Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 686: Tác hợp uyên ương
Trăm ngàn lần Lâm Thanh Hoà không thể ngờ thế quái nào thằng ba nhà mình và nữ chính lại gặp nhau được nhỉ?! Rõ ràng cốt truyện đã bị cô xoay chuyển lung tung beng rồi cơ mà.
Tất nhiên, Lâm Thanh Hoà cô đâu dám chống lại ý trời, cô biết sớm hay muộn chúng nó sẽ phải chạm mặt nhau thôi nhưng chỉ là cô không tưởng tượng được cuộc gặp gỡ lại diễn ra thật tình cờ và thật bất ngờ tới vậy. Vả lại không khó để nhìn ra thằng ba thực sự có cảm tình với cô gái tên Chung Tình kia. Đã dặn rát cổ nổ hầu là phải tránh xa con gái họ Chung rồi, thế mà nó dám dối gạt cả mẹ, hỏi vậy có điên tiết không có chứ! Con với chẳng cái!
Càng bực Lâm Thanh Hoà càng siết mạnh tay.
Chu Quy Lai biết lần này đã trót chọc giận mẹ, thế là cậu chàng không dám giấu diếm, vội vàng thuật lại đầu đuôi sự việc hỗ trợ bắt cướp rồi cuộc nói chuyện trên chuyến tàu hôm đó. Kể xong, Chu Quy Lai hổn hển nói: “Mẹ à, mẹ đừng hiểu lầm, con không hề có ý gì với Chung Tình. Lời mẹ dặn con vẫn nhớ kỹ mà, con thề đấy…mẹ~ tai con sắp đứt rồi….”
Nghe thằng con kêu la bể trời, Lâm Thanh Hoà mới buông lỗ tai nó ra rồi hừ lạnh: “Mày thử có ý gì với người ta đi, để xem mẹ có đánh gãy chân mày ra không. Rõ ràng vừa nhìn vào là thấy con bé với Húc Kiệt có tướng phu thê rồi. Mẹ cảnh cáo mày đấy, đừng có mà xớ rớ xen vào nếu không thì đừng trách mẹ, biết chưa?!”
Vì được đảm nhiệm hai vị trí nam nữ chính xuyên suốt cuốn tiểu thuyết nên dĩ nhiên cả Hàn Húc Kiệt lẫn Chung Tình đều xuất chúng cả từ ngoại hình cho tới tính cách. Đương nhiên, con trai nhà cô cũng không phải hạng kém cỏi gì nhưng mối lương duyên này là do trời cao sắp đặt, mà phàm những kẻ xen vào cuộc tình của nam nữ chính thì chỉ có một kết cục duy nhất đó là ăn quả đắng mà thôi! Thế nên, cô nhất định không thể để con trai mình đâm đầu vào chỗ vạn kiếp bất phục được!
Chu Quy Lai len lén bĩu môi: “Cái gì mà tướng phu thê, mẹ có nhìn lầm không trời. Rõ ràng chính tai con nghe Chung Tình chê anh Húc Kiệt là người đàn ông cổ lỗ sĩ, nguyên tắc, khô khan nhàm chán mà lại!”
Mặc dù không biết thằng con đang nghĩ gì nhưng nhìn cái thái độ là biết nó đang phản đối rồi, Lâm Thanh Hoà lập tức phóng tới một ánh mắt sắc lạnh làm thằng bé vội vàng co vòi.
Cô công nhận ở thời điểm hiện tại Chung Tình và Hàn Húc Kiệt chưa yêu nhau, hay nói chính xác hơn là hai đứa nó vẫn chưa xác định rõ tình cảm dành cho đối phương là gì. Thế nhưng đó là chuyện của người ta, không hề liên quan tới Chu gia, càng không cần thằng nhóc Chu Quy Lai này xía vào.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hoà tiếp tục nghiêm giọng ra lệnh: “Con đừng có chĩa mũi vào chuyện của hai đứa nó. Nghe rõ chưa? Sau này mày muốn tìm minh tinh điện ảnh hay diễn viên ca sĩ gì mẹ đều mặc kệ nhưng lần này phải nghe lời mẹ!”
“Minh tinh điện ảnh à?” Chu Quy Lai đưa tay xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ rồi la toáng lên: “Err, có nha có nha! Lần trước con với anh Vương Nguyên đi tham gia tiệc rượu có gặp một cô diễn viên trẻ, xinh cực kỳ luôn!”
Cái thằng, chỉ được cái bắng nhắng là không ai bằng, Lâm Thanh Hoà bật cười nhưng vẫn không quên dặn dò: “Gia cảnh trong sạch, nhân phẩm đàng hoàng đứng đắn. Thiếu hai cái đó đừng hòng bước qua ngạch cửa Chu gia.”
Chu Quy Lai nhếch miệng cười: “Cái này con biết, mẹ cứ yên tâm đi. Con đảm bảo sẽ tìm một nàng dâu vừa ý hợp rơ với mẹ!”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái nhưng chuyện này cũng xem như tạm gác lại tại đây.
Từ đó về sau, mỗi lần Hàn Húc Kiệt hay Chung Tình có dịp tới thủ đô công tác đều sẽ ghé nhà cô chơi, thậm chí thình thoảng còn ngủ lại qua đêm.
Mặc dù Lâm Thanh Hoà vẫn hết sức cảnh giác Chung Tình nhưng không thể phủ nhận một điều cô gái này là người ngay thẳng, luôn nghiêm túc nỗ lực trong công việc, rất đáng khen ngợi.
Tuy nhiên hễ cứ nghĩ tới việc chính cô ấy mang tai hoạ cho thằng Quy Lai rồi liên luỵ đến cả thằng Khải và thằng Toàn là Lâm Thanh Hoà không thể nào chấp nhận nổi. Bởi thế mỗi lần gặp mặt nhau, lòng Lâm Thanh Hoà lại nóng như lửa đốt chẳng qua cô che dấu khéo léo nên không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Nhưng mặc kệ những lời khuyên giải hết nước hết cái, thậm chí là răn đe, hù doạ của mẹ, Chu Quy Lai vẫn như con thiêu thân lao về phía Chung Tình. Và ngay bản thân Chung Tình cũng đặc biệt thích ghé Chu gia làm khách.
Điều này càng khiến Lâm Thanh Hoà đứng ngồi không yên. Theo cốt truyện thì nữ chính dùng thằng ba nhà cô làm đá lót đường để xác minh tình yêu của mình với nam chính.
Nghĩ tới đây, da đầu Lâm Thanh Hoà bất giác tê rần. Trời ơi, đúng là nghiệt duyên mà, cô không thể giương mắt nhìn thằng ba nhà mình ngu ngốc lao vào chỗ chết! Không được, phải hành động thôi!
Thế là nhân dịp hôm nay Hàn Húc Kiệt tới đây một mình, Lâm Thanh Hoà liền triển khai kế hoạch tác hợp uyên ương.
Cô vờ như hỏi bâng quơ: “Húc Kiệt à, tính ra cháu còn lớn tuổi hơn cả thằng Khải nhà dì, thế mà cha mẹ chưa giục chuyện vợ con à?”
Mỗi lần nhấc tới việc này là Hàn Húc Kiệt chỉ biết khóc dở mếu dở. Làm gì có chuyện không giục, cha mẹ anh đang giục nhắng cả lên kia kìa. Cứ thấy cái bản mặt anh ở đâu là lại bắt đầu ca bài ca muôn thuở, riết rồi anh chẳng dám ló mặt về nhà nữa, điếc tai đau đầu lắm!
Lâm Thanh Hoà cười hỏi tiếp: “Ô, hôm nay Chung Tình bận gì mà không đi cùng cháu?”
Hàn Húc Kiệt đáp: “Hôm nay mẹ cô ấy bệnh cho nên xin nghỉ phép ba ngày dì ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi bất giác nhớ lại nội dung quyển tiểu thuyết…
Nữ chính được khắc hoạ là một cô gái lớn lên trong nghịch cảnh. Sau khi sinh Chung Tình, mẹ cô ấy bị tổn hại sức khoẻ nghiêm trọng dẫn tới mất khả năng sinh đẻ. Bám vào lý do không có con trai nối dõi tông đường nên cha Chung Tình đã ruồng bỏ hai mẹ con để chạy theo một người đàn bà khác.
Tuy sống trong hoàn cảnh đầy khó khăn và nghiệt ngã nhưng cô gái ấy không hề ôm hận thù hay đổ lỗi cho số phận mà ngược lại, Chung Tình vẫn vươn lên mạnh mẽ với một thái độ cực kỳ tích cực và lạc quan.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Húc Kiệt này, cháu thấy Chung Tình là người thế nào?”
Câu hỏi này quá đỗi bất ngờ khiến Hàn Húc Kiệt nhất thời sửng sốt không biết trả lời sao cho phải. Mãi một lúc sau, cậu mới bật cười: “Dì Lâm à, dì suy nghĩ nhiều rồi, cô bé đó còn nhỏ lắm, kém cháu tận chục tuổi cơ mà!”
Thật ra cậu nói chục tuổi là hơi lố, trên thực tế chỉ cách nhau tầm bảy, tám tuổi thôi.
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Gớm, chục tuổi thì đã sao, chỉ cần hai đứa yêu thương đối xử tốt với nhau là hạnh phúc cả đời chứ gì. Vả lại nhìn cái cách con bé quan tâm chăm sóc mẹ là biết tính tình chu đáo, cẩn thận cỡ nào rồi. Mai sau ai làm chồng nó chắc chắn sẽ sướng lắm cho xem.”
Đích xác ngay tại thời điểm này Hàn Húc Kiệt chưa hề nảy sinh tình cảm nam nữ với Chung Tình. Anh chỉ đơn thuần coi cô ấy là bạn đồng nghiệp mà thôi. Nhưng kỳ thực anh cũng đã tới cái tuổi thành gia lập thất, thế nên nghe dì Lâm nói vậy, Hàn Húc Kiệt bất giác lâm vào suy tư.
Quan sát thấy có vẻ êm êm, Lâm Thanh Hoà tiếp tục đốc thúc thêm: “Vợ thằng Khải nhà dì hiện đang mang thai rồi. Gớm, sắp được làm cha nên cậu chàng thích chí lắm, xông xáo lo hết cái này đến cái kia cho vợ cho con. Húc Kiệt à, tới tuổi này rồi phải tính chuyện lấy vợ sinh con đi cháu, chứ cứ cô đơn lẻ bóng thế này là không được đâu. Nghe lời dì Lâm, con bé Chung Tình được đấy, nhìn tướng nó là biết vượng phu ích tử rồi!”
Cái này Lâm Thanh Hoà nói có sách mách có chứng hẳn hoi chứ không phải xúi bậy người khác hòng giúp con trai mình thoát khỏi tai kiếp. Thề có trời, cô nào phải hạng người ích kỷ hiểm độc như vậy. Rõ ràng trong truyện có viết sau khi cưới nhau, cuộc sống của Chung Tình và Hàn Húc Kiệt viên mãn vô cùng, không chỉ hôn nhân hạnh phúc mà sự nghiệp cũng thăng tiến vùn vụt. Tất nhiên không có bà tiên hay ông bụt nào hoá phép mà tất cả đều nhờ ông bác ruột đã thất lạc nhiều năm của Chung Tình. Vốn dĩ mẹ cô ấy có một người anh trai thất lạc từ khi còn rất nhỏ, cứ tưởng cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nhưng tình cờ trong một lần làm việc chung, ông bác đã nhận ra Chung Tình vì gương mặt cô ấy có vài phần tương đồng với em gái năm xưa. Mà trùng hợp thay người bác này lại có quyền cao chức trọng thế nên rất nhiệt tình làm chỗ dựa cho vợ chồng cháu gái.
Vậy là từ đó trở đi, không một ai dám đè đầu cưỡi cổ, chèn ép anh công an cóc ké không có căn cơ gốc rễ Hàn Húc Kiệt nữa, mà người ta phải nhìn nhận công lao cũng như năng lực thực sự của anh. Nhưng suy cho cùng để có thể đạt được những thành công ấy không thể không nhắc tới sự ủng hộ của ông bác vợ, vậy nên Lâm Thanh Hoà nói Chung Tình có số vượng phu cũng đâu sai tẹo nào.
Hàn Húc Kiệt vẫn một mực lắc đầu: “Chênh lệch quá dì ạ.”
Hơn nữa trước giờ anh toàn coi cô bé đó như cấp dưới mà ra lệnh, hình như còn chưa nói chuyện nhẹ giọng lần nào thì phải, sợ rằng người ta sẽ ghi hận trong lòng ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà bật cười hiền từ hệt như đang nói chuyện với đám con cháu trong nhà: “Đứa ngốc này, thời buổi nào rồi còn ngại vấn đề tuổi tác. Các cụ khi xưa đã dạy rồi, lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống. Hai đứa cháu đã có thời gian sinh hoạt trong cùng một đơn vị, đã biết tường tận gia cảnh của nhau, như vậy coi như tiết kiệm được một bước tìm hiểu rồi. Giờ quen cô khác có phải lại mất thêm thời gian không?! Nghe lời dì đi, dì không xui dại cháu đâu. Dì thấy cô bé Chung Tình này là hợp với cháu nhất rồi, nếu còn chần chừ do dự chẳng may có anh nào hốt mất là cháu hối hận cả đời đấy!”
Hàn Húc Kiệt chỉ im lặng lắng nghe chứ chưa vội bày tỏ quan điểm nhưng quả thực anh thấy những lời dì Lâm phân tích cực kỳ chí lý. Vốn từ đầu không hề có cảm giác gì với Chung Tình nhưng càng nghĩ, Hàn Húc Kiệt càng cảm thấy cô bé đó cũng được, hmm…mặt mũi khá ưa nhìn, bản chất đơn thuần lương thiện, tuy là nữ giới nhưng không hề thua kém bất cứ ai trong đội, huấn luyện dù khó khăn cỡ nào cũng kiên trì vượt qua bằng được. Chỉ có điều tuổi tác cô ấy còn nhỏ quá, mình làm vậy liệu có bị nói trâu già gặm cỏ non không nhỉ? Mà thôi kệ, tới luôn đi chứ cứ nấn ná chần chừ không khéo lại qua hàng băm mất….
Bẵng đi một tháng, tới tận hôm nay Hàn Húc Kiệt và Chung Tình mới lại có dịp ghé nhà chơi nhưng lần này Lâm Thanh Hoà cảm nhận được giữa hai đứa nó có gì đó rất lạ.
Trước đây anh em nói chuyện rất thoải mái và thân thiết, nhưng tự dưng hôm nay lại tỏ ra ngượng ngùng xa cách như thể muốn bố cáo thiên hạ rằng chúng tôi chỉ đơn thuần là đồng nghiệp không hơn không kém.
À, càng che giấu chứng tỏ càng có điểm khả nghi nha, thế này khác nào lạy ông tôi ở bụi này cơ chứ!