Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 684: Thay đổi
Thấm thoát đã sắp tới thời điểm hai vợ chồng Chu Tam Ni tách ra riêng. Tất nhiên Lâm Thanh Hoà không hề có ý ngăn cản hay giữ chúng nó lại bởi bất cứ đứa cháu nào có năng lực phát triển cô đều ủng hộ nhiệt tình. Và cũng vì lý do này cho nên hôm nay cô mới chủ động gọi Hứa Thắng Cường sang đây nói chuyện.
Quan sát hơn một năm trời, đến bây giờ Lâm Thanh Hoà có thể khẳng định Hứa Thắng Cường là thật lòng muốn thay đổi. Nếu đã như vậy, cô không ngại tạo điều kiện cho nó phát triển thêm. Nói gì thì nói Lâm Thanh Hoà cô đâu đến đận máu lạnh vô tình. Nếu quả thực nó vẫn giữ cái kiểu cách bố láo bố lếu như trước đây thì kể cả có chết trước mặt cô cũng không thèm cứu. Nhưng giờ đây nó đã biết quay đầu, biết suy nghĩ và nỗ lực phấn đấu, vậy thì người làm mợ út này sẵn sàng giúp đỡ thôi.
Rót cho thằng cháu ly trà, Lâm Thanh Hoà trực tiếp nói vào việc chính: “Hôm nay mợ út gọi cháu sang đây là để hỏi xem cháu có muốn đổi chỗ làm hay không. Sắp tới Ái Quốc và Tam Ni sẽ tách ra kinh doanh riêng. Cho nên tiệm hải vị đang thiếu người trông coi. Tất nhiên lương thưởng và đãi ngộ đều cao hơn tiệm sủi cảo. Cháu suy nghĩ đi, xem có muốn chuyển qua bên này làm không?”
Vì chuyện này quá mức bất ngờ nên Thắng Cường ngồi nghệt mặt như phỗng, mãi sau mới do dự hỏi: “Thế còn tiệm sủi cảo thì sao ạ?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Thì giao lại cho cậu út cháu là được rồi. Cái quán đó không quan trọng, mở ra cốt để cậu cháu giết thời gian thôi.”
Hiện tại thu nhập của Hứa Thắng Cường là 130 đồng một tháng. Tất nhiên so với mức sống đắt đỏ ở thủ đô thì từng đó chỉ dừng lại ở mức tạm chấp nhận. Nhưng với công việc bán sủi cảo tương đối nhẹ nhàng, không đòi hỏi bất cứ kỹ năng hay nghiệp vụ gì thì 130 đồng quả là con số lý tưởng.
Còn nếu Thắng Cường chấp nhận chuyển sang làm ở tiệm hải vị thì mức lương nó được hưởng sẽ là 180 đồng, tức là tăng hẳn 50 đồng mỗi tháng.
Và đương nhiên, trước lời mời chào hấp dẫn như vậy Hứa Thắng Cường đồng ý ngay.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười nói tiếp: “Cương Tử đang tích cóp để mua nhà chung cư đấy. Còn cháu, đã có tính toán gì chưa?”
Hứa Thắng Cường hết hồn, mãi sau mới cười gượng: “Đắt như thế đời nào cháu mua nổi!”
Lâm Thanh Hoà động viên: “Thì làm được bao nhiêu cứ tiết kiệm lên, đến lúc đó thiếu đủ thế nào mợ sẽ cho vay thêm. Dù sao có được một căn hộ ở đây cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
Quả thực Hứa Thắng Cường không ngờ mợ út sẽ nói ra những lời này. Niềm vui đến quá đột ngột khiến cậu chàng nhất thời không biết nên phản ứng sao cho phải. Hứa Thắng Cường nở nụ cười yếu ớt rồi khấp khởi nói: “Cháu cám ơn mợ út…vậy sau này, cháu có thể gửi tiền lương nhờ mợ giữ giùm không ạ?”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Việc gì phải gửi mợ, đi mở cái sổ tiết kiệm rồi hàng tháng bỏ vào đấy có phải yên tâm hơn không.”
Sau khi thống nhất xong xuôi, Lâm Thanh Hoà liền sang đánh tiếng với vợ chồng Lý Ái Quốc để Hứa Thắng Cường tới đây học việc một thời gian. Về vấn đề ăn uống thì nó cứ ăn luôn bên này cho tiện, Lâm Thanh Hoà sẽ gửi tiền cơm.
Chu Tam Ni ngại lắm, nhất định không chịu thu tiền. Nói cái gì mà nhờ chú thím tư thương xót nên hai vợ chồng mới có cơ hội lên Bắc Kinh đổi đời. Chưa trả ơn được chú thím cái gì đã vội bỏ ra ngoài làm riêng….
Lâm Thanh Hoà phất tay trực tiếp ngắt lời cháu gái. Quan điểm của cô rất rõ ràng, việc nào ra việc nấy sòng phẳng rạch ròi. Huống hồ ngay từ ngày đầu tiên cô đã nói rất rõ rồi mà, chỉ cần đứa nào có đủ năng lực, đủ tự tin thì cứ việc vươn cánh bay cao bay xa, hai vợ chồng cô luôn luôn khuyến khích và ủng hộ hết mình.
Gớm, cái con bé Tam Ni đến là cả nghĩ, phải nói hết nước hết cái nó mới thả lỏng được đôi chút.
Và thế là ngay ngày hôm sau, Hứa Thắng Cường chính thức chuyển sang tiệm hải vị vừa học vừa làm. Hai vợ chồng Tam Ni rất nhiệt tình chỉ dạy. Đặc biệt là Lý Ái Quốc, đứng quầy mấy năm nay, ít nhiều gì cũng tích luỹ được chút kinh nghiệm riêng nhưng có bao nhiêu là anh đem ra truyền thụ bằng sạch, tuyệt đối không hề giấu diếm một tí nào. Thậm chí hai vợ chồng anh còn bàn nhau ở lại đây thêm nửa năm, đợi tới khi nào Hứa Thắng Cường thực sự thành thục thì mới rời đi.
Đáp lại sự nhiệt tình của vợ chồng anh chị, Hứa Thắng Cường rất nỗ lực học tập. Anh rể nói cái gì, cậu đều nghiêm túc ghi nhớ và nhất mực làm theo. Và tất nhiên, cậu sẽ toàn tâm toàn ý làm công cho nhà cậu út chứ không hề có ý định mở cửa hàng cửa hiệu gì hết. Cuộc sống trước đây đủ sóng gió bão bùng rồi, giờ cậu chỉ muốn sống những ngày tháng an ổn, yên bình thôi.
Hôm nay, Hứa Thắng Mỹ rảnh rỗi nên tính qua tiệm sủi cảo kiếm thằng em. Nhưng tới nơi mới biết tin nó đã chuyển qua làm tại tiệm hải vị. Hứa Thắng Mỹ tức tốc vòng sang bên này. Vừa nhìn thấy thằng em đang lúi húi khuân đồ, Hứa Thắng Mỹ gọi giật giọng.
Nghe thấy tiếng chị, Hứa Thắng Cường bỏ đồ xuống rồi chạy ra hỏi: “Có việc gì mà chị tới tận đây?”
Hứa Thắng Mỹ hừ hừ: “Sao đang yên đang lành lại chạy sang bên này làm hả?”
Hứa Thắng Cường đáp: “Thì mợ bảo em chuyển.”
Hứa Thắng Mỹ nhíu mày khó chịu: “Bảo mày về cửa hàng của chị thì mày không chịu lại đi làm trâu làm ngựa cho người khác, coi bộ hớn hở quá nhỉ? Trước đây cũng từng là chủ cả, cũng biết rất rõ làm một mình sướng biết bao nhiêu, vừa kiếm được nhiều vừa tự do tự tại nhưng thế quái nào mày cứ thích đâm đầu đi làm thuê thế hả?”
Lại nữa, có mỗi chuyện này mà cứ cằn nhằn hoài, lần nào gặp cũng nói. Hứa Thắng Cường chép miệng tỏ thái độ mất kiên nhẫn: “Chị, em không muốn mở cửa hàng nữa, mệt lắm. Sống như bây giờ là khá tốt rồi, em thấy rất hài lòng nên chị cứ kệ em đi!”
Ở đây có cậu mợ chăm sóc từ A đến Z, chẳng cần nhọc lòng mệt óc suy tính bất cứ cái gì. Thực lòng mà nói, từ sau khi ly hôn về cầu cứu cậu út, Hứa Thắng Cường mới thực sự thấy mình giống một con người, chứ trước đó nó chẳng khác nào một thằng ngợm. Trong suốt một năm làm việc tại tiệm sủi cảo, ngày nào cậu út cũng xách cho nó một cặp lồng cơm với đầy ắp thịt cá. Tuy tính cậu út vẫn lạnh lùng ít nói như vậy nhưng nó thực sự cảm nhận được sự quan tâm và tình thương vô bờ bến. Nó bất giác nhớ về những ngày tháng khi xưa…thôi chuyện đã qua cho qua đi, giờ nó chỉ muốn sống thế này, không cần đổi khác gì nữa!
À quên mất, giờ nó cũng có mục tiêu phấn đấu rồi, đó là tích cóp tiền mua nhà chung cư. Hôm bữa mợ út khuyên phải có cái nhà an cư thì mới yên tâm làm ăn được. Công nhận mợ nói chí phải, chứ cứ sống bấp bênh thế này nghe chừng không ổn lắm. Sau khi thiết lập được mục tiêu bỗng nhiên nó thấy cuộc sống ý nghĩa hơn hẳn. Mỗi buổi sáng thức dậy cảm thấy cả cơ thể tràn đầy năng lượng chứ không còn cái cảm giác uể oải chán chường như ngày xưa nữa.
Thế nhưng Hứa Thắng Mỹ lại không nghĩ như vậy: “Một tháng có hơn trăm đồng mà đã thoả mãn được em rồi cơ à? Bây giờ giá cả thị trường tăng vọt, cái gì cũng đắt đỏ muốn chết. Em định sống lay lắt với cái đồng lương còm cõi này đến bao giờ? Rồi có nghĩ đến việc thành gia lập thất, lấy vợ sinh con không hả?”
Hứa Thắng Cường mệt mỏi: “Chị à, thu nhập của em không hề thấp. Ngoài kia còn đầy người thấp hơn nhiều. Em đã nói rồi, em chỉ cần một cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng, không nhất thiết mỗi ngày phải mâm cao cỗ đầy, thịt cá phủ phê. Em biết, hiện giờ cuộc sống của chị rất sung túc. Nhưng có điều này nói ra sợ chị không vui nhưng em thấy anh rể mới cũng không được tốt cho lắm đâu. Em khuyên chị nên để ý một chút.”
Kỳ thực Thắng Cường không hề tán đồng mối hôn sự của chị gái nhưng chị ấy thích, cứ nhất quyết phải gả bằng được nên cậu cũng chẳng có cách nào can thiệp.
Hiển nhiên, nghe được lời này, Hứa Thắng Mỹ tức giận vô cùng. Cô ta nói mà như rít qua kẽ răng: “Chuyện của chị không cần mày xen vào! Hôm nay chị tới đây là để khuyên mày mở to mắt ra, đừng để người đàn bà kia lừa, rồi cả đời bị trói vài cái cửa hàng cỏn con này. Rõ ràng mày vẫn có người chị ruột này mà, cớ gì cứ phải chạy theo người đàn bà đó hả?!”
Hứa Thắng Cường nhíu mày: “Chị nói năng thế mà nghe được à? Người đàn bà nào? Đó là mợ út! Hơn nữa mợ không hề ngăn cản em tự mình ra riêng. Chẳng qua chính bản thân em không muốn thôi!”
Không chỉ nó mà cả những người khác cũng vậy. Xuất phát điểm, hai anh em Hổ Tử Cương Tử đều làm thuê cho cửa hàng nhà mợ. Nhưng rồi sau đó bọn họ đều tự do phát triển theo con đường riêng, người mở cửa hàng, người bày sạp bán quán. Tất cả mợ đều ủng hộ nhiệt tình. Như thế nào qua miệng chị Thắng Mỹ lại thằng mợ ép uổng, buộc nó vào một cửa hàng con con làm thuê cả đời?
Hơn nữa, Hứa Thắng Cường có thể cảm nhận được mợ út đã dần dần tiếp nhận mình- một thằng cháu ngỗ nghịch nhưng biết quay đầu hối cải. Vì nếu không thực sự tin tưởng thì không bao giờ có chuyện mợ giao cho nó quản lý cái cửa tiệm kinh doanh loại mặt hàng cao cấp, giá thành đắt đỏ với mức doanh thu hàng chục ngàn mỗi tháng.
Hứa Thắng Mỹ gần như không dám tin vào tai mình, cô mở lớn mắt nghi ngờ hỏi: “Thắng Cường, không lẽ em đã quên trước đây bà ta máu lạnh vô tình tới mức nào rồi sao?”
Hứa Thắng Cường chép miệng thở dài: “Đó là bởi vì chúng ta sai trước. Hơn nữa cậu mợ út không phải là cha là mẹ, đâu có trách nhiệm và nghĩa vụ lo lắng cũng như giải quyết mọi vấn đề cho chúng ta. Chị à, chuyện đã qua lâu rồi, chị đừng giữ mãi trong lòng, cuộc sống là phải tiến lên chứ.”
Hứa Thắng Mỹ hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc rồi nói sang chuyện khác: “Lần trước chị gọi điện cho mẹ, mẹ bảo đã tìm được một người rất thích hợp, kêu em bố trí thời gian về quê xem mắt.”
Hứa Thắng Cường suy nghĩ giây lát rồi nói: “Thôi, em tin vào mắt nhìn người của mợ hơn. Đợi sau này em bảo mợ tìm cho em cũng được.”
Cái thằng ngu ngục này, một câu mợ út hai câu mợ út. Bà ta cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì rồi à? Hứa Thắng Mỹ bực đến độ không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa. Cô ta lập tức xoay người, nện giày cao gót, hậm hực bỏ đi.
Bất chợt bắt gặp buồng điện thoại công cộng bên vệ đường, Hứa Thắng Mỹ vội vàng lao vào, điên cuồng bấm số ở quê, phải xả cái cục tức này ra mới được chứ không nghẹn chết mất. Vốn tưởng hai mẹ con sẽ cùng chung chiến tuyến thi nhau lên án, nói xấu cái bà mợ út kia nhưng không ngờ sau khi nghe nó lải nhải một thôi một hồi, mẹ nó chỉ nói mỗi một câu: “Cứ nghe theo lời thằng Cường Tử đi, nhờ mợ út tìm cho nó một người cũng được.”
“Cái gì?” Hứa Thắng Mỹ nhất thời sửng sốt.
Đầu dây bên kia, Chu Hiểu Quyên khẽ thở dài: “Mẹ cũng mới hay tin cái cô gái kia cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Hôm bữa mới vụng trộm với thằng khác ở ruộng bắp, bị người ta đi qua vô tình bắt được. Hỏi ra mới biết cô ta muốn trao cái ngàn vàng cho mối tình đầu trước khi phải gả cho Thắng Cường nhà mình.”
Cũng may mọi chuyện vỡ lở bung bét bằng không lại một lần nữa Thắng Cường rước phải hạng lẳng lơ, lăng loàn về nhà. Với cái ngữ đấy thì “vắng chồng nó lại có chồng, làm gì mà chịu nằm không một mình”. Đến lúc đó thì đúng là gia môn bất hạnh, gia đạo bất an!