niên 90, thị trường bất động sản bắt đầu bước vào giai đoạn khởi sắc, thúc đẩy cho sự chuyển dịch và phát triển mạnh mẽ hơn trong những năm tiếp theo. Người dân sẽ có rất nhiều sự lựa chọn chứ không đến mức khan hiếm như thời điểm hiện tại.
Nhưng điều này không làm Cương Tử chùn chân mỏi gối mà dường như càng đối diện với khó khăn, nó càng hăng máu hơn thì phải. Bao nhiêu kế hoạch kiếm người yêu hay tìm vợ tương lai gì gì đó nhanh chóng bị dẹp hết sang một bên, giờ phải toàn tâm toàn ý dốc sức kiếm tiền mua được cái nhà đã rồi tính tiếp.
Thông thường, ra Tết là thời điểm bán buôn rất ế ẩm nên Cương Tử quyết định tạm ngưng sạp thời trang một thời gian mà chuyển sang làm bánh bao cùng nhà cô út, chứ năng suất của hai vợ chồng cô ấy không đủ đáp ứng lượng bánh khổng lồ cho cả cửa tiệm lẫn xe lưu động của nó. Thế là nó dọn luôn sang nhà ông bà ngoại ở để tiện bề thức khuya dậy sớm cùng dượng út ủ bột làm bánh.
Công việc này tương đối vất vả, phải thức dậy từ lúc trời còn tối đen, đến khi nặn xong mẻ bánh cũng vừa lúc mặt trời ló dạng. Cương Tử nhanh nhẹn xếp bánh lên xe ba gác rồi rong ruổi đạp đi rao khắp các ngõ ngách thủ đô. Tuy cực nhưng bù lại thu nhập rất khả quan.
Thì cũng bởi vì lẽ đó mà Chu Hiểu Mai càng ngày càng phát tướng.
Này nhé, hiện giờ tiệm bánh bao đã tạo được chỗ đứng vững chắc mang lại thu nhập khá cao và ổn định. Ngoài ra còn có thêm một khoản hoa hồng từ tiệm trà của chị tư nữa chứ. Hơn nữa, cả bốn đứa Tô Thành, Tô Tốn, Tô Nhã, Tô Điềm đều học giỏi, ngoan ngoãn. Tình cảm hai vợ chồng khắng khít không rời. Đấy, cuộc sống quá là hoàn mỹ, ban ngày ăn cái gì cũng thấy ngon, ban đêm đặt lưng xuống là ngáy o o, chẳng cần nhọc lòng suy nghĩ gì hết, như thế bảo sao không béo cho được.
Hôm nay, Tô Đại Lâm đi bán về sớm nên Chu Hiểu Mai liền giao lại cửa hàng cho chồng rồi tạt sang chỗ chị tư buôn dưa lê một lát. Tiện đây cô cũng mang thắc mắc của bà Chu ra hỏi, không biết có phải thằng Cương Tử sắp cưới vợ hay không mà thấy dạo này nó lao động hăng say quá?!
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Năm ngoái còn ngầm bảo chị để ý tìm xem có cô nào được được không. Nhưng năm nay cu cậu kêu thôi rồi, chưa muốn lấy vợ sớm.”
Chu Hiểu Mai khó hiểu: “Thế nó phấn đấu dữ dằn như vậy để làm gì?”
Lâm Thanh Hoà đáp gọn hơ: “Mua nhà! Cậu chàng muốn mua một căn hộ chung cư. Cái loại mà báo chí đang đưa tin rùm beng thời gian gần đây đấy!”
Chu Hiểu Mai há hốc miệng: “Ối giới ơi, cái đó đắt khủng khiếp luôn!”
Nghe đâu một mét vuông những hơn hai ngàn lận. Có mà cắm đầu vào làm quần quật cả năm trời, không ăn không uống chỉ hít khí giời may ra mới mua nổi một mét vuông.
Nói đâu xa, đơn cử như hai vợ chồng cô, hiện đang làm chủ một tiệm bánh bao, tính ra thu nhập thuộc dạng khá cao thế mà gom hết của nả tài sản cũng chả mua nổi một căn, cùng lắm là đủ mua nửa căn nhưng phải là loại nhỏ nhất nha, chứ mấy căn lớn lớn là cũng bó tay chịu chết.
Lâm Thanh Hoà cười: “Có chí thì nên mà. Với lại nó còn trẻ, còn khoẻ, cứ để kệ cho nó nỗ lực hết mình, tổng không thiệt đi đâu mà sợ!”