Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 683: Vợ chồng già
Tính ra thì hè năm nay Lâm Tú mới chính thức tốt nghiệp. Tuy bằng cấp của con bé không thể so với Chu Dương và Chu Ngũ Ni những cái đó quan trọng gì, rốt cuộc sau này vẫn được xếp vào diện có văn hoá có học thức là được rồi.
Cuối tuần được nghỉ, Lâm Tú bắt xe từ tỉnh thành về thăm nhà. Vừa bỏ túi xách xuống đã nghe mẹ nói cô Thanh Hoà đồng ý nhận nó lên Bắc Kinh làm, tốt nghiệp xong là đi luôn, khỏi cần đợi nhà trường bố trí công tác.
Đã được tới Bắc Kinh vài lần, ngắm nhìn thành phố xa hoa tráng lệ bậc nhất cả nước, tất nhiên Lâm Tú thích lắm. Thế nên canh tới tối, ước chừng đúng khoảng thời gian cô Thanh Hoà có ở nhà, con bé khấp khởi đánh một cuộc điện thoại lên thủ đô.
Vừa hay, Cương Tử đang ngồi kế bên bàn điện thoại. Nghe tiếng reng, cậu trực tiếp vươn tay nhấc ống nghe. Sau khi chào hỏi hai câu, Cương Tử liền hô to: “Mợ út ơi, có Lâm Tú gọi~~”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười tiến tới. Hai cô cháu hàn huyên một hồi lâu mới gác máy.
Đợi mợ nói chuyện xong, Cương Tử tò mò sán lại hỏi: “Mợ út, Lâm Tú định lên đây làm ạ?”
Tất nhiên Cương Tử biết Lâm Tú, nhưng chỉ dừng lại ở mức xã giao chứ không thân thiết cho lắm.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, đợi hè này ra trường con bé sẽ lên đây làm kế toán.”
Cương Tử chưng ra bộ mặt khó hiểu: “Ủa, không phải có chị Nhị Ni rồi hả thím?”
Lâm Thanh Hoà bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Vị trí kế toán thì không bao giờ sợ dư hết. Có thêm người càng bớt gánh nặng cho Nhị Ni chứ sao. Con bé phải phụ trách nghiệp vụ cho cả cái nhà máy của Vương Nguyên nữa kìa. Bận rộn đến độ chẳng có thời gian đi chơi với chồng. Lần trước cháu không nghe Vương Nguyên cằn nhà cằn nhằn than phiền vợ chỉ mải lo công việc, không quan tâm đến xỉa gì tới chồng à?!”
Cương Tử cười hắc hắc.
Ngồi cách đó không xa, Chu Thanh Bách vờ như vô tình mà hữu ý lên tiếng: “Cương Tử cũng tới tuổi kết hôn rồi nhỉ?!”
Những cái khác không nói chứ riêng về việc kết đôi Lâm Tú và Cương Tử thì anh nhiệt liệt hưởng ứng. Trên cơ bản anh cũng đồng tình với suy nghĩ “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” của chị ba Chu. Giờ cứ đánh tiếng xa gần thế đã, đợi tới khi con bé chính thức lên đây, anh sẽ phải ở sau ra sức đốc thúc cái thằng cháu đầu đất này mới được.
Tiếc rằng Cương Tử lại chẳng nhận ra ý tứ của cậu út, nó lắc đầu quầy quậy: “Không, cháu mua nhà chung cư trước cơ!”
Hiện giờ, nhà chung cư gần như đã trở thành chấp niệm của Cương Tử rồi. Nếu không hoàn thành được mục tiêu này, chắc nó tức chết mất!
Tuy nhà cậu mợ rất sang trọng, rộng rãi, sống ở đây cực kỳ thoải mái và sung sướng nhưng dẫu vậy nó vẫn quyết tâm phải tậu một căn nhà riêng cho bằng được. Chứ không lẽ cứ bám chân cậu mợ cả đời, rồi dắt díu cả vợ con nheo nhóc về đây luôn hay sao? Như vậy đâu có được, thiên hạ nhìn vào người ta cười cho chết.
Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Có mục tiêu phấn đấu là tốt, nhưng chung quy lại mua nhà cũng là để cưới vợ sinh con. Vậy thì ta linh động đảo quá trình một chút cũng đâu có gì. Nếu gặp được người thích hợp thì cứ tiến tới trước rồi hai vợ chồng cùng nỗ lực động viên nhau làm ăn, như thế có phải tốt hơn không? Lỡ may tới tận lúc già khọm mới đủ tiền mua nhà thì sao? Tới lúc đó còn ai chịu gả cho một ông già lụ khụ hả?”
Công nhận tụi trẻ bây giờ kém tắm thật. Chứ lúc anh bằng tuổi nó đã có ba thằng con trai rồi đấy!
Cương Tử gãi đầu bẽn lẽn: “Thì tại cháu chưa gặp người thích hợp mà!”
Chu Thanh Bách nhướng mày: “Cậu mợ sẽ tìm mối tốt cho, đừng có ra bên ngoài thả mồi bắt bóng lung tung đấy!”
Ôi cái này là chắc chắn rồi, Cương Tử gật đầu cái rụp không chút do dự. Được cậu mợ duyệt cho thì sướng quá còn gì. Nó để ý tất cả những mối hôn sự cậu mợ công nhận đều hạnh phúc ấm êm cả.
Nói đâu xa, ngay như vợ chồng anh Hổ Từ này, cuộc sống sung túc không thiếu thứ gì. Nó có đỏ mắt hâm mộ cũng chả với tới được. Giờ tiền mua nhà còn chưa gom góp đủ, làm sao dám mơ vợ đẹp con ngoan cơ chứ. Haizza, thời ơi là thời, mày mau tới đi, tao chắc chắn không cản đâu mà!
Thôi kệ, cứ lao động hăng say vận may sẽ tới. Sáng sớm hôm sau, Cương Tử gặm vội cái bánh bao rồi hăm hở thồ đầy một xe quần áo đi ra ngoài bày sạp.
Vì có nhiều mẫu mã trẻ trung tươi mới cộng với màu sắc sặc sỡ bắt mắt nên quầy hàng của Cương Tử nhanh chóng thu hút được sự chú ý của những người qua đường. Đợt này ngoài quần áo, Cương Tử còn nhập cả băng đô, dây cột tóc chuyên phục vụ nhu cầu làm điệu của chị em phụ nữ. Thế là chỉ trong vòng mấy tiếng buổi sáng ngắn ngủi đã bay vèo một phần ba số hàng. Kế đó, khách khứa đổ xô tới mỗi lúc một đông, ai cũng hối hả lựa chọn vì sợ chậm tay sẽ bị người khác giành mất món đẹp. Cương Tử thu tiền không biết mệt mỏi, tới lúc ngẩng đầu lên thì sạp hàng đã sạch trơn. Cậu nhẹ nhàng đứng dậy gấp gọn cái bạt lại rồi thong dong đạp xe về nhà chuẩn bị ăn bữa chiều. Kể mà mùa nào cũng chạy hàng như thế này thì chẳng mấy mà giàu sụ.
Thấy thằng cháu trai đạp xe về tới, Lâm Thanh Hoà chỉ bảo nó chạy nhanh rửa mặt mũi chân tay rồi ra ăn cơm, chứ tuyệt nhiên không hỏi han bán buôn có được hay không? Bởi chỉ cần nhìn lượng hàng nó nhập vào mỗi ngày là biết ngay chứ gì. Tính ra bày sạp vỉa hè hơi cực một tí nhưng được cái đắt khách, thậm chí thu nhập còn cao hơn cả mở cửa hàng cửa hiệu ấy chứ. Tuy nhiên cái gì cũng có thời, sau này người ta sẽ quy hoạch kinh doanh vỉa hè, không phải bạ đâu bán đó như bây giờ nữa. Vậy nên lúc này còn được phép làm thì phải tranh thủ kiếm vào một mớ, sau này đặng có số vốn xoay qua nghề khác.
Lại nói tới Chu Quy Lai và Mã Thành Dân, sau hơn hai mươi ngày công tác tại các tỉnh phía Nam, hai chú cháu đã về tới Bắc Kinh.
Ngồi trong phòng khách, Chu Quy Lai hào hứng khoe thành quả chuyến đi: “Lúc con với chú Thành Dân xuống tới nơi vừa hay đụng trúng một nhóm thương nhân khác. Họ cũng đang có ý định thu mua số lượng lớn lá trà. Nhưng mà, haha, ba mẹ thử đoán xem kết quả thế nào?”
Chu Thanh Bách điềm nhiên trả lời: “Nông dân không đồng ý bán?!”
Chu Quy Lai dựng đứng ngón tay cái, nháy mắt khen ngợi: “Ba đoán chí phải! Đúng vậy, họ chỉ chấp nhận cung ứng hàng cho độc nhà mình thôi.”
Trên thực tế, người nông dân trồng trà rất trọng chữ tín, họ tuyệt đối không phải cái dạng thấy tiền sáng mắt. Một khi đã thoả thuận trong vòng 5 năm chỉ giao hàng cho một mình Lâm Thanh Hoà là họ sẽ quyết giữ lời hứa tới cùng. Với lại bọn thương nhân ép giá ghê lắm, thông thường chúng chỉ trả sáu phần hoặc cùng lắm là tám phần so với cái giá Lâm Thanh Hoà đề ra. Không chỉ có vậy, Lâm Thanh Hoà còn tuyên bố mỗi năm dựa vào giá cả thị trường, cô sẽ điều chỉnh nâng mức giá để đảm bảo lợi ích lớn nhất cho bà con nông dân. Đấy, mọi thứ rõ ràng, rành mạch như vậy, đến đứa ngốc cũng biết nên chọn ai bỏ ai, bởi vậy chả cần phải hỏi cũng biết chắc chắn tất cả người trồng trà đều đồng lòng gạt những lái buôn khác sang một bên, chỉ bán cho một mình Lâm Thanh Hoà.
Còn về phần Lâm Thanh Hoà, cô chấp nhận trả giá cao, ăn lời mỏng chỉ với một mục đích duy nhất đó là giữ chặt chân hàng. Trong làm ăn kinh doanh, nguồn hàng giữ vị trí then chốt quyết định vận mệnh của cả một doanh nghiệp. Chỉ khi nào nắm trong tay nguồn cung ứng chất lượng và ổn định thì mới có thể nghĩ tới việc phát triển lớn mạnh và bền vững.
Bên cạnh đó, lần này Lâm Thanh Hoà còn đặc biệt gửi tặng rất nhiều bào ngư, hải sâm, vi cá. Khỏi phải nói, bà con nông dân mừng rỡ vô cùng, chưa bao giờ họ bắt tay hợp tác với một thương nhân tử tế, hào phóng và rộng rãi đến vậy. Thế này họ chỉ muốn ký hợp đồng với cô ấy suốt đời chứ làm gì có chuyện bán cho đám thương lái khác.
Vậy nên, có thể nói chuyến khảo sát lần này diễn ra vô cùng thuận lợi. Mã Thành Dân và Chu Quy Lai được những người dân ở đó đón tiếp cực kỳ nồng hậu và nhiệt tình. Họ dắt hai chú cháu đi thăm khắp các đồi chè xanh bát ngát, đồng thời khẳng định chắc nịch chất lượng cũng như sản lượng vụ này không hề thua kém những vụ trước. Khi nào thu hoạch xong, họ sẽ lập tức đóng gói rồi gửi tới Bắc Kinh.
Sau khi kể hết cuộc hành trình, Chu Quy Lai kết lại một câu: “Vẫn là mẹ xuất chiêu lợi hại, dễ dàng đánh bay mọi đối thủ!”
Ngẫm nghĩ thế nào, cậu lại quay sang nháy mắt với ba: “Ba, cưới được người vợ như mẹ có phải ba cảm thấy thành tựu lắm đúng không?”
Chu Thanh Bách nhướng mày, thâm ý liếc thằng con trai một cái.
Anh biết, đằng sau lưng có nhiều kẻ ganh ghét nói anh “bám váy vợ”, kỳ thực Chu Thanh Bách không phủ nhận và cũng chẳng lấy làm xấu hổ. Vì trên cơ bản, đâu phải ai cũng có khả năng cưới được một cô vợ tài giỏi để mà ăn bám, đúng không?
Chu Thanh Bách chả những không tự ti mà còn cảm thấy hưởng thụ là đằng khác. Anh chẳng cần nhọc lòng lo lắng bất cứ chuyện gì. Chỉ cần hoàn thành đúng chức trách cũng như bổn phận làm chồng làm cha, làm cái trụ cho gia đình này và quan trọng nhất là không kéo chân vợ, để vợ tự do phát triển theo ý thích.
Tâng bốc ba xong, Chu Quy Lai không quên sà qua nịnh nọt mẹ, nói cái gì mà lấy vợ phải lấy người như mẹ, còn không thì ở vậy cho xong.
Lâm Thanh Hoà bĩu môi xua tay: “Còn lâu con mới có phúc bằng ba con. Chờ mà ế suốt đời đi nhé.”
Hiển nhiên, lời này khiến Chu Thanh Bách vui như mở cờ trong bụng. Anh đường hoàng thưởng cho vợ một ánh nhìn toé lửa tình.
Ngay lập tức, Lâm Thanh Hoà đá lông nheo, đáp trả ông xã bằng một nụ cười ngọt ngào khiến ai nhìn vào cũng phải tan chảy.
Ôi ôi, mù mắt chó con rồi!!! Chu Quy Lai ghét bỏ đưa tay che mắt rồi thầm than trời, trần đời nó chưa thấy cặp vợ chồng già nhà nào tình tứ như hai anh chị nhà mình. Sểnh một cái là thể hiện tình cảm, huhu, ba mẹ có thể thương tình cho thằng con trai chưa có mảnh tình vắt vai mà tém tém lại một chút được không?! Khổ thân con quá mà….