Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 682: Cương Tử, Lâm Tú
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà không hề hay biết thằng ba đã vô tình đụng trúng nghiệt duyên của nó. Đã thế còn trao đổi điện thoại cho nhau mới chết chứ. Nếu cô mà biết việc này khả năng cao sẽ giận đến độ hộc máu ngay tại chỗ mất! Đề cao cảnh giác, canh phòng cẩn mật suốt bao nhiêu năm trời, cứ tưởng kiếp này yên bình trôi qua, ai ngờ đâu trên đường đời tấp nập chúng nó lại vô tình va vào nhau!
Vừa tới nơi, Chu Quy Lai liền hí hửng đánh điện về nhà báo bình an, tiện thể khoe anh cả ra dáng ông chồng chuẩn mực lắm, ban ngày đi huấn luyện binh sĩ nhưng hết giờ một cái là lập tức về nhà cơm nước phục vụ vợ con. Còn chị dâu ăn thì uống ngủ nghỉ điều độ nên tinh thần và khí sắc trông rất tốt.
Nghe xong, Lâm Thanh Hoà cảm thấy yên tâm hẳn. Cô liền dặn con ở chơi thêm vài ngày rồi tranh thủ đi về để còn chuẩn bị cho chuyến công tác xuống Giang Nam sắp tới.
Chu Quy Lai vâng vâng dạ dạ. Ở chơi với anh chị hai ngày rồi cậu lại quải ba lô lên vai vòng về Bắc Kinh. Trên đường đi cậu chàng không ngừng thấp thỏm, không biết có gặp được Chung Tình hôm trước không nhỉ. Cô gái đó quả thực rất thú vị, có thể nói là thú vị nhất trong số những người con gái cậu từng gặp trước đây, rõ ràng ấn tượng đầu tiên là một người hoạt bát nhanh nhẹn, thoải mái phóng khoáng, nhưng sau đó suy nghĩ lại, Chu Quy Lai phát hiện ra ở Chung Tình còn toát lên vẻ thật thà, nhu mì rất nữ tính.
Tuy nhiên về tới Bắc Kinh, Chu Quy Lai chẳng dám hé răng nửa lời! Đùa à, có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám đem ra khoe với mẹ ấy chứ. Cho tới bây giờ trong đầu cậu vẫn văng vẳng như in lời đe doạ “Nghiêm cấm quen biết con gái họ Chung. Nếu phát hiện sẽ bị đánh gãy chân.” Trước giờ, mẹ vẫn luôn nổi tiếng nói được làm được. Thôi thôi, cậu sợ lắm, bị đánh gãy chân lấy gì đi cua gái. Với lại không thể vì một cô gái mới quen mà chọc giận vị Lão Phật gia này được!
Lúc này, tình hình kinh doanh của các tiệm trà rất hưng thịnh, còn hai cửa hàng rượu ngoại cũng đã dần đi vào ổn định, lại có nhân viên được đào tạo bài bản trông coi nên Lâm Thanh Hoà không ngần ngại phái Chu Quy Lai cùng Mã Thành Dân đi công tác.
Nói tới Mã Thành Dân, hiện giờ Mã gia vẫn sống tại căn nhà nhỏ hẹp trong khu cư xá cũ kỹ. Vậy nên lúc nhà nước giới thiệu căn hộ chung cư, Mã Thành Dân thích thú vô cùng. Chỉ có điều giá thành cao quá, không thể mua nổi nên đành thôi vậy.
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà thừa sức nhìn ra nét ưu tư vương vấn trên gương mặt Mã Thành Dân, vậy nên cô liền ngỏ ý nếu thiếu tiền cứ nói, cô sẽ hỗ trợ cho vay một ít.
Sở dĩ Mã Thành Dân được ưu tiên là bởi vì anh có lòng trung thành, thái độ làm việc nghiêm túc, luôn cố gắng dốc sức hết mình vì doanh nghiệp. Đối với một nhân viên mẫn cán như thế, Lâm Thanh Hoà không ngại hỗ trợ chút đỉnh để cậu ấy nâng cao đời sống cá nhân, có vậy mới càng tăng tinh thần phấn đấu vì công việc.
Vả lại theo dòng chảy của xã hội, cư xá giờ đây đã không còn là niềm vinh dự của người dân nữa rồi. Họ dõi mắt ước mơ tới những khu chung cư mới mẻ, văn minh và hiện đại hơn. Thì cũng phải thôi, người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, làm gì có ai có tiền lại chịu sống ở nơi cơ sở hạ tầng xuống cấp, xập xệ, cũ nát bao giờ.
Đương nhiên, Mã gia cũng có suy tính này nên cả nhà đang ráo riết tích cóp tiền bạc, vươn tới một ngày lên đời không xa.
Mãi cho tới hiện tại, thím Mã cùng cô con dâu Hoàng Tiểu Liễu vẫn cần mẫn với tiệm sủi cảo. Thu nhập khả quan lắm, gấp mấy lần tiền lương của Mã Thanh Dân cơ. Dù vậy anh cũng không có ý định từ bỏ, nhất quyết bám trụ với doanh nghiệp của chị Thanh Hoà. Bởi thứ nhất anh thích công việc này và cái thứ hai là anh cảm nhận được sự chuyện nghiệp cũng như tính ổn định ở nơi đây. Cho nên dù ai nói ngả nói nghiêng, anh đây vẫn quyết không thay đổi nghề.
Hôm nay, sau khi xử lý xong xuôi công việc ở cửa tiệm, Lâm Thanh Hoà tan làm về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ, vừa đặt chân vào cửa thì dì Triệu gấp gáp chạy tới thông báo ban nãy có mợ ba Lâm đánh điện lên đây.
Hả? Vợ thằng ba á? Tính nó có thích buôn dưa lê đâu nhỉ, không lẽ ở quê có chuyện gì? Vì hơi sốt ruột nên chả kịp thay quần áo, Lâm Thanh Hoà đi đến bên bàn điện thoại, nhấc ống nghe thành thạo quay số nhà anh chị ba.
Hiển nhiên, người nhận điện thoại không ai khác chính là chị ba Chu. Nghe tiếng thím tư, chị ba cười hớn hở: “Không có chuyện gì đâu, thím đừng lo. Nhưng nghe ý tứ thì có vẻ mợ ấy muốn đưa Lâm Tú lên chỗ thím làm, rồi nếu được thì kiếm một chàng rể Bắc Kinh.”
Ồ, tưởng cái gì, chuyện này thì dễ mà, Lâm Thanh Hoà thoáng thở phào một hơi rồi cười nói: “Vợ chồng là duyên là phận, đâu phải cứ thích là tìm được đâu.”
Chị ba Chu liền nói ra điều ấp ủ trong lòng: “Cần gì tìm chi cho xa xôi, Cương Tử nhà mình hiện giờ đích thị là người Bắc Kinh rồi còn gì. Hay là tác hợp Lâm Tú cho Cương Tử đi?! Thím thấy thế nào?”
Hả? Chuyện này quá bất ngờ, nhất thời Lâm Thanh Hoà không biết phải trả lời ra sao. Vốn ban đầu cô định giới thiệu Tiểu Điệp, con gái dì Triệu cho Cương Tử. Nhưng tháng trước con bé có người yêu mất rồi. Vả lại lúc này Cương Tử đang bận rộn kiếm tiền mua nhà, chưa rảnh nghĩ tới chuyện chung thân đại sự.
Thấy thím tư chần chừ, chị ba nhiệt tình đốc thúc thêm: “Cương Tử ở nhà em bao năm nay chắc em hiểu rõ tính tình cũng như nhân phẩm con người nó. Còn Lâm Tú thì ở kế bên nhà chị, nếu nói chị nhìn con bé lớn lên cũng không ngoa chút nào. Nó là đứa có học thức lại ngoan ngoãn hiếu thuận. Năm nay là con bé tốt nghiệp ra trường này, thế nên mẹ nó đang tính gửi lên chỗ thím làm kế toán gì đó. Nhưng chị cũng là mẹ, cũng có con gái làm sao chị không nhìn ra ý tứ của mợ ấy cơ chứ. Ôi chỗ lạ không bằng chỗ quen, muốn tìm chồng Bắc Kinh thì Cương Tử nhà ta là ứng cử viên sáng giá nhất rồi còn gì.”
Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười, quả thực cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết đôi cháu gái mình cho cháu trai bên chồng. Nhưng ngẫm lại thì lời chị ba cũng có cái lý. Quả thực không ai hiểu anh em Cương Tử hơn cô. Nếu nói tham vọng thì hai đứa nó không có nhưng được cái làm người thành thật, chính trực vả lại về cái khoản chăm chỉ chịu cực chịu khổ thì chắc khó có ai bì được.
Đấy, vì ước mơ sở hữu nhà chung cư mà hiện giờ cu cậu không từ bất cứ khó nhọc nào. Hăng say đạp xe khắp hang cùng ngõ hẻm, hứng sương đón gió đi rao bánh bao. Chỉ với một ước nguyện duy nhất đó là ba năm sau có thể gom góp đủ tiền mua được căn nhà đàng hoàng tử tế. Một người có ý chí sắt đá, dám theo đuổi ước mơ như vậy cực kỳ đáng trân trọng và ngợi khen.
Hơn nữa, trong tay nó đã có một mặt tiền cửa hàng, rồi sau này cái nông trường ở vùng ngoại ô của nhà cô cũng đang tính toán giao cho nó phụ trách. Kể ra cậu chàng có tiềm năng phết đấy!
Lâm Thanh Hòa bất giác bật cười, lâu lâu chị ba hay đưa ra mấy cái ý tưởng hú hồn nhưng phải công nhận hay đáo để đấy chứ!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hòa liền nói: “Nhưng mà hiện giờ thằng Cương Tử không đặt tâm tư lên chuyện thành gia lập thất chị ạ. Vậy nên chị đừng nói ra bên ngoài vội.”
Chị ba Chu ngạc nhiên: “Không đặt lên cái đó thì đặt lên cái gì? Nó đâu còn nhỏ nữa đâu?!”
Với tâm lý “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” nên chị ba Chu mới vồn vã gán mối tốt này cho thằng cháu trai nhà mình. Chứ chậm chậm từ từ, đợi con bé lên Bắc Kinh bị thằng nào hốt mất là xong phim!
Lâm Thanh Hòa dở khóc dở cười đem chuyện Cương Tử đang phấn đấu mua nhà chung cư ra kể.
Nghe xong, chị ba Chu nói luôn: “Ôi dào ơi, chuyện đó nào có thể hoàn thiện trong một sớm một chiều. Chị nghe Ngũ Ni bảo những trên trăm ngàn cơ mà. Nếu lỡ may không tích cóp nổi thì nó tính ở vậy cả đời à? Gì thì gì đến tuổi là cứ phải dựng vợ gả chồng đã, rồi những cái khác từ từ tính sau, không đủ tiền mua thì ra thuê phòng trọ ở tạm. Hoặc không thì lại nhờ chú thím cưu mang thêm một thời gian, đợi khi nào đủ tiền rồi mua nhà ra riêng sau.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Người lớn mình tính thế là đẹp rồi nhưng cũng phải xem xem hai đứa trẻ thế nào đã. Nếu thực sự chúng có duyên phận thì khắc có ông Tơ bà Nguyệt đứng ra nối dây tơ hồng. Còn một khi đã vô duyên vô phận thì chị em mình có tác hợp thế nào cũng vô dụng mà thôi."
Tuy là nói vậy nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn nhờ chị ba Chu chuyển lời tới mợ ba Lâm giúp, đợi Lâm Tú tốt nghiệp cứ đưa con bé lên trên này, cô sẽ sắp xếp công ăn việc làm cho nó.
Và hiển nhiên, sau khi hay tin, mợ ba Lâm mừng vỡ vô cùng. Đợi chồng đi làm về, mợ lập tức kéo cậu lại nói nhỏ: “Anh thấy chưa em đã nói rồi mà, chị Thanh Hoà không mắng đâu. Chị nhận lời rồi kìa. Với lại con bé Tiểu Tú nhà mình chắc chắn sẽ làm được việc. Anh toàn lo bò trắng răng.”
Cậu ba Lâm bất đắc dĩ nhìn cô vợ đang tươi cười hớn hở: “Em đang nghĩ cái gì chẳng lẽ anh còn không biết chắc!”
Mợ ba Lâm liếc xéo: “Bộ không được à? Em nghĩ thế thì có gì sai, hả?”
Nếu con gái nhà mình là cái loại dốt đặc cán mai, vụng thối vụng nát thì mợ cũng chẳng dám mở lời nhờ chị Thanh Hoà giúp đâu. Nhưng đằng này Tiểu Tú đường đường là sinh viên hẳn hoi, mặt mũi cũng xinh xắn không tới nỗi nào, gửi nó lên Bắc Kinh chắc chắn sẽ không làm cô Thanh Hoà của nó mất mặt.
Còn về vấn đề tìm rể Bắc Kinh, ừ, đúng là mợ có suy nghĩ đó đấy, ơ kìa mợ có chối đâu. Nhưng thử hỏi tất cả những bà mẹ trên đời này xem, có ai không hy vọng con gái mình sẽ tìm được tấm chồng tử tế, có được cuộc sống ấm êm hạnh phúc? Chắc chắn là không rồi! Vậy thì suy tính và mong muốn của mợ nào có gì sai trái. Chẳng đúng quá đi ấy chứ!
Về chuyện này, Lâm Thanh Hoà cũng đem ra tâm sự cùng chồng.
Vừa nghe một cái, Chu Thanh Bách bật cười gật gù: “Ánh mắt của chị ba cũng sắc bén phết đấy!”
Về con bé Lâm Tú chắc chẳng cần anh phải nhận định nhiều. Tóm gọn một câu thôi, nếu Cương Tử có thể cưới con bé về làm vợ thì đấy chính là phúc khí của nó và cũng là phúc khí của nhà họ Hoàng.
Lâm Thanh Hoà chống cằm suy tính: “Đợi con bé lên đây làm rồi nhìn xem nó và Cương Tử thế nào. À, hay là anh bảo Cương Tử dọn về nhà mình đi, đừng ở bên chỗ cha mẹ nữa. Hmmm…cứ nói ở đó đi sớm về khuya dễ quấy nhiễu giấc ngủ của ông bà. Ở bên này giờ giấc thoải mái hơn.”
Hè tới rồi, Cương Tử cũng đang có dự định nghỉ bán bánh bao, chuyển về bày sạp, thế nên vừa nghe cậu tư nói, nó liền gật đầu đồng ý ngay.
Nhìn thằng cháu xách bọc quần áo đi vào tứ hợp viện, Lâm Thanh Hoà không nhịn được bật cười thành tiếng: “Thức ăn ở nhà ông bà ngoại đâu đến nỗi nào mà mới ở có mấy tháng đã gầy xọp đi thế kia?”
Cương Tử gãi đầu cười hắc hắc: “Tại dạo này cháu cày hơi nhiều.”
Lâm Thanh Hoà nói luôn: “Tuy bây giờ còn trẻ nhưng đừng ỷ y có sức khoẻ mà coi thường. Phải chú trọng bồi dưỡng thân thể cho tốt chứ mai này già cả là khổ đấy. Để tí nữa thím bảo dì Triệu hầm bong bóng cá cho bữa tối. Cháu nhớ uống thêm vài chén nha!”
“Tuân lệnh mợ út!” Cương Tử học theo điệu bộ của anh cả, sung sướng cười tít mắt.