Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 685: Nam nữ chính
Hứa Thắng Mỹ tức điên, mắng xa xả vào điện thoại, chất vấn mẹ tại sao ngay từ đầu không cẩn thận soi xét cho đàng hoàng tử tế mà lại chọn bừa chọn đại để suýt chút rước cái ngữ lăng loàn về làm dâu? Nói xong, không đợi mẹ trả lời, Hứa Thắng Mỹ dập ống nghe “bộp” một tiếng, rồi tức giận bỏ về. Cô không thèm nói nữa, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ quan tâm tới chuyện của Hứa gia nữa, hết thằng Thắng Cường rồi giờ cả mẹ đều cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời, ừ nếu thích bám váy cái bà mợ út kia thì cứ bám đi, rồi tới lúc trắng mắt ra thì đừng có mà khóc lóc than vãn!
Bên này, Hứa Thắng Cường cũng tranh thủ chút thời gian gọi cho mẹ. Cậu trình bày rằng có lẽ từ rày về sau không thể gửi tiền về được nữa vì phải tích cóp tiền lương đặng mua căn nhà nho nhỏ trên thủ đô.
Vốn yêu quý con trai như vàng mười, giờ nghe nói nó chí thú làm ăn rồi lại còn định mua nhà mua cửa, Chu Hiểu Quyên mừng quýnh. Chị vội vàng nói: “Được được, con không cần phải lo cho cha mẹ. Số tiền trước đây con gửi về mẹ vẫn giữ hết lên đây này. Khi nào định mua nhà thì báo mẹ một tiếng, mẹ sẽ gửi lên đó cho con.”
Hứa Thắng Cường nói: “Không cần đâu mẹ, mợ út bảo tới khi ấy thiếu đủ thế nào mợ sẽ cho con vay thêm rồi sau này từ từ trả sau cũng được.”
Chu Hiểu Quyên ngỡ ngàng: “Cái gì? Mợ út nói với con như vậy thật hả?”
Hứa Thắng Cường xác nhận: “Vâng, đúng vậy.”
Chu Hiểu Quyên ngập ngừng hỏi: “Mợ…mợ út chịu tha thứ cho con rồi sao?”
Hứa Thắng Cường cười cười: “Trước đây là do con không ngoan nên mợ út mới không thèm quan tâm, chứ nếu con biết suy nghĩ, chịu tiến bộ thì tất nhiên mợ sẽ không trách con rồi.”
Chu Hiểu Quyên có phần lắp ba lắp bắp: “Lần trước ấy, cái lần mà con xảy ra chuyện…vì lo lắng quá nên mẹ…mẹ phản ứng có phần hơi gay gắt. Không biết mợ út con bây giờ đã bỏ qua cho mẹ chưa nữa.”
Rất tiếc lời này không tới tai Lâm Thanh Hoà, chứ nếu cô nghe được thì cũng chỉ cười xoà cho qua mà thôi. Đời nào có chuyện bỏ qua hay không bỏ qua mà cái chính là cô không thích giao thiệp với người như bà chị Chu HIểu Quyên.
Trước đây khi còn ở quê, một năm chỉ gặp mặt nhau một hai lần vào dịp lễ Tết, lại không đụng chạm chuyện lớn nhỏ gì nên về cơ bản Lâm Thanh Hoà cảm thấy con người Chu Hiểu Quyên cũng được. Nhưng càng tiếp xúc và nhất là sau sự việc của Hứa Thắng Cường thì Lâm Thanh Hoà nhận định đây là người không phân rõ trắng đen phải trái, tốt hơn hết là không nên dây vào.
Thế nên hôm nay Chu Hiểu Quyên gọi điện thoại lên, vừa xưng tên một cái là Lâm Thanh Hoà lập tức chuyển máy cho chồng.
Chu Thanh Bách cũng chỉ nói đôi, ba câu lấy lệ vì anh thực sự đã quá thất vọng về người chị gái này rồi. Ai đời con cái lại đi uy hiếp cha mẹ, mà nếu chỉ vì một phút xúc động nhất thời thì không nói làm gì đằng này chị ta dám đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ thật. Cũng chính vì vậy mà hai cụ buồn bã rồi đổ bệnh mất mấy ngày trời. Rất may sức khoẻ không có vấn đề gì đáng ngại nhưng sự tổn thương về mặt tinh thần sẽ mãi mãi không thể nào phai nhạt được. Bởi vậy, kể cả lần này chị gái đã chủ động gọi lên thì Chu Thanh Bách cũng chỉ miễn cưỡng tiếp vài câu, thông báo cha mẹ vẫn khoẻ rồi cúp máy.
Đợi chồng nói chuyện xong, Lâm Thanh Hoà mới hỏi: “Chị ấy gọi có việc gì thế anh?”
Mặc dù Chu Hiểu Quyên không hề đề cập nửa lời nhưng Chu Thanh Bách có thể dễ dàng đọc vị chị gái mình, vậy nên vợ hỏi là anh trả lời luôn: “Chắc đang muốn giảng hoà với Chu gia.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Giảng hoà hay không giảng hoả thì giờ cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”
Có lẽ chị ta đã nghe nói tình hình của Hứa Thắng Cường nên mới hấp ta hấp tấp gọi điện lên đây nhưng kể ra thì việc đó không cần thiết cho lắm. Bởi lẽ chỉ cần Thắng Cường tích cực làm việc tự nhiên cô sẽ tạo mọi điều kiện trong khả năng, còn nếu nó lười biếng, không chịu cố gắng thì dĩ nhiên sẽ bị sa thải ngay tức khắc. Cô là cô chẳng lưu tình hay nể nang ai bao giờ.
Và Chu Thanh Bách cũng vậy, tuy không nói ra miệng nhưng trên thực tế anh khá bất ngờ trước thái độ cởi mở của vợ mình đối với Cường Tử, thậm chí nếu nói vượt ngoài mong đợi cũng không ngoa chút nào.
Quả thực, cuộc sống hiện tại quá đỗi bình yên và êm ả, mọi thứ đang đi đúng theo quỹ đạo hạnh phúc. Đúng là đời người chẳng mong gì cao sang, chỉ mong được sống vui vẻ và an nhiên tự tại như thế này là đủ rồi.
Cứ thế, dòng chảy thời gian êm đềm trôi qua…
Hôm nay, trời đêm tháng sáu hiu hiu gió, Lâm Thanh Hoà đang ngồi trong sân nghỉ ngơi thư giãn thì con trai và con dâu từ phương xa đánh điện trở về. Khỏi phải nói, người sắp lên chức bà nội vui mừng cỡ nào. Cô hết hàn huyên, tâm sự với Ông Mỹ Gia rồi lại quay sang dặn dò Chu Khải. Cỡ mấy chục phút sau, mấy mẹ con mới lưu luyến nói lời tạm biệt.
Đúng lúc này ngoài cổng lớn truyền vào tiếng xe ba gác, thì ra anh chàng Cương Tử đi làm về. Vì là mùa hè nên cậu chàng bày hàng khá trễ, hầu như ngày nào cũng phải gần 9 giờ tối mới về tới nhà.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hiền hậu: “Trong bếp có bắp luộc đấy Cương Tử, vào lấy ăn cho đỡ đói.”
“Vâng, cháu tắm một cái cho mát đã mợ ạ, nay nóng quá.” Cương Tử toét miệng cười rồi lanh lẹ đi ra giếng xối ùm ùm mấy xô nước, thay bộ quần áo sạch sẽ thoải mái rồi mới đi vào ngồi xuống bên cạnh mọi người.
Chu Quy Lai cong khoé miệng trêu: “Xồi ôi, hè đến coi bộ nước da anh càng thêm đậm đà nhể, buổi tối là đúng kiểu tệp màu với đêm đen luôn ấy. Này em bảo, anh phải chú ý dưỡng da vào chứ cứ thế này gái nó chê đấy, có khi không lấy được vợ đâu.”
Cương Tử phất tay chẳng thèm để ý: “Ôi kệ xừ nó đi, da anh trước giờ vẫn vậy mà. Có dưỡng cũng chẳng trắng hơn được tí nào.”
Lâm Thanh Hoà cũng góp vui: “Làm gì đen lắm đâu, đàn ông con trai da dẻ phải như vậy nhìn mới nam tính chứ. Ngày xưa nước da của cậu út cháu cũng giống vậy, thím thấy đẹp mà, đừng nghe thằng ba nói linh tinh.”
Cái này không phải Lâm Thanh Hoà an ủi Cương Tử mà sự thật đúng là như thế. Nhớ khi xưa, cái hồi vẫn còn làm ruộng ở dưới quê, Chu Thanh Bách cũng sở hữu nước da màu đồng cổ, kết hợp cùng thân hình vạm vỡ múi nào ra múi đó….ôi chu choa, phải nói là đẹp hú hồn…chả thế mới có người mê như điếu đổ.
Giờ đây cuộc sống an nhàn hơn, công việc chủ yếu ở trong nhà không cần phải dãi nắng dầm sương nên Chu Thanh Bách đã trắng lên không ít. Mà công nhận trắng trẻo nhìn anh trẻ ra bao nhiêu, lại có nhiều thời gian tập luyện thể dục thể thao, duy trì vóc dáng cùng phong độ cho nên mặc dù đã chung sống với nhau nhiều năm thì Lâm Thanh Hoà vẫn không tài nào rời mắt khỏi ông xã và dường như càng ngày càng u mê không lối thoát.
Nghe mẹ khen ba không ngớt, Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Mẹ ơi, gu thẩm mỹ bây giờ khác rồi, các cô gái thời nay thích kiểu con trai trắng trẻo, thư sinh cơ.”
Lâm Thanh Hoà lại một lần nữa bỏ qua ý kiến của thằng hấp nhà mình, cô quay sang nói với Cương Tử: “Cái thằng này nó huyên thiên lắm, mặc kệ nó đi. Cháu cứ tập trung kiếm tiền là được không cần để tâm tới mấy thứ vớ vẩn này đâu.”
Cô vừa dứt lời thì TV trong phòng khách truyền ra nhạc hiệu quen thuộc…
“Đây hành lý anh mang, tôi cầm cương dắt ngựa. Nhìn ngắm trời cao chập chùng, lòng lo lắng không yên. Đường thỉnh kinh thật xa, không ngại hiểm nguy gian khó. Ngày tháng cùng năm trôi dần. Ngọt bùi đắng cay đều qua, biết đi hướng nào về đâu…..”
Thế là cuộc bình loạn về tiêu chuẩn thẩm mỹ ngay lập tức khép lại. Mọi người lục túc kéo nhau vào trong nhà, ai ngồi vào vị trí người ấy chuẩn bị đón xem bộ phim được mong chờ nhất - Tây Du Ký. Phải nói là bộ phim này có ma lực kinh khủng khiếp, từ trẻ nhỏ cho tới người già không ai là không mê năm thầy trò Đường Tăng. Mà nói đâu xa, ngay như Lâm Thanh Hoà đây thôi, mặc dù đã xem nhiều đến nỗi thuộc lòng cả kịch bản rồi nhưng mỗi tối cô vẫn dán mắt vào TV theo dõi không sót một tập nào.
Nhìn chồng con vừa xem vừa bàn luận hăng say, Lâm Thanh Hoà bất giác nở một nụ cười mãn nguyện, ước gì ngày tháng cứ nhẹ nhàng thong dong như này thì tuyệt vời biết bao….
Thế nhưng, khoảng trung tuần tháng sáu, Lâm Thanh Hoà bất ngờ nhận được một cú điện thoại không báo trước.
Đầu dây bên kia là giọng một nam thanh niên trẻ tuổi: “Alo, cháu chào dì Lâm, cháu là Hàn Húc Kiệt đây, dì còn nhớ cháu không ạ?!”
Lâm Thanh Hoà thoáng giật mình rồi thầm nghĩ, quên ai chứ làm sao quên được nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết, đồng thời cũng là kẻ thù không đội trời chung của ba thằng con nhà cô. Tuy nhiên, phải công nhận một điều cô có ấn tượng khá tốt với chàng thanh niên này. Thêm nữa, diễn biến cốt truyện giờ đây đã đổi khác rất nhiều, hiện tại cả ba đứa con cô đều đang đi trên con đường chính nghĩa bằng phẳng, tuyệt đối không đối chọi với kỷ cương phép nước thành ra Lâm Thanh Hoà không ngại thậm chí rất vui khi gia đình mình có một người bạn chí khí và khảng khái như đồng chí Hàn Húc Kiệt đây.
Sau hai giây ổn định lại cảm xúc, Lâm Thanh Hoà cười chào rồi bắt chuyện rất nhiệt tình và vui vẻ.
Thấy dì Lâm vẫn còn nhớ mình, Hàn Húc Kiệt vui lắm. Anh bắt đầu hỏi thăm sức khoẻ các thành viên trong gia đình rồi hỏi han tình hình cậu bạn Chu Khải đã lâu không gặp.
Lâm Thanh Hoà kể khái quát sơ qua rồi hỏi cậu ấy hiện tại đang công tác ở đơn vị nào?
Hàn Húc Kiệt nhất nhất trả lời, sau đó hồ hởi thông báo mấy ngày nữa sẽ có một chuyến công tác trên Bắc Kinh, hẹn khi đấy sẽ ghé thăm chú dì và gia đình.
Nghe vậy, Lâm Thanh Hoà nhiệt tình mời: “Thế tới nhà dì ở đi. Cụ thể là hôm nào cháu đến, để dì bảo thằng ba ra ga đón nhé.”
Hàn Húc Kiệt lịch sự từ chối: “Dạ thôi, không cần phiền thế đâu dì ạ. Dì cứ cho cháu địa chỉ rồi cháu sẽ tự tìm tới.”
Lâm Thanh Hoà liền đọc địa chỉ nhà mình cho cậu ấy ghi lại, sau đó mới treo điện thoại.
Vì nhà sắp có khách nên Lâm Thanh Hoà rất tự nhiên thông báo với chồng và con trai.
Chu Quy Lai nhếch mép tỏ ý mình đã biết từ trước: “Con biết anh Húc Kiệt sẽ tới chơi mà lại.”
Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi: “ủa, sao con biết?”
Chu Quy Lai cười: “Thì chính con là người cho số điện thoại mà. Mẹ còn nhớ cái lần mẹ sai con đi đưa đồ cho anh chị cả không? Lần đó ở trên xe lửa con gặp một cô gái, trong lúc nói chuyện phiếm tình cờ phát hiện cô ấy có quen với anh Húc Kiệt, thế là con bèn ghi số điện thoại nhà mình ra giấy nhờ cô nàng chuyển giúp.”
Lâm Thanh Hoà chỉ ậm ừ cho qua chứ thực tình không để ý lắm. Vậy nên, mãi tới hôm Hàn Húc Kiệt dẫn Chung Tình tới nhà chơi, Lâm Thanh Hoà mới choáng váng nhận ra hình như mình đã bỏ sót điều gì thì phải. Nhất là khi thấy thằng Quy Lai hí hoáy chải chuốt làm đẹp cả nửa buổi trời cộng thêm thái độ tiếp đón vồn vã quá mức bình thường là Lâm Thanh Hoà đoán 8, 9 phần cô gái mà thằng con nhà mình gặp trên chuyến xe lửa hôm đó chính là nữ chính rồi.
Tới đây, Lâm Thanh Hoà thầm cảm tạ trời đất vì Hàn Húc Kiệt bận rộn công việc, chỉ có thể ghé chơi một tí buổi chiều rồi lại phải vội vàng đi ngay.
Cô cố gắng đè nén mọi cảm xúc, để thằng ba lấy xe nhà tiễn Chung Tình cùng Hàn Húc Kiệt ra ga rồi tí về mới xử lý thằng nhãi ranh này sau.
Y như rằng, Chu Quy Lai vừa hớn hở bước chân vào cửa đã bị một chiêu xoắn lỗ tai thần chưởng của mẹ làm cho nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngúm.
Cậu chàng vừa nghiêng đầu vừa la oai oái: “A…a…a mẹ mẹ đau con…”
Lâm Thanh Hoà nghiêm giọng quát: “Con thành thật khai hết ra cho mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế nào, nói!”