Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 681 - Chương 681: Nữ Chính Xuất Hiện

Chương 681: Nữ chính xuất hiện Chương 681: Nữ chính xuất hiện

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 681: Nữ chính xuất hiện

Tin tức Ông Mỹ Gia mang thai gần như chấn động toàn bộ Chu gia. Mọi người từ già tới trẻ, từ bé đến lớn đều vui vẻ hớn hở vì sắp sửa chào đón chắt đích tôn ra đời.

Hôm nay Hạ Miên Miên gọi điện về hỏi thăm sức khoẻ ba mẹ chồng, tiện đây Lâm Thanh Hoà cũng mừng rỡ báo tin vui luôn.

Tất nhiên đón nhận tin mừng thì ai chẳng phấn khởi nhưng riêng Hạ Miên Miên còn xen lẫn cả mấy phần hâm mộ nữa. Vừa đặt điện thoại xuống một cái là cô nhảy chân sáo chạy tới rối rít khoe với chồng.

Trái ngược với vẻ kích động của cô vợ, Chu Toàn bình tĩnh hơn nhiều, anh chỉ gật nhẹ một cái rồi mỉm cười nói: “Ừ.”

Vợ chồng anh chị ấy đã kết hôn, hơn nữa anh cả năm nay đã 24 tuổi, có con là chuyện hết sức bình thường.

Hạ Miên Miên ngước đôi mắt long lanh như sao sáng, thổ lộ niềm mơ ước: “Nếu hai đứa mình cũng được như vậy thì tốt quá.”

Chu Toàn nhất thời khựng lại, lập tức buông tập hồ sơ trên tay xuống rồi bất đắc dĩ nói: “Giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để hai đứa mình nói tới chuyện con cái.”

Hạ Miên Miên dẩu mỏ phụng phịu: “Tại sao lại không thích hợp, giấy hôn thú đã lãnh rồi, giờ chúng mình là vợ chồng hợp pháp, chẳng qua chưa tổ chức đám cưới thôi, nhưng cái đó cũng chỉ là hình thức, nào có quan trọng đâu anh, chả cần làm cũng được mà….”

Chu Toàn kiên nhẫn giải thích: “Năm nay anh phải luân chuyển công tác, chắc chắn sẽ bận rộn lắm, sợ rằng không thể chăm sóc cẩn thận cho em. Em chịu khó đợi thêm một thời gian nữa nha, chúng ta còn trẻ, chờ căn cơ của anh ổn định rồi hai đứa mình có con cũng chưa muộn.”

Đợt này bị điều động đi nơi khác, Chu Toàn đã sẵn sàng tâm lý đối mặt với nhiều chông gai, thử thách. Bởi lẽ, ở bất cứ nơi đâu người ta cũng đều kết bè kết phái tạo dựng vây cánh để bảo toàn lợi ích tối đa cho bản thân và tập thể, thế nên người ngoài sẽ rất khó khăn trong việc tiếp xúc cũng như thâm nhập vào nội bộ bên trong.

Mặc dù cậu đúng là cán bộ được phái tới từ Trung Ương nhưng nói gì thì nói phép vua cũng phải thua lệ làng. Đến địa bàn của người ta trước tiên phải biết uyển chuyển khéo léo, kỵ nhất cái kiểu lấy cứng chọi cứng, bằng không chỉ tổ chuốc lấy thất bại ê chề mà thôi.

Vả lại nếu mình biết điều thì người ở đó cũng sẽ không làm khó làm dễ gì đâu bởi ai chẳng biết những lần điều động như thế này chủ yếu là để các cán bộ làm đẹp sơ yếu lý lịch, tạo nền móng cho con đường thăng quan tiến chức sau này, chứ làm gì có ai muốn xuống cái khu hốc bà tó tranh giành chút ít tài lộc nhỏ nhoi. Vì thế, hai bên sẽ cố gắng nhường nhịn hết sức để cùng đạt được lợi ích song phương.

Đấy, tình hình sợ bộ là như thế còn cụ thể ra sao phải đợi xuống tận nơi mới biết được. Nhưng Chu Toàn có thể chắc chắn bản thân sẽ phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức nên trong lúc này phương án tối ưu là tạm gác chuyện gia đình vợ con sang một bên trước đã.

Haizz, anh đã nói vậy thì biết sao bây giờ, Hạ Miên Miên bất giác thở dài thườn thượt: “Nhìn Mật Mật em đã thèm lắm rồi, giờ lại nghe chị cả có thai làm lòng em chộn rộn hết cả lên…”

Chu Toàn dở khóc dở cười: “Anh cứ tưởng em không muốn sinh sớm chứ.”

Ai chứ riêng Hạ Miên Miên làm sao Chu Toàn không hiểu rõ tính tình. Cô ấy là điển hình của trường phái phụ nữ hiện đại phóng khoáng, thích tự do bay nhảy, cộng với chút phong thái tiểu thư kiêu kỳ, chắc hẳn cô nương sẽ muốn vui chơi thêm vài năm nữa mới đúng chứ nhỉ? Sao tự nhiên lại đòi sinh sớm thế này?

Hạ Miên Miên bẽn lẽn nói ra điều sâu kín từ tận đáy lòng: “Thì bởi vì anh mà…”

Cô yêu anh…đúng! Trước khi gặp Chu Toàn cô không tưởng tượng được có một ngày mình lại yêu sâu sắc một người đàn ông tới vậy. Và cũng vì lẽ đó nên cô ngày ngóng đêm trông kết tinh tình yêu của hai người. Chắc chắn đó sẽ là một đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu lắm cho xem.

Không biết có giống bé con Mật Mật không nhỉ?! Khả năng cao là có đấy bởi Mật Mật và Chu Toàn có nhiều nét tương đồng tới vậy cơ mà. Ôi nếu thế thì tuyệt quá, cái dáng tròn quay, đôi chân ngắn cũn lẫm cha lẫm chẫm đáng yêu kinh khủng, lại còn cặp má phúng pha phúng phính, trắng hồng thơm nức như hai cái bánh bao nữa chứ, mỗi lần gặp là chỉ muốn đè ra thơm ngấu nghiến mấy phát. Chỉ ngồi tưởng tượng thôi mà Hạ Miên Miên đã mềm nhũn cả tim gan rồi!

Hiển nhiên lời chân tình xuất phát từ trái tim sẽ dễ dàng chạm tới trái tim.

Cô ấy nói gì cơ? Vì mình nên mới muốn sinh con, thật sự là vì mình nên mới chấp nhận hi sinh….Lúc này đây, niềm xúc động và hạnh phúc như thuỷ triều trào dâng mạnh mẽ, Chu Toàn gạt hết công việc sang một bên, ôm chầm cô vợ vào lòng….và hậu quả là khi Hạ Miên Miên về tới nhà thì hai chân run lẩy bẩy tưởng chừng bước đi không vững!

Bởi mới nói, xúc động đậy là khó kiềm chế lắm, nhất lại là vợ chồng mới cưới nữa, lửa tình có thể bùng cháy bất cứ lúc nào, nó nồng nhiệt và dữ dội đến độ có thể thiêu rụi cả vạn vật xung quanh….

Quay lại với Chu gia, mặc dù cháu nội còn chưa thành hình nhưng Lâm Thanh Hoà đã gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị.

Còn nhớ đợt sinh Mật Mật, vợ chồng cô sắm sửa nhiều lắm, để lục tủ ra xem có gì nào? Lâm Thanh Hoà hăm hở lôi bọc lớn bọc nhỏ ra mới thấy quá trời quần áo với đủ các kích cỡ từ sơ sinh cho tới hơn một tuổi. Kiểm tra thấy chất lượng vẫn còn khá tốt, thế này khỏi phải tốn tiền mua mới, chỉ cần giặt sạch phơi khô là được. Ôi trẻ con không câu nệ quần áo nam hay nữ, mặc lộn xộn được tất. Với lại hồi ấy cô toàn chọn những màu trung tính thôi cho nên dễ mặc lắm. Chỉ có cái ông Thanh Bách là cứ thích màu mè hoa lá hẹ, toàn chọn mấy cái màu vàng, đỏ sặc sỡ loè loẹt, nhìn phát đau cả đầu. Công nhận gu thẩm mỹ của mấy anh đàn ông lạ lùng thiệt!

Rồi, quần áo tạm thời thế đã, giờ chuyển sang tã lót. Thấy vẫn còn dư chục mét vải xô trắng tinh, Lâm Thanh Hoà dứt khoát vất hết đống tã cũ đi, hí hửng lấy kéo cắt một loạt tã mới. Chỉ trong nửa ngày mà cô cắt được chồng lớn chồng nhỏ xếp đầy một giường. Thế này bé con tha hồ “dấm đài” cũng không sợ thiếu tã thay nhé!

Ngắm nhìn thành quà cả ngày lúi húi, Lâm Thanh Hoà hài lòng vô cùng tận.

Tất cả những việc này dĩ nhiên chị Ông cũng biết, hôm nay nhân tiện có dịp nói chuyện điện thoại với Ông Mỹ Gia, chị Ông liền cười bảo: “Cô là sướng lắm đấy nhá, bầu bì được mẹ chồng lo cho từng li từng tí.”

Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Con biết số con may mắn nên mới có hai bà mẹ tuyệt vời, nhất mực thương yêu và lo lắng. Con cảm ơn hai mẹ nhiều lắm.”

Không gì tuyệt vời hơn khi thấy con cái có phúc có phần, sống một đời êm đềm bằng phẳng. Chị Ông nở nụ cười mãn nguyện rồi tiếp tục căn dặn những điều thai phụ cần lưu ý.

Mặc dù mẹ có nói dài nói dai nhưng Ông Mỹ Gia đều kiên nhẫn lắng nghe, nhất mực ghi nhớ vì cô biết đây là những lời dặn xuất phát từ sự yêu thương lo lắng bằng cả trái tim của người mẹ ở quê nhà.

===

Nhận thấy dạo gần đây thị trường không có nhiều biến động, công việc không quá bận rộn nên Lâm Thanh Hoà liền sai thằng ba đi lên quân doanh trước một chuyến tiện thể tiếp tế đồ đạc cho vợ chồng thằng cả. Đương nhiên Chu Quy Lai không có ý kiến, quãng đường từ đây tới đó không xa, ngồi xe lửa tầm hai, ba ngày là đến ấy mà.

Chà tưởng chút chút hoá ra cũng nhiều gớm, nhưng vì đứa cháu sắp chào đời, chú ba này gắng sức một xíu cũng không thành vấn đề. Thế là ngay ngày hôm sau, Chu Quy Lai đùm đùm đề đề bọc lớn bọc nhỏ xuất phát lên đường.

Nhưng không ngờ lần này đi cậu lại bắt gặp một cảnh rượt đuổi không khác gì phim hành động. Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, mặt mũi xinh xắn đang lao vun vút đuổi theo một gã ăn trộm. Nhanh như cắt, cô áp sát mục tiêu, giơ tay chộp lấy tên đó rồi mạnh mẽ tung một cú qua vai, gã đàn ông to con bay lên không trung rồi ngã sõng xoài xuống sàn xe. Chỉ với vài động tác lưu loát gọn gàng, cô gái bé nhỏ dễ dàng chế trụ tên đàn ông to lớn. Nhưng như vậy chưa phải là hết, trước cặp mắt của biết bao hành khách trên tàu, cô lạnh lùng rút chiếc còng tay ra…”Kịch”…một tiếng sắc lạnh vang lên, hai tay tên trộm bị khoá trái!

Cô gái xinh đẹp lạnh giọng quát: “Hừ, không uổng công bổn cô nương phục kích ở đây nhiều ngày nay, biết ngay các người có băng đảng mà lại. Dám hoành hành ngang dọc, trộm cắp ngay dưới mí mắt tôi hả? Để xem bị còng tay rồi mấy người còn trộm cắp được nữa không?!”

Chứng kiến một màn bắt cướp quá ấn tượng, tất cả hành khách trong khoang tàu nhất thời ồ lên tán thưởng rồi trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Vì tò mò nên Chu Quy Lai cũng lẳng lặng đánh mắt qua nhưng không ngờ chỉ một ánh nhìn lơ đãng mà suýt chút hớp mất hồn cậu chàng…ôi mẹ ơi, người đâu mà đẹp dữ vậy trời…em là ai cô gái hay nàng tiên…?!

Mà đúng lúc này, cô gái cũng ngẩng đầu lên, vô tình chạm trúng ánh mắt Chu Quy Lai đang nhìn chằm chằm về phía mình. Ồ, chàng trai này không chỉ có lòng dũng cảm nhiệt tình mà vẻ bề ngoài cũng rất điển trai anh tuấn đấy chứ. Vừa rồi, trong lúc lộn xộn, may có anh ấy giơ chân ra mới cản được bước chạy của tên trộm, giúp cô thành công truy bắt tội phạm.

Tự nhiên trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thích thú lạ thường, cô gái trực tiếp tiến tới rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”

Chu Quy Lai thản nhiên đáp: “Tiện chân thôi.”

Câu chính xác mà người ta hay nói là “tiện tay” nhưng Chu Quy Lai cố tình đổi thành “tiện chân”, rõ ràng rất hợp hoàn cảnh lại còn thể hiện được sự thông minh và hóm hỉnh của cậu, khiến đối phương vui vẻ bật cười khúc khích.

Đúng lúc này, có hai vị cảnh sát mặc thường phục tiến tới, áp giải tên tội phạm xuống tàu. Cô gái cũng nhanh chân bước theo.

Chu Quy Lai nhất thời cảm thấy tiếc nuối, quên xừ mất không hỏi tên tuổi địa chỉ của người đẹp rồi, đúng là đầu đất mà!

Nhưng may thay, cô ấy chỉ xuống bàn giao vài câu rồi lại lập tức nhảy lên toa xe.

Thấy người đẹp quay lại, Chu Quy Lai nở một nụ cười đúng chuẩn quý ông, cất giọng trầm ấm: “Liệu tôi có thể biết quý danh của cô đây không? Vừa rồi thấy cô bắt cướp, thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ điêu luyện, khiến tôi vô cùng hâm mộ và nể phục!”

Cô gái cong môi cười dịu dàng: “Tôi tên Chung Tình, tốt nghiệp Học viện cảnh sát, thật ra thân thủ của tôi chỉ là loại thường thôi. Trong đội tôi có một đàn anh tên Hàn Húc Kiệt lợi hại hơn nhiều. Chỉ có điều tính tình hơi quái gở chút!” Dứt lời, Chung Tình lè lưỡi làm mặt quỷ!

Chu Quy Lai bật cười vì vẻ đáng yêu của cô gái rồi nhất thời giật mình hỏi lại: “Hàn Húc Kiệt? Anh trai tôi có người bạn cũng tên Hàn Húc Kiệt. Trùng hợp anh ấy cũng học tại trường cảnh sát luôn. Không biết có phải là cùng một người không ta.”

Chung Tình thấy khá thú vị nên liền hỏi dáng dấp người đó ra sao. Chu Quy Lai nghiêng đầu, lật giở hồi ức…hmm…anh Kiệt rất đẹp trai, dáng người cao, à trên cổ có một nốt ruồi màu đen.

Đại khái đã nhiều năm không gặp nên Chu Quy Lai chỉ có thể tả sơ bộ hình dáng bên ngoài vậy thôi. Kế đến, cậu liền nhắc tới quê quán…

Nói tới cái này, Chung Tình cười rộ lên: “Ồ, đúng là Hàn đội trưởng rồi. Thật là trùng hợp, hoá ra anh thật sự quen biết Hàn đội trưởng của chúng tôi.”

Chu Quy Lai nhếch khoé miệng, may quá, ít nhiều gì cũng có một điểm chung, dễ bắt chuyện hơn rồi. Thế là tiếp sau đó, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau.

Nhưng cũng chỉ được một lát thôi vì Chung Tình còn phải đi tuần tra ở những khoang khác. Chu Quy Lai liền hào phóng tặng cô bạn mới quen ít trái cây. Chung Tình không từ chối, thoải mái cảm ơn rồi giơ tay nhận lấy.

Chẳng mấy đã tới trạm dừng của mình, trước khi xuống tàu, Chu Quy Lai đưa cho Chung Tình một mảnh giấy, bên trên ghi số điện thoại nhà mình, nhờ cô ấy chuyển giúp tới Hàn Húc Kiệt.

Chung Tình gật đầu cười nói: “Được, tôi sẽ chuyển tận tay Hàn đội trưởng. Anh cứ yên tâm nhé.”

Chu Quy Lai bước xuống sân ga, vẫy tay chào cô gái rồi luyến tiếc xoay người bước đi: “Đúng là một cô gái hoạt bát đáng yêu. Nhưng tại sao lại họ Chung cơ chứ….Haiza ông trời thật là biết trêu người…”

Chỉ chép miệng cảm khái chút chút vậy thôi chứ Chu Quy Lai cũng không để tâm quá nhiều. Ra khỏi nhà ga, cậu nhanh chóng nhảy lên tuyến xe buýt đi về hướng huyện thành. Rồi từ trung tâm huyện thành lại chuyển thêm một lượt xe nữa mới tới được nơi đóng quân.

Lên lên xuống xuống, thay đổi mấy bận hết tàu lại ô-tô, lộ trình không xa nhưng cũng trúc trắc lắm chứ chẳng đùa đâu!

Bình Luận (0)
Comment